Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nội Mông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-11-2021] Tôi thuộc thế hệ 9x và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng mẹ trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Mặc dù tôi còn trẻ, Đại Pháp đã ăn sâu trong tâm tôi. Lớn lên, tôi đã trải qua một thời kỳ nổi loạn tuổi niên thiếu. Tôi đã lãng phí thời gian trong khi học tại trường đại học, và tôi đã đặt Pháp Luân Đại Pháp sang một bên. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ quên rằng mình là một học viên. Tôi muốn kể với mọi người về hành trình tu luyện của tôi.

Mọi thứ thay đổi

Mẹ tôi thúc giục tôi tiếp tục đọc Pháp sau khi tôi tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm. Tôi phản ứng và bất bình với việc thúc giục của bà. Tôi đang kiếm tiền và tôi rất bị cuốn hút bởi thế giới vật chất. Tôi đi mua sắm, ăn tại những nhà hàng đẹp, và xem phim. Tôi không dừng chơi bời cho đến khi mệt. Nhưng thời gian an nhàn của tôi không kéo dài. Mẹ tôi bắt đầu có các triệu chứng bệnh tật. Bởi vì tôi không học Pháp, tôi đã không xem đây là một khảo nghiệm tu luyện.

Sức khỏe của mẹ tôi giảm sút và thị lực của bà bị ảnh hưởng. Vì bố tôi khăng khăng yêu cầu, bà đã phẫu thuật. Kết quả là bà bị mù. Cuộc sống thoải mái của tôi đột ngột bị gián đoạn. Tôi phải chăm sóc mẹ sau giờ làm và không có thời gian nào cho bản thân. Bố tôi gần như suy sụp vì bệnh tình của mẹ tôi. Mẹ tôi đã luôn là một “người phụ nữ siêu việt” và bây giờ cần được chăm sóc. Bản thân bà cũng chịu áp lực tinh thần rất lớn.

Tôi không còn có thể nuông chiều bản thân và trở thành trụ cột của gia đình. Môi trường nơi tôi làm việc không dễ chịu và tôi cũng phải tự lo mọi việc ở nhà. Thỉnh thoảng tôi dừng xe bên đường sau giờ làm và quan sát mọi người qua lại. Thời gian đó trong ký ức của tôi thật u ám. Tôi thấy buồn, không chỉ cho bản thân và sự mất tự do của bản thân, mà còn cho những người xung quanh tôi. Khi tôi nhớ lại rằng các học viên có sứ mệnh cứu người, tôi cảm thấy tôi không thể tự cứu mình, chứ đừng nói đến việc cứu người khác.

Trở về với Pháp Luân Đại Pháp

Khi tôi thấy bối rối và bất lực, tôi nhớ tới Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên và đọc, nhưng tôi đã không tu luyện tinh tấn. Việc nhà làm tôi vướng bận. Nhờ sự từ bi của Sư phụ, một học viên đã tới giúp tôi. Một đêm tôi mơ thấy mình rơi xuống từ một vách đá nhưng một cô gái đã tóm được tay tôi và kéo tôi lên.

Một tuần sau đó, một nữ học viên trẻ tên là Wenjing đã tới nhà tôi. Trước đây bất cứ khi nào các học viên tới thăm mẹ tôi, tôi đều chào họ theo phép lịch sự rồi trốn trong phòng mình. Tôi sợ họ sẽ đề nghị tôi học Pháp hay thúc giục tôi tinh tấn. Tôi sẽ không trả lời hay hứa hẹn gì bởi vì tôi sợ rằng minh sẽ khiến Sư phụ thất vọng. Nhưng Wenjing thì khác. Cô ấy chỉ hơn tôi vài tuổi. Cô ấy trẻ, xinh đẹp và rất sành điệu. Cô không đề nghị tôi làm bất cứ việc gì. Cô kể cho tôi nghe về kinh nghiệm tu luyện của mình và đưa ra hai đề xuất: “Học Pháp nhiều hơn và phát chính niệm nhiều hơn.”

Mẹ tôi đã nói đến việc này nhiều lần nhưng tôi luôn phớt lờ. Tuy nhiên lần này tôi đã thực hiện việc đó. Tôi học Pháp nhiều hơn và phát chính niệm nhiều hơn. Rất nhanh chóng, tôi đã trải qua một sự thay đổi cơ bản. Học Pháp và phát chính niệm đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi.

Wenjing mời tôi tới nhà cô ấy và nói rằng nhiều học viên trẻ khác cũng được mời đến. Tôi hơi lo lắng một chút. Tôi sợ rằng những học viên khác rất tinh tấn trong khi tôi lười biếng. Tôi sợ rằng họ có thể nói nhiều về các Pháp lý trong khi tôi biết rất ít. Cô ấy thấy được sự lo lắng của tôi và nói: “Đừng nghĩ quá nhiều. Tất cả chúng ta đều là những người trẻ-chúng ta chỉ chia sẻ về bản thân mình thôi. Hãy chỉ coi nó là một cơ hội gặp nhiều bạn mới.” Tôi vẫn lo lắng nhưng mong chờ cuộc gặp.

Khi tôi tới nhà của Wenjing, tôi thấy các học viên trẻ cùng tuổi với tôi. Không khí thoải mái và thân thiện mặc dù đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Nó không giống cuộc gặp gỡ với những người thường vẫn hay tán gẫu và đề phòng lẫn nhau. Những người này thì khác-mọi người đều thân thiện và dường như là những người bạn cũ. Thức ăn rất ngon. Chúng tôi trò chuyện vui vẻ và cười rất nhiều. Chúng tôi nói về câu chuyện tu luyện của mình trong khi thưởng thức đồ ăn ngon.

Tất cả chúng tôi đều là các đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi-chúng tôi bắt đầu tu luyện cùng bố mẹ hoặc ông bà khi còn nhỏ. Nhờ lòng từ bi của Sư phụ, chúng tôi đã gặp lại nhau. Mọi người chia sẻ những câu chuyện tuyệt vời của mình, và chúng tôi khích lệ lẫn nhau. Khi chúng tôi nói chuyện, Wenjing gợi ý rằng chúng tôi có thể lập nhóm học Pháp với những người sống gần mình. Mọi người đều đồng ý.

Tôi quyết định học Pháp cùng Wenjing, và một học viên khác tham gia cùng chúng tôi. Mùa đông năm ấy trời rất lạnh, nhưng lòng tôi thật ấm áp. Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu! Tôi đã tìm thấy đường trở về nhà.

Phối hợp

Với sự khích lệ của Wenjing, các học viên trẻ tuổi tiếp tục đến. Tôi đã tham dự nhiều cuộc gặp mặt tại nhà cô ấy và gặp gỡ các học viên mới. Mọi người đều thân thiện và chúng tôi không cảm thấy lạc lõng. Họ đến từ mọi giai tầng xã hội, gồm cả giáo viên, bác sỹ, nhà báo, tài xế, nhân viên ngân hàng, nhân viên kinh doanh, ông chủ trong lĩnh vực tư nhân, và các quan chức chính phủ. Chúng tôi đã theo bước cha mẹ mình và chứng thực Pháp.

Wenjing tiếp tục tìm kiếm các tiểu đệ tử trước đây. Tôi muốn giúp cô ấy. Ngay sau đó Sư phụ đã cho tôi một cơ hội. Một học viên cao tuổi nói với mẹ tôi rằng con dâu của bà tên là Gao bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và muốn gặp các học viên trẻ khác. Bà đưa cho tôi thông tin liên lạc của Gao. Mẹ tôi đã bảo tôi tới gặp Wenjing và nói với cô ấy về Gao.

Tôi không có thời gian gặp Wenjing nên tôi quyết định gặp Gao trước. Mẹ chồng cô ra mở cửa cho tôi.

Tôi tự giới thiệu mình với Gao và kể cho cô ấy những câu chuyện tu luyện của tôi. Tôi được biết rằng mẹ cô cũng là một học viên nên cô cũng từng là một tiểu đệ tử Đại Pháp. Chúng tôi trò chuyện vui vẻ và một giờ trôi qua nhanh chóng. Tôi mời cô ấy tới nhà tôi ăn tối và cô ấy đã nhận lời.

Tôi tới gặp Wenjing và hẹn cô ấy gặp Gao. Khi chúng tôi gặp mặt, chúng tôi đã nói chuyện thoải mái về những khổ nạn của mình trong cuộc sống và sự mỹ diệu của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi trò chuyện tới nửa đêm, và quyết định sẽ gặp lại nhau. Gao nhanh chóng tìm được một nhóm học Pháp địa phương.

Mẹ chồng và nàng dâu

Cuộc sống của tôi vẫn bình lặng sau khi tôi kết hôn. Mẹ chồng tôi là một học viên, vì vậy tôi tránh được nhiều rắc rối thường xảy ra giữa mẹ chồng và nàng dâu. Tuy nhiên không ngờ là tôi đã có một khảo nghiệm tâm tính lớn với bà.

Tôi là người cuối cùng kết hôn trong số các bạn bè của tôi. Những người bạn hằng ngày của tôi gặp đủ mọi loại vấn đề với mẹ chồng của họ. Ngày nay nhiều người trẻ sống tự cao tự đại và đặt lợi ích cá nhân của họ lên hàng đầu. Hầu như tất cả họ đều trông cậy vào sự hỗ trợ tài chính và đỡ đần việc nhà từ bố mẹ họ và bố mẹ chồng. Mối quan hệ giữa những người thường tồi tệ đến mức thậm chí ngay cả vợ chồng cũng có những ngăn cách với nhau chứ đừng nói đến giữa mẹ chồng và nàng dâu.

Vấn đề của tôi với mẹ chồng bắt đầu khi tôi mang thai. Bà không giỏi việc nhà hay chăm sóc người khác. Thời kỳ mang thai của tôi thật khó khăn. Vì mẹ tôi bị mù, bà không thể chăm sóc tôi, vì vậy tôi đã nhờ mẹ chồng chăm sóc cho tôi. Ban đầu chúng tôi hòa hợp với nhau. Tuy nhiên, mâu thuẫn bắt đầu khi thời gian trôi qua. Bà nghĩ tôi khó tính và hay đòi hỏi. Tôi nghĩ bà vô lý. Chồng tôi bận công việc và không thể giúp tôi-anh ấy mong mẹ mình chăm sóc cho tôi. Bà cho rằng con trai bà không hiếu thuận. Tôi phàn nàn rằng bà thật ích kỷ. Mối quan hệ của chúng tôi trở nên căng thẳng.

Mâu thuẫn của chúng tôi gay gắt hơn khi tôi có triệu chứng sẩy thai. Mẹ chồng tôi phải vào chăm sóc tôi ở bệnh viện. Biết không thể chăm sóc cho tôi, bà đề nghị thuê một người giúp việc để giúp tôi. Bà trông rất chân thành nên tôi đã tin bà. Vài ngày sau bà hối tiếc vì quyết định của mình và nói rằng bà chỉ có thể trả tiền trong hai tháng. Chúng tôi phải trả cho thời gian còn lại. Chồng tôi không nói gì cả. Tôi cảm thấy bất bình trong tâm. Tôi không thể ngủ, và một cuộc chiến lớn với bà đang xuất hiện.

Vào tối tôi xuất viện, tôi đã đề nghị mẹ chồng tới nhà tôi để bàn chuyện. Bà hỏi tôi cảm thấy thế nào, mọi thứ có suôn sẻ không, và tôi có hài lòng với người giúp việc không. Tôi nói có và đi thẳng vào vấn đề.

Tôi hỏi bà: “Mẹ à, mẹ định thuê giúp việc trong bao lâu?” Bà không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy và nói: “Tùy con.” Tôi nói: “Chúng con không trả tiền nên chúng con không thể quyết định.” Bà nói tiếp: “Tùy các con. Mẹ đã già và mẹ sẽ làm bất cứ điều gì con yêu cầu. Mẹ đồng ý với bất cứ thu xếp nào của con.” “Vậy còn lương thì sao?” “Các con thảo luận. Cả hai con thảo luận với người giúp việc.” Bà không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi.

Tôi quay sang chồng. Anh không nói gì. Tôi quay sang mẹ chồng. Bà kết thúc với tôi bằng câu: “Mẹ sẽ nghe theo thu xếp của con.” Tôi muốn hỏi bà “Mẹ nói mẹ muốn thuê người giúp việc. Tại sao giờ mẹ không thừa nhận chứ?” Tuy nhiên tôi không nói gì. Có lẽ Sư phụ đã không để tôi nói điều gì bất kính với người già.

Người giúp việc là một học viên. Sau khi chúng tôi nói chuyện, tôi nhận ra nó là một khảo nghiệm tâm tính với tôi. Tâm oán hận và tâm bất mãn của tôi với mẹ chồng đã biến mất. Tôi hối hận vì những lời giận dữ của mình với bà. Nhớ lại vẻ mặt khó xử của bà, tôi cảm thấy mình rất không tốt. Là một học viên, tôi không nên làm như vậy. Cuối cùng tôi đã vượt qua khảo nghiệm. Tôi đã buông bỏ cảm giác bất công và những chấp trước khác.

Mọi thứ tôi có đều đến từ Đại Pháp. Cảm ơn Sư phụ vì đã không từ bỏ con và vì sự cứu độ từ bi của Ngài.

Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả. Mọi nội dung đăng tải trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Minh Huệ sẽ biên tập lại các nội dung trực tuyến theo định kỳ và những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/18/433646.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/1/198799.html

Đăng ngày 10-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share