Bài viết được biên tập theo lời thuật của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-12-2021] Năm nay tôi 92 tuổi, và vẫn khỏe mạnh. Tôi sống ở căn hộ trên tầng 6, nhưng không cảm thấy mệt mỏi khi leo lên xuống cầu thang hàng ngày. Khi leo cầu thang từ tầng 1 lên tầng 6, tôi không bị hụt hơi dù không dừng lại nghỉ giữa các tầng. Tay chân tôi cũng không bị đau, mà cảm giác nhẹ như lông hồng! Mỗi khi ai đó hỏi về tuổi của tôi, tôi đều để đối phương đoán. Họ thường nói rằng tôi trông khoảng 60 hoặc 70 tuổi. Tôi nói với họ rằng tôi đã hơn 90 tuổi. Họ thường rất ngạc nhiên và nói: “Trông bà không giống như đã 90 tuổi!”

Sau đó tôi nói: “Tôi là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi trở nên khỏe mạnh và vui vẻ, đối tốt với mọi người và sẵn sàng giúp đỡ người khác. Tôi đang sống với ba thế hệ con cháu của mình! Cháu lớn của tôi năm nay 16 tuổi. Khi con, cháu và chắt thấy tôi khỏe mạnh sau khi tu luyện, chúng đều ủng hộ tôi, và tất cả đều thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Chúng đều đắc phúc báo! Tất cả đều có sự nghiệp thành công và kiếm được nhiều tiền! Mọi người cũng nên niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ để được phúc báo!” Mọi người mỉm cười và gật đầu đồng ý.

Tôi chưa bao giờ đi học, nhưng kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ và hiểu biết, để tôi có thể đọc. Tôi thậm chí có thể học thuộc cuốn sách Chuyển Pháp Luân trân quý! Tôi cũng có thể hiểu được các nội dung trong cuốn sách. Mỗi ngày, tôi đều kiên trì học Pháp và luyện công. Nhờ vậy, tôi được đắm mình trong Phật quang mỗi ngày! Tôi chưa bao giờ có một nghề nghiệp, và chồng tôi mất khi còn khá trẻ nên tôi sống với con trai út. Con trai út của tôi cũng là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Là một công chức nhà nước nên lương của cậu ấy khá cao, vì vậy cả hai chúng tôi đều có đời sống sinh hoạt tốt!

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, con trai út của tôi đã lên Bắc Kinh để chứng thực sự thanh bạch của Đại Pháp, rồi bị bắt giam và đưa đến trại lao động cưỡng bức. Công ty con tôi cũng ngừng trả lương. Khi đó, tôi đã hơn 70 tuổi. Vì không có thu nhập, và tôi không muốn trở thành gánh nặng cho những người con còn lại, nên tôi đã tìm một công việc. Tôi cũng cần gửi tiền cho con trai út, vì cậu ấy đã tiến hành tuyệt thực để phản đối bức hại. Vì đã khá lớn tuổi, nên tôi chỉ có thể nhặt nắp chai. Công việc này khá mệt và các ngón tay của tôi cần dùng nhiều sức để thực hiện công việc. Vì vậy, chỉ những người cao tuổi mới làm những công việc như vậy, còn người trẻ thì không muốn làm công việc đó. Mỗi ngày, tôi làm việc từ tờ mờ sáng đến tận đêm khuya, nhưng sau bảy ngày, tôi chỉ kiếm được 35 nhân dân tệ.

Sau đó, tôi ngừng làm công việc này và bắt đầu may quần áo trẻ em có thêu trang trí hình rồng, phượng, hoa, quả đào, v.v.. Sử dụng các sợi chỉ có màu khác nhau. Vì các hình ảnh và chữ được thêu hoàn toàn bằng tay nên các món đồ trẻ em đã thu hút được rất nhiều khách hàng. Tôi cũng làm “giày hổ nhỏ”, và bán cũng rất chạy. Nhưng tôi không tham lam, tôi cảm thấy hài lòng miễn là số tiền kiếm được đủ cho con trai tôi và trang trải các chi phí sinh hoạt cơ bản của tôi. Tôi sử dụng thời gian còn lại của mình để học Pháp, luyện công và đến sở cảnh sát hay đồn cảnh sát nơi con trai tôi bị giam giữ để giảng chân tướng về Đại Pháp, và yêu cầu thả cậu ấy ra.

Sau khi được thả, con trai tôi đã giảng chân tướng cho sếp của mình, và do đó, người sếp đã cho phép cậu ấy trở lại làm việc. Trong suốt hơn 20 năm bị ĐCSTQ tà ác bức hại, con trai tôi đã không ngừng giảng chân tướng cho mọi người và thuyết phục họ thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Cậu ấy muốn mọi người bình an trước những tai họa sắp xảy ra. Trong suốt 20 năm qua, con tôi đã bị ĐCSTQ tà ác bắt giam phi pháp 9 lần. Mỗi lần bị giam giữ, cậu ấy lại tuyệt thực để phản đối bức hại và tìm cách ra tù, lần gần đây nhất là vào năm 2011. Con trai tôi bị bắt giữ và bị bí mật kết án bất hợp pháp, và cũng bị mất việc làm.

Qua ngần ấy năm, tôi trở thành khách quen của sở cảnh sát. Mỗi lần con trai tôi bị bức hại, tôi lại đến sở cảnh sát tìm phó giám đốc sở để yêu cầu trả tự do cho con trai, giảng rõ chân tướng và thuyết phục ông ta thả con tôi vô điều kiện.

Một lần tôi đến sở cảnh sát, và người nhân viên giúp tôi đăng ký hỏi xem tôi đến đó làm gì. Tôi nói rằng tôi muốn gặp phó giám đốc. Anh ta nói: “Bác có hẹn trước sao?” Tôi nói: “Không.” Do đó, anh ta không cho tôi đi lên. Tôi nấp ở một bên và chờ đợi. Một lúc sau, nhiều người đến và nói với vị công an đó rằng họ đã có lịch hẹn với phó giám đốc. Người đó đã lịch sự để họ lên gác. Do đó, tôi cũng nhanh chóng theo họ lên cầu thang. Khi nhóm người này đi vào văn phòng của phó giám đốc, tôi đợi bên ngoài văn phòng.

Sau khi nhóm người làm việc xong và đi khỏi, tôi gõ cửa, đi vào và nói rõ mục đích tôi tới gặp phó giám đốc. Ông nói: “Học Pháp Luân Đại Pháp thì có ích lợi gì?” Tôi nói: “Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp có thể giúp mọi người loại bỏ bệnh tật và giúp cơ thể khỏe mạnh. Đại Pháp dạy mọi người trở thành người tốt và giúp đề cao chuẩn mực đạo đức của họ! Ngay cả người nước ngoài cũng đang thực hành môn tu luyện.” Phó giám đốc nói: “Chuyện đó được thôi, nhưng bác không được phát tài liệu về môn này. Ở đây bác đưa tài liệu cho người này, rồi ở chỗ khác bác lại tặng tài liệu cho người kia và thậm chí còn khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.” Tôi nói: “Tôi không thấy con trai tôi phân phát tài liệu. Ngay cả khi cậu ấy làm vậy, đó cũng là vì lợi ích của mọi người! Cậu ấy đang giúp mọi người minh bạch chân tướng và phân biệt đúng sai!” Vị phó giám đốc này tỏ ra khá nhã nhặn. Ông ấy còn gọi người lấy xe ô tô đưa tôi về nhà.

Sau đó tôi đã nhiều lần đến tìm phó giám đốc nhưng đều bị cán bộ cấp dưới chặn lại. Một số người trong số họ nói: “Bác à, bác muốn nói điều gì? Bác có thể nói với cháu và cháu sẽ giúp bác chuyển thông điệp.” Tôi nói: “Không, sao cháu có thể giúp bác giải quyết chuyện của bác được? Sao cháu có thể giải thích rõ sự việc được?” Một số quan chức tỏ ra khá kiêu ngạo và nói: “Bác đừng đến đây nữa. Ban giám đốc không có thời gian quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này đâu.” Tôi nói: “Nếu giám đốc không quản các vấn đề, thì tại sao ông ấy lại là giám đốc? Ai bắt con tôi, tôi sẽ tìm người có trách nhiệm. Thẩm phán quận không giải quyết những vấn đề như vậy. Nếu họ làm như vậy, tôi sẽ đi tìm gặp thẩm phán quận.”

Cho dù tôi có gặp được giám đốc hay không, tôi sẽ yêu cầu trả tự do cho con trai mình. Dù là thời tiết mưa bão hay mùa đông lạnh giá, điều đó sẽ không ngăn cản được quyết tâm yêu cầu trả tự do cho con trai của tôi. Tôi tin chắc rằng con trai tôi đang làm một việc to lớn và thần thánh nhất, vì vậy tôi có phải chịu khổ một chút cũng không thành vấn đề. Miễn là chúng sinh có thể minh bạch được chân tướng và được cứu, tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc về điều đó!

Mặc dù con trai tôi đã mất việc, nhưng chúng tôi có Sư phụ bảo hộ cho cả hai chúng tôi! Dù tuổi đã cao nhưng tôi vẫn có thể nấu ăn được. Khi ngoài 80 tuổi, tôi không chỉ giảm được nhiều gánh nặng cho con cái, mà còn chăm sóc cho cả chắt của mình. Những người khác khen tôi và nói rằng tôi là lão thọ tinh (ngôi sao trường thọ)!

Tuổi thọ và sức khỏe mà tôi có được đều nhờ Pháp Luân Đại Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi, vĩ đại!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/31/434741.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/24/199305.html

Đăng ngày 06-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share