Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đài Loan

[MINH HUỆ 06-02-2022] Vợ chồng em trai tôi sống ở Đài Trung. Vào tháng 12 năm 2020, họ đến thăm tôi và ở lại một đêm. Tôi đã rất vui khi gặp họ. Sau đó khi đang cất dọn chăn gối sau khi họ rời đi, tôi đã bị ngã khỏi chiếc ghế đang đứng.

Phía sau đầu tôi đập vào góc tủ, và máu trào ra. Tôi lập tức cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi lấy một ít khăn giấy, ngồi xuống, ấn vào vết thương, và máu ngừng chảy.

Khi cháu tôi bước vào, tôi đội mũ lên để cháu không nhìn thấy máu. Tôi nghĩ: “Mình là một học viên, Sư phụ đang quản mình, mình sẽ ổn thôi.”

Tôi tự hỏi tại sao mình lại bị ngã. Tôi đã làm gì sai? Tôi nhận ra đó có thể là do cái tình của tôi đối với em trai mình. Tôi không muốn cậu ấy ngủ trong phòng khách, vì vậy tôi đã đề nghị vợ chồng cậu ấy ở trong phòng của tôi. Tôi để ảnh chân dung của Sư phụ và các sách Đại Pháp trong đó. Để vợ chồng em trai tôi, những người không tu, ngủ trong phòng ngủ của tôi là không đúng – đây hẳn là nguyên nhân. Vết thương trên đầu tôi đã lành lại.

Sáu tháng sau, tôi lại trượt chân ngã khi đi đổ rác buổi tối. Những người hàng xóm vội vã chạy đến và giúp tôi. Cánh tay trái của tôi rất đau. Tôi đau đớn đến mức quên cả phát chính niệm – điều quan trọng nhất trong những thời điểm như vậy. Thay vào đó, nhân tâm của tôi nổi lên, và tâm trí tôi chỉ nghĩ về cơn đau. Cánh tay trái của tôi đã bị đau trong vài tháng, và tôi tin rằng đó là do tôi tu luyện kém.

Cánh tay trái của tôi không dùng được sau chấn thương, vì vậy tôi đã sử dụng tay phải. Tôi đã không luyện các bài công pháp. Con gái tôi, cũng là một học viên, đã chỉ ra rằng tôi vẫn có thể luyện công bằng tay phải. Cháu đã đúng. Vì vậy, tôi tiếp tục luyện công chỉ với một tay.

Con trai tôi và gia đình cháu sống gần đó. Chúng qua thăm và mang thức ăn cho tôi. Lúc đầu con trai tôi lo lắng rằng cánh tay của tôi có thể bị gãy. Cháu biết tôi rất cứng đầu, vì vậy cháu đã yêu cầu con gái tôi cố gắng thuyết phục tôi đến bệnh viện kiểm tra.

Tôi nói với cháu rằng: “Mẹ đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm. Chẳng phải mẹ đã vượt qua nhiều quan nạn nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ sao? Nếu mẹ đi khám và điều trị, ai biết mẹ sẽ khỏi bệnh trong bao lâu? Ai biết được chẩn đoán sẽ như thế nào?”

Cháu nghĩ về điều đó và miễn cưỡng nói: “Vậy thì mẹ phải cẩn thận.”

Tôi nói với cháu: “Sư phụ đang quản mẹ, đừng lo lắng.”

Tôi biết hai cú ngã này là để giúp tôi tu luyện, nhưng tôi không thể hiểu được mình đã làm gì sai. Con gái tôi nói: “Bây giờ mẹ sống một mình, không phải chăm sóc gia đình, đã đến lúc buông bỏ cái tình của mẹ rồi.” Cháu cũng chỉ ra rằng tôi đã dành quá nhiều thời gian để xem một ứng dụng mạng xã hội. Mặc dù tôi tiếp tục hướng nội, nhưng tôi vẫn không thể tìm ra được gốc rễ vấn đề của mình.

Để giúp các con thấy được uy lực của Đại Pháp, hàng ngày tôi đã cố gắng biểu hiện như bình thường, bao gồm cả làm ba việc.

Tôi là thành viên của nhóm gọi điện thoại về Trung Quốc. Sứ mệnh của chúng tôi là giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp cho các quan chức Viện Kiểm sát và phòng Tư pháp. Gần đây, chúng tôi đã dành nhiều thời gian hơn để gọi điện vào buổi chiều.

Vì tôi chỉ có thể dùng một tay nên việc tắm rửa cũng mất nhiều thời gian. May mắn thay, đó là vào mùa đông, vì vậy tôi đã bỏ qua một số ngày. Mặc dù tôi không biết cách hướng nội giống như một số học viên khác, nhưng tôi tin chắc rằng chỉ có Đại Pháp và Sư phụ mới có thể giúp thay đổi hoàn cảnh của mình. Đây là năm thứ 22 tôi tu luyện, và đức tin của tôi vào Đại Pháp không bao giờ bị lung lay dù là nhỏ nhất. Tín tâm của tôi là không thể lay chuyển.

Là một học viên, giữ vững tín tâm vào Đại Pháp và Sư phụ là cách duy nhất để vượt qua tình huống nguy hiểm.

Sư phụ giảng:

“Chư vị nói rằng chư vị cần phải kiên định không lay động, với tâm như thế, đến lúc ấy chư vị thật sự có thể kiên định không lay động, thì chư vị tự nhiên làm được tốt, bởi vì tâm tính chư vị đã đề cao lên.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

“Chỉ cần chư vị đề cao tâm tính, thì có thể vượt qua; chỉ e bản thân chư vị không muốn vượt qua; muốn vượt qua thì vượt qua được.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Trong nhiều năm như vậy, tôi đã dựa vào chính niệm mạnh mẽ để vượt qua hết chướng ngại này đến chướng ngại khác. Bất chấp tuổi tác, tôi vẫn tràn đầy năng lượng. Các con tôi đã chứng kiến điều này.

Đối với kinh văn “Hãy tỉnh” mới của Sư phụ, thể ngộ của tôi còn hạn chế. Tuy nhiên, rõ ràng là chúng ta không còn thời gian để lãng phí. Điều đầu tiên tôi quyết định làm là bỏ thói quen xem điện thoại thông minh. Tôi đã tiết kiệm thời gian bằng cách ngừng chia sẻ ảnh và video với gia đình và bạn bè. Trong khi học Pháp nhóm trực tuyến, tôi để điện thoại của mình sang phòng khác hoặc tắt nó. Tôi cũng tắt điện thoại cố định trong phòng, vì vậy các cuộc điện thoại đến sẽ không làm tôi bị gián đoạn. Tôi coi việc đọc các bài giảng là nghiêm túc nên tôi ngồi song bàn khi học Pháp.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm trước, giờ tôi đã 78 tuổi. Nếu không nhờ Sư phụ từ bi bảo hộ, tôi đã rời khỏi thế gian này từ lâu.

Có rất nhiều điều tôi đã làm không tốt, nhưng tôi thậm chí không nhận ra nó. Nhìn lại, tôi biết mình đã làm Sư phụ thất vọng.

Chính Pháp sắp kết thúc và tôi chỉ mới nhận ra những thiếu sót của mình! Tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân! Tôi hy vọng có thể cố hết sức mình để thực hiện những gì Sư phụ muốn. Thời gian hữu hạn, và tôi mong mình có thể làm tốt hơn và cứu càng nhiều chúng sinh càng tốt. Đây là điều mà Sư phụ hy vọng và mong muốn.

Trên đây là thể ngộ của cá nhân tôi. Mong các đồng tu chỉ ra những điểm không phù hợp.

Con xin khấu tạ Sư tôn! Cảm ơn các bạn đồng tu!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/2/6/438614.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/24/199304.html

Đăng ngày 10-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share