Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Lục
[MINH HUỆ 03-03-2022] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 24 năm, nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã không thể vượt qua và bước đi cho đến ngày hôm nay. Với lòng biết ơn tràn đầy đối với Sư phụ, tôi viết ra quá trình tu luyện của mình, để chia sẻ với đồng tu, đồng thời khích lệ bản thân tinh tấn thực tu.
Tôi rất vinh dự được sinh ra tại quê hương của Sư phụ – Công Chủ Lĩnh, tỉnh Cát Lâm! Để tránh bức hại của tà đảng, ông nội và cha tôi đã đưa gia đình chúng tôi đến một khu khai thác mỏ nhỏ ở biên giới Hắc Long Giang. Lúc đó tôi mới 2 tuổi rưỡi. Từ nhỏ, tôi thường nghe ông bà nội nói: “Con người mà tiếp tục xấu, đợi đến khi đầu đèn hướng xuống, thì sắp trời sập đất lún rồi.” Điều này để lại nhiều dấu hỏi trong tâm trí thời thơ ấu của tôi.
Cho đến khi tôi đắc Pháp, khi ba chữ “Chân-Thiện-Nhẫn” trong quyển sách quý “Chuyển Pháp Luân” đập vào mắt tôi, một ánh sáng rực rỡ chiếu sáng sâu thẳm tâm hồn tôi, những thứ nặng trĩu nhiều năm trong đầu và trên lưng ấy bỗng chốc “soạt” biến mất, tôi cảm thấy chưa bao giờ nhẹ nhàng như thế. Mỗi ngày học Pháp luyện công như được đắm mình trong Phật ân hạo đãng của Sư phụ.
Pháp quang chiếu sáng nhà tôi
Khi bà nội và mẹ tôi còn sống, họ đều mắc bệnh phổi, mỗi khi đến mùa đông là trong nhà vang lên tiếng ho không dứt, ho ra đờm rất nhiều, tôi thường dẫn hai người đi bệnh viện, chỉ có thể bất lực nhìn bà và mẹ chịu đựng cơn đau dày vò.
Không ngờ đến năm 38 tuổi tôi cũng bị nhiễm bệnh lao, ho ra đờm và máu. Đau đớn dày vò, thân tâm thống khổ, mặc cho hàng đống thuốc Tây, thuốc Bắc ở nhà, tôi vẫn cảm thấy rất hoang mang và bất lực về tương lai của mình.
Vào lúc đó, hàng xóm tôi có một bà lão người dân tộc Triều Tiên nói với tôi rằng: Trên núi có luyện Pháp Luân Công, công này tốt, bà muốn tôi cùng đi luyện. Vì thể diện, tôi cũng đi lên núi Ích Thọ ấy. Và nhìn thấy rất nhiều đang luyện công ở đó. Bà lão hàng xóm người dân tộc Triều Tiên đã đưa tôi một quyển sách: “Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa giải”, và nói: Cháu xem quyển sách này trước nhé. Ngay khi tôi cầm quyển sách liền có một cảm giác thân thiết không thể giải thích được. Sau khi về nhà, tôi dành ra một ngày đọc hết quyển sách.
Mặc dù có một số điều giảng trong sách tôi không hiểu, nhưng tôi vẫn không muốn buông quyển sách xuống. Tôi nhớ mình đã thấy mọi người luyện công trên núi vào buổi sáng với cả hai cánh tay giơ lên trên đầu, vậy là vào ban đêm, tôi cũng giơ hai tay lên và đứng yên. Sau một lúc, tôi cảm thấy xuất mồ hôi và cánh tay rất mỏi, nhưng tôi cảm thấy tốt hơn nhiều so với việc điều trị y tế, nên tôi kiên trì đứng bất động, cho đến khi muốn đi nhà vệ sinh mới hạ cánh tay xuống.
Không ngờ, tôi bị tiêu chảy, và đi ra thứ như mủ vậy, nhưng bụng tôi không đau.
Sáng sớm hôm sau, tôi lên núi trả sách và kể cho bà lão hàng xóm nghe về tình hình của mình, bà ấy nói: “Cháu có duyên với Đại Pháp, Sư phụ đã quản cháu rồi, còn tịnh hóa thân thể cho cháu!” Lúc này tôi mới nhớ ra là hôm qua đọc sách cả ngày mà không ho, quyển sách này thật kỳ diệu! Nên tôi nhất định phải học, nhất định phải luyện! Tôi thỉnh quyển sách quý “Chuyển Pháp Luân” về nhà, bắt đầu học Pháp luyện công mỗi ngày.
Ban đầu, chồng phản đối tôi luyện, anh ấy rất hung hăng trước mặt con nói với tôi rằng: “Mình mà luyện là tôi giết đó!” Tôi không nói gì với anh ấy, không muốn để con thấy cảnh hai vợ chồng cãi vã, nhưng trong tâm tôi nghĩ: Ai cũng không ai dao động được mình.
Mấy hôm sau, chồng tôi đột nhiên bị đau thắt lưng, đau đến nỗi nằm lăn lộn trên trên giường kêu la. Hôm đó là ngày nghỉ không đi làm, tôi lấy quyển sách Đại Pháp đặt trên bàn cạnh giường, và anh ấy đã cầm lên xem. Tôi nói với anh ấy: Đây là Sư phụ thanh lý thân thể cho mình. Sau khi chồng đi làm về vào thứ Hai và nói với tôi rằng: “Thật kỳ diệu, hôm nay đi làm chẳng còn chút đau lưng nào.”
Kể từ đó, anh ấy cùng tôi đến luyện ở điểm luyện công mỗi ngày. Sau đó, nhà tôi thành lập nhóm học Pháp, người đến học Pháp ngày càng đông, trong nhà không thể chứa nhiều người như vậy nên phân thành hai nhóm.
Khi con tôi học lớp ba trường tiểu học, vào một buổi sáng mùa xuân, con dậy hơi muộn nên tôi giúp con mặc quần áo. Bất ngờ tôi phát hiện da hai bên đùi của con bị rách, tôi ngạc nhiên hỏi con sao vậy? Con trai nói: Con bị ngã trong nhà vệ sinh trong trường. Tôi hỏi: “Con đứng lên bằng cách nào?” Con nói nghiêm túc rằng có một Pháp Luân lớn đã đỡ con dậy.
Những giọt nước mắt biết hơn tuôn rơi, cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Sư phụ đã cứu đứa trẻ!
Người thân bạn bè sâu sắc nhận được ân trạch của Đại Pháp
Không lâu sau, thuận theo việc tôi học Pháp và luyện công, bệnh lao, bệnh đau thắt lưng của chồng tôi và bệnh viêm gan B của con đều khỏi lúc nào không hay; người cô cả của tôi bị viêm mạch máu, chân sưng to, mủ và máu chảy quanh năm, đã tốn rất nhiều tiền để tiêm và uống thuốc, nhưng cũng không khỏi. Cô nhìn thấy sự thay đổi của cả gia đình tôi sau khi tu luyện, cô cũng học Pháp luyện công, thân thể của cô cũng được khỏe mạnh; chị cả của tôi, chị ba và chồng chị ba cũng lần lượt bước vào tu luyện Đại Pháp. Tôi có hai đồng nghiệp, họ cũng đắc Pháp và bước vào tu luyện Đại Pháp.
Cháu trai dạy ở trường khai thác mỏ, cách nhà khoảng 60 km, một ngày mùa thu năm 2003, trên đường đến trường bằng xe buýt, tại một khu vực khá hẻo lánh, ba tên côn đồ cầm dao bất ngờ xuất hiện chặn đầu xe rồi lên xe cướp đồ của hành khách, cháu trai rất hoảng sợ! Nhưng ba tên côn đồ dường như không nhìn thấy cháu trai, sau khi cướp của tất cả các hành khách khác trên xe thì chúng xuống xe rời đi. Khi cháu trai đến trường và kể cho đồng nghiệp nghe chuyện nguy hiểm gặp phải, mọi người đều nói do gia tộc tổ tiên của cậu ấy đã tích được đại đức.
Khi tôi trở về từ hang ổ hắc ám, chị dâu đã kể cho tôi nghe chuyện này. Tôi nói: “Ấy là nhờ chị giúp em bảo hộ sách Đại Pháp, cháu trai đã làm ‘tam thoái’, nên Sư phụ Đại Pháp ban phúc báo cho nhà chị.” Cả gia đình anh trai, chị dâu đều tin tưởng Đại Pháp, và cảm tạ ân Sư phụ!
Năm 2010, tôi bị tà ác giam giữ phi pháp tại Trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia ở tỉnh Liêu Ninh. Chị gái và anh rể 70 tuổi đã đi nghìn dặm xa xôi đến gặp tôi. Nhưng cảnh sát cai ngục vẫn không cho phép chị gặp tôi. Sau khi chị về nhà nghĩ đến tôi thì lo lắng tức giận, khiến trong mũi mọc một thứ gì đó. Đến bệnh viện kiểm tra, nói là mọc khối u, bác sĩ nói e rằng đây là bệnh biến phải lập tức làm phẫu thuật. Chị nói: “Không được, không được, dẫu sao tôi cũng phải đón em gái về rồi hãy nói.” Đến 2011, sau khi chị đón tôi về thì đến bệnh viện kiểm tra, và thấy khối u không còn nữa!
Chị tôi thiện đãi đệ tử Đại Pháp, Sư phụ đã loại bỏ khối u trong mũi cho chị ấy, đắc được phúc báo.
Sư phụ cứu tôi trong tai nạn xe hơi
Một lần, tôi vô tình đâm vào một đoàn tàu lửa. Sau đó nghe anh trai kể, người ở hiện trường thấy tôi bị tông xe thì nói: “Người này nhất định là cao nhân, nếu không sao cô ấy có thể ngồi ở đó?” Chính là Sư phụ, Sư phụ từ bi luôn quản tôi, bảo hộ tôi, Sư phụ đã cứu tôi.
Đại Pháp luôn ở trong tâm tôi, khi tôi vượt một quan nghiệp bệnh lớn, tôi thường nói với Sư phụ trong nước mắt: “Sư phụ ơi, con sẽ kiên tu Đại Pháp!” Nói xong tôi thực sự cảm thấy Sư phụ đã giúp lấy đi những vật chất xấu khiến thân thể tôi khó chịu. Tôi biết Sư phụ đang ở bên cạnh tôi! Nên tôi mới có thể tu, mới có thể luyện.
Lúc này đồng tu cũng đến giúp tôi, cùng tôi học Pháp luyện công. Tôi lại đứng lên được. Sư phụ từ bi đã giúp tôi đứng dậy hết lần này đến lần khác.
Hòa tan trong Pháp, thiện đãi người khác
Từ năm 1999, tập đoàn tà ác Giang Trạch Dân bắt đầu bức hại điên cuồng Pháp Luân Công, tôi bị tà đảng cải tạo lao động bất hợp pháp ba lần, một lần bị kết an tù năm năm. Trong hang ổ hắc ám, tôi gặp các phạm nhân, đủ mọi thành phần từ chức sắc (tham ô, hối lộ), đến phạm nhân giết người, bán ma túy, lừa đảo, còn có những người vì đi khiếu tố mà bị kết án sai. Tôi đã giảng chân tướng cho tất cả họ, nói với họ: Đều do vô thần luận của tà đảng hại các chị đến nông nỗi này (vì không tin vào thiện ác hữu báo); bất cứ khi nào bắt đầu bữa ăn, tôi đều cho họ ăn những món họ thích trong phần cơm của tôi.
Có một phạm nhân bị cường giáp, mỗi khi có món rong biển, tôi đều lựa ra cho cô ấy ăn. Cô ấy rất cảm kích tôi, cô nói với những phạm nhân khác trong nhóm của cô rằng: “Người luyện Pháp Luân Công thực sự đều là người rất tốt.”
Khi bị đánh mắng, tôi đều tâm bình khí hòa giảng chân tướng cho họ. Một lần, cảnh sát nắm đầu tóc tôi đập vào tường, nửa mặt bên trái của tôi bị thương nặng và chảy rất nhiều máu. Tôi đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn thấy cảnh sát đó thở hổn hển rất mệt, tôi liền nói với cô ấy rằng: “Chị đừng tức giận, hành động của tôi không nhắm vào cá nhân chị, tôi chỉ kiên trì với tín ngưỡng của mình.” Tôi kể cho cô ấy nghe những câu chuyện tốt đẹp mà Đại Pháp đã mang lại cho nhân loại. Từ đó về sau cô ấy thay đổi rất nhiều.
Để cho kịp nhiệm vụ, đôi khi các phạm nhân không được ăn cơm trưa; tôi đổ nước nóng vào chai, rồi dùng chăn bông bọc cơm đặt cạnh chai nước nóng để giữ ấm thức ăn cho họ; đôi khi tôi bẻ trứng gà và bánh bao thành từng miếng nhỏ đưa lên tận miệng của họ. Các đệ tử Đại Pháp chúng tôi đều thiện đãi những phạm nhân xung quanh.
Hơn 20 năm được đắm mình trong Phật ân hạo đãng, cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc không gì sánh bằng. Đệ tử không thể báo đáp hết ân đức và từ bi của Sư phụ! Chỉ có tu tốt bản thân, tinh tấn và tinh tấn hơn nữa, công thành viên mãn theo Sư phụ về nhà, đây là tất cả hy vọng của Sư phụ.
Cảm tạ Ân Sư! Hợp thập.
Trên đây là chút thể hội cá nhân, nếu có chỗ nào không đúng, mong đồng tu từ bi chỉ chính.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/3/跟着师父坚定的走在回归路上-434810.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/3/17/199567.html
Đăng ngày 27-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.