Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-11-2021] Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, vào những lúc gặp tình huống nguy hiểm, Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp đều giúp tôi hóa giải. Người thân trong gia đình tôi, có người dù không tu luyện, cũng đều được thụ ích vô cùng to lớn từ Đại Pháp. Tất cả chúng tôi đều được chứng kiến sự từ bi của Sư tôn và uy lực phi thường của Đại Pháp.
Được Sư phụ bảo hộ trong một tai nạn ô tô
Tháng 7 năm 2020, đồng tu nhờ tôi đến hỗ trợ một số việc cải tạo, sửa chữa. Đồng tu bảo tôi đi mua một vài hộp đinh và tôi phải đi 30 km mới mua được. Khi tôi đang đi xe máy trên đường trở về thì một chiếc ô tô chạy ngược chiều đột nhiên chuyển hướng và húc thẳng đầu xe vào tôi. Tôi nghe thấy một tiếng vang lớn, rồi cả tôi và xe máy bị văng ra một đoạn rất xa.
Trong nháy mắt khi tôi chuẩn bị đập đầu xuống đường thì tôi cảm thấy có một lực đẩy tôi từ dưới lên rồi tôi nhẹ nhàng ngã xuống đường. Một lát sau, tôi từ từ ngồi dậy và thấy chân trái bị thương, đầu gối bị chảy máu không ngừng và rất đau. Cả cánh tay và đầu tôi cũng bị chảy máu.
Người lái xe ô tô kinh hãi. Anh nhảy ra khỏi xe và không biết phải làm gì. Về sau, tôi được biết hóa ra anh ấy mới biết lái xe và vừa vượt qua kỳ thi sát hạch. Vợ anh bước ra khỏi xe từ hàng ghế phía sau. Tôi nói với họ: “Anh chị yên tâm! Tôi sẽ không đòi tiền của anh chị đâu.” Họ nhanh chóng gọi xe cấp cứu đến và đưa tôi vào bệnh viện.
Chân trái của tôi sưng to. Quần tôi bị thủng một lỗ lớn và hai ống quần dính đầy máu lẫn cát bẩn. Thế nhưng, tôi chỉ bị xây xát nhẹ trên đầu. Bác sỹ cho người nhà tôi xem phim chụp, thì thấy đầu gối trái của tôi có hai khe rạn và có tình trạng ứ dịch. Bác sỹ khuyên tôi cần phẫu thuật ngay lập tức. Ông nói cần nhanh chóng hút dịch bởi nếu bị nhiễm trùng thì hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng.
Phim chụp đầu cho thấy hộp sọ của tôi vẫn ổn, nhưng mạch máu có một số vấn đề. Bác sỹ lo lắng rằng tình trạng đó có thể dẫn đến đột quỵ. Ông hỏi tôi một số câu hỏi để xem đầu óc tôi có minh mẫn không. Trên thực tế, tôi đang thiếu chính niệm và cảm thấy có chút bất an về những gì đang xảy ra.
Vợ tôi cũng là học viên Đại Pháp. Cô ấy nói nhỏ bên tai tôi: “Anh đừng nghĩ gì cả. Anh hãy mau niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân Thiện Nhẫn hảo’ và cầu xin Sư phụ gia trì.”
Sau khi bàn bạc với gia đình, tôi quyết định về nhà. Bác sỹ hơi khó chịu và liên tục giải thích mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Chúng tôi đảm bảo với ông rằng sẽ không có vấn đề gì cả và để bác sỹ yên tâm, tôi cũng nói ông sẽ không phải chịu trách nhiệm gì về việc này. Cuối cùng, tôi đã được xuất viện về nhà.
Tuy nhiên, khi về nhà, tôi đã phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Dù là cử động nhỏ nhất với tôi cũng là quá trình rất chật vật và cơn đau thấu tim khiến tôi bị thức trắng đêm. Nhiều lúc hồi tưởng lại cảnh tượng vụ tai nạn, càng nghĩ tôi càng cảm thấy sợ hãi bởi nó thực sự nguy hiểm.
Sau đó, tôi nghĩ: “Nếu không được Sư phụ bảo hộ, có lẽ mình đã mất mạng rồi. Đối mặt với chút đau đớn này thì có là gì chứ?” Vợ tôi chăm sóc chu đáo cho tôi và cố gắng tạo một môi trường yên tĩnh để tôi có thể tĩnh tâm học Pháp và tìm ra những thiếu sót của mình. Ban đầu, tôi không thể ngồi dậy được, nhưng chẳng bao lâu tôi đã có thể ngồi trên giường đả tọa. Rồi sau đó, tôi có thể đứng dậy và luyện các bài công pháp. Tiếp nữa, tôi có thể chống nạng đi lại, nấu nướng và tự chăm sóc bản thân. Cuối cùng, tôi không còn cần nạng và thậm chí tôi còn có thể đi xe đạp.
Người nhà đã thay tôi giải quyết hậu quả của vụ tai nạn. Chi phí xe cứu thương và khám bệnh do người thân của tôi chi trả. Vì họ không tu luyện Đại Pháp, nên gia đình tôi đã yêu cầu tài xế trả chi phí đó, khoảng hơn 1.600 Nhân dân tệ. Ngoài ra, chúng tôi không đòi hỏi gì khác. Chúng tôi đã giảng chân tướng cho người lái xe và nói với anh rằng chúng tôi là các học viên Đại Pháp nên không muốn gây phiền toái cho anh. Anh ấy rất cảm động. Chúng tôi cũng nói với anh rằng việc tu luyện sẽ giúp tôi nhanh chóng hồi phục. Lúc tôi nằm viện, bác sỹ cũng nói với người lái xe: “Hôm nay cậu gặp được người tốt rồi.” Người lái xe cũng biết nếu tôi nhập viện, thì ngay cả 100.000 Nhân dân tệ cũng có thể không đủ.
Sau vụ tai nạn, tôi đã nhiều lần hướng nội và nhận thấy bản thân có nhiều chấp trước, như tâm danh lợi, tâm giữ thể diện, và tâm ham làm. Tôi vẫn còn cách xa so với tiêu chuẩn của người tu luyện Đại Pháp và có lẽ tôi sẽ mất mạng nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ.
Tín Sư tín Pháp, các triệu chứng đột quỵ biến mất
Trong thời gian phong tỏa năm 2020, tôi đã phải đến ở một thành phố khác để tránh bị chính quyền địa phương sách nhiễu tại nhà. Do đại dịch nên đi đến đâu cũng yêu cầu xuất trình chứng minh thư và đăng ký mã số sức khỏe, vì vậy tôi đã không thể về nhà hay liên lạc với người thân trong ba tháng liền.
Một buổi sáng, tôi định đứng dậy để luyện công thì đột nhiên toàn bộ phần thân bên trái của tôi bị mất kiểm soát và tôi ngã xuống đất. Tôi đã cố gắng đứng dậy và nhẩm Pháp của Sư phụ:
“Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ” (“Chính Niệm Chính Hành”, Hồng Ngâm II)
Tạm dịch
“Đại Giác không sợ khổ
Ý chí kim cương đúc
Không chấp vào sinh tử
Thanh thản Chính Pháp lộ” (“Chính Niệm Chính Hành”, Hồng Ngâm II)
Khi nói, tôi nhận thấy giọng của mình không bình thường và tôi đã bị nói lắp nghiêm trọng. Tôi trở nên sợ hãi và tự hỏi chẳng phải đó là bán thân bất toại sao. Cha tôi đã qua đời vì một căn bệnh di truyền khi tôi chỉ mới hơn một tuổi và tôi không nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi căn bệnh này. Trước khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi thường xuyên bị đau đầu dữ dội và phải truyền dịch trong một tuần liền. Người thân trong gia đình và họ hàng đã cố gắng hết sức để điều trị cho tôi nhưng kỳ thực trong tâm ai cũng biết về tiền sử bệnh tật của gia đình tôi.
Những suy nghĩ tiêu cực dồn dập ùa vào tâm trí tôi và tôi phải mất một lúc mới bình tĩnh lại và suy nghĩ thanh tỉnh rằng: “Mình là học viên Đại Pháp, làm sao mình lại có thể như thế này? Mình sẽ không gặp bất kỳ vấn đề gì cả. Đó chỉ là giả tướng. Mình không thể thừa nhận nó.”
Khi mới bước vào tu luyện Đại Pháp, tôi cảm thấy thân thể mình ấm lên, và không lâu sau tất cả các triệu chứng bệnh của tôi đều biến mất. Thông qua học Pháp, tôi dần hiểu được rằng Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi. Bởi vậy các bệnh di truyền cũng như bất kể vấn đề gì khác đều không thể phát sinh trên thân thể của người tu luyện Đại Pháp chân chính.
Vì không thể kiểm soát phần thân bên trái, nên tôi biết mình không đạt tiêu chuẩn của một người tu luyện chân chính. Sư phụ dạy chúng ta khi gặp việc gì cũng cần hướng nội tìm vấn đề ở bản thân, vì thế tôi đã tĩnh tâm lại, dựa vào tường và từ từ di chuyển về phía Pháp tượng của Sư phụ. Tôi quỳ xuống, hối lỗi với Sư phụ và cầu xin Sư phụ giúp tôi. Sau đó, tôi học thuộc Pháp. Miệng tôi càng khó cử động thì tôi lại càng cố gắng học thuộc Pháp nhiều hơn.
Trong tâm, tôi giữ vững một niệm: “Ta là đệ tử Đại Pháp, ta chỉ theo an bài của Sư phụ”. Một lúc sau, tôi nói rõ ràng hơn nhưng vẫn chưa được như trước. Tôi tiếp tục luyện công, cắn răng kiên trì điều khiển nửa thân bên trái của mình, kiên trì thực hiện từng động tác và tôi biết rõ chỉ có Sư phụ mới có thể giúp tôi. Và cứ như thế đến chiều, tôi đã trở lại bình thường! Quả đúng như Sư phụ giảng: “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Kỳ thực còn có rất nhiều lần tôi lâm vào tình huống hữu kinh vô hiểm và điều kỳ diệu đều xuất hiện. Tôi không thể diễn tả hết lòng biết ơn của mình đối với ân cứu độ của Sư tôn. Tôi chỉ có thể làm tốt ba việc và tu luyện tinh tấn, mới có thể báo đáp ân Sư.
Tin tưởng Đại Pháp, người thân liên tục đắc phúc báo
Khi con gái tôi đang học trung học, cháu đã học Pháp, nhưng khi học đại học ở một thành phố khác, cháu lại không tiếp tục học Pháp nữa. Tuy nhiên, Đại Pháp đã bén rễ vững chắc trong tâm cháu nên bất cứ khi nào cháu gặp vấn đề trong công việc hay trong cuộc sống hàng ngày, cháu luôn chia sẻ với vợ tôi, vì cháu biết mẹ sẽ nhìn nhận mọi việc từ góc độ của người tu luyện.
Sau khi tốt nghiệp đại học, con gái tôi làm việc cho một công ty dịch vụ khách hàng và sau đó cháu được thăng chức làm quản lý dịch vụ khách hàng. Bề ngoài trông cháu nhỏ nhắn và yếu đuối, thế nhưng trong công việc, tâm thái của cháu đều chiểu theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp. Nhiều người lớn tuổi trong công ty cũng phải bội phục cháu và nói cháu rất chính trực. Sau đó, giám đốc đã đề nghị cháu kiêm cả vị trí hành chính và sau này còn muốn cháu quản lý kho riêng của giám đốc, nơi chứa nhiều đồ cổ và bộ sưu tập có giá trị. Sở dĩ giám đốc tín nhiệm cháu vì cháu là người đáng tin cậy và không tham tiền. Cháu luôn từ chối quà tặng từ những người khác trong công ty và đôi khi những quản lý khác nói rằng cháu “thật ngốc”.
Sư phụ đã dạy Pháp lý “bất thất bất đắc” trong Bài giảng thứ tư cuốn Chuyển Pháp Luân và con gái chúng tôi luôn cẩn thận tuân theo các Pháp lý này. Gần đây, cháu nói với tôi rằng cháu lại tiếp tục được thăng chức, lần này là tổng giám đốc của một chi nhánh mới. Trước khi tiếp nhận công việc, cháu đã hỏi ý kiến của mẹ. Cháu bảo rằng cháu không coi trọng chức vị này, cháu làm ở vị trí nào cũng được miễn là cháu có năng lực đảm nhiệm công việc đó và không gây ra phiền toái cho công ty. Vợ tôi nói với cháu hãy cứ thuận theo tự nhiên và đừng suy nghĩ quá nhiều về điều đó. Vợ tôi nói với cháu: “Nhìn bề mặt, dường như đó là sự sắp xếp của công ty, nhưng có lẽ đó là sự an bài của Sư phụ. Vậy nên, con nên cảm tạ Sư phụ.” Con gái tôi cũng tán đồng.
Con rể tôi cũng là người trung thực và không tham tiền. Khi con rể và con gái tôi lần đầu gặp nhau, cậu ấy không có xe, không có nhà hay bất kỳ khoản tiền tiết kiệm nào cả. Cậu ấy chỉ là một chàng trai trẻ làm việc cho một công ty thiết kế web. Khi cậu được giới thiệu với chúng tôi, vợ tôi bảo với cậu rằng chúng tôi là các học viên Pháp Luân Đại Pháp, cậu ấy không phản đối. Sau khi con gái tôi kết hôn, công ty của con rể tôi được niêm yết công khai và tất cả nhân viên đều được chia cổ phần và cổ tức. Sau đó, mọi việc đối với vợ chồng con gái tôi càng ngày càng trở nên thuận lợi và chúng đã mua một căn hộ đầu tiên bằng tiền mặt. Sau đó, chúng lại đặt cọc mua một căn hộ thứ hai và rồi mua hai chiếc ô tô. Hiện tại, vợ chồng con gái chúng tôi có hai đứa con khỏe mạnh và đáng yêu.
Vợ tôi thường giảng chân tướng cho con rể và đưa các tài liệu Đại Pháp cho cháu đọc. Cách đây vài năm khi cháu đến Hồng Kông, cháu cũng đã được thấy các điểm giảng chân tướng ở đó. Năm 2014, trong thời gian tôi bị giam giữ phi pháp vì đức tin vào Đại Pháp, con gái tôi rất bận rộn công việc và con rể tôi đã thường xuyên gửi tiền và quần áo vào cho tôi. Vào ngày mở phiên tòa xét xử tôi, cháu cũng là người đưa đón luật sư.
Thời điểm tôi gặp tai nạn xe hơi, con rể tôi đã biết về uy lực kỳ diệu của Đại Pháp nên không nhất quyết bảo tôi phải nhập viện, cậu ấy đã thay đổi rất nhiều. Khi tôi vừa về đến nhà, đầu óc tôi không thanh tỉnh vì quá đau, thấy thế con gái đã vỗ vỗ vào mặt tôi để khiến tôi tỉnh táo và bảo tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân Thiện Nhẫn hảo.” Con rể tôi cũng đi theo và nói: “Đúng đấy bố, bố hãy mau niệm đi!” Tôi đã niệm vài lần và tâm trí tôi trở nên thanh tỉnh.
Vào tháng 12 năm 2020, khi đó con rể tôi đã ở nhà một năm rưỡi để chờ việc làm mới, con gái tôi tình cờ biết một công ty trực tuyến đang tuyển dụng và đã nộp hồ sơ xin việc cho chồng. Nửa tiếng sau, người từ bộ phận nhân sự của công ty đó đã gọi điện tới với vẻ ngạc nhiên và vui vẻ, họ nói họ đã biết con rể tôi từ công ty trước. Con rể tôi đã được phỏng vấn ngay tối hôm đó và được tuyển dụng ngay lập tức với mức lương cao hơn mức lương trước đây. Điều kỳ diệu là, về sau con gái tôi lên mạng tìm thông tin tuyển dụng kia thì cháu lại không tìm được nữa. Cháu nói với chúng tôi: “Thật kỳ diệu! Bố mẹ nói rằng mọi việc đều có an bài. Đây quả đúng là một sự an bài.”
Thông gia của gia đình tôi cũng được thụ ích sau khi tiếp nhận chân tướng về Đại Pháp. Ông thông gia thường gặp các vấn đề về sức khỏe và thường xuyên phải uống thuốc, khiến bà thông gia rất lo lắng, đến nỗi có lúc bà còn rơi nước mắt. Sau đó, vợ tôi đã đưa cho họ một cuốn Chuyển Pháp Luân và ông ấy đã đọc cuốn sách một thời gian. Từ đó, ông ấy ít khi bị ốm và trông khỏe mạnh hơn nhiều. Hiện giờ, ông nấu nướng cho cả gia đình bởi ông là đầu bếp bánh ngọt chuyên nghiệp, và đưa đón các cháu đi học.
Theo phong tục truyền thống ở Trung Quốc, khi một cặp vợ chồng trẻ kết hôn, nhà trai sẽ phải đưa cho nhà gái tiền sính lễ trước khi làm đám cưới, số tiền này rất lớn. Khi con gái và con rể tôi kết hôn, chúng tôi không yêu cầu sính lễ nhưng nhà thông gia vẫn đưa cho chúng tôi 20.000 Nhân dân tệ cho phù hợp với nghi thức truyền thống.
Về sau, vợ tôi đã đưa số tiền đó cho con gái tôi. Thời gian đầu chung sống, con gái tôi và mẹ chồng cháu không tránh khỏi có mâu thuẫn. Mỗi khi xảy ra xích mích, vợ tôi lại nhắc con gái tôi hành xử theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Hiện giờ, cả gia đình con gái tôi sống rất hòa thuận.
Mọi người đều nói thông gia dễ có mâu thuẫn, nhưng dưới chỉ dẫn của Đại Pháp, giữa chúng tôi hết thảy đều hài hòa và tốt đẹp!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/1/433061.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/11/199150.html
Đăng ngày 25-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.