Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-01-2022] Năm 2011, tôi đã trải qua khổ nạn nghiệp bệnh nghiêm trọng suốt vài tháng. Nhưng nhờ hỗ trợ từ các học viên khác và sự bảo hộ của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Đại Pháp), cuối cùng tôi đã có bước đột phá vào đầu tháng 11. Sự hồi phục thần kỳ của tôi đã giúp mọi người chứng kiến vẻ đẹp và huyền năng của Đại Pháp.

Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, tôi hút thuốc, uống rượu và đánh bạc. Tôi đã rất thẳng tính và nóng tính. Tôi thường mất bình tĩnh bất cứ khi nào gặp phải điều gì đó mà mình không thích. Tính khí nóng nảy của tôi được rất nhiều người biết đến, kể cả sếp của tôi.

Khi Pháp Luân Đại Pháp được giới thiệu đến khu vực của chúng tôi, tôi quyết định tu luyện. Một người biết rõ về tôi nói: “Hãy xem tính khí của anh ta! Anh ta muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sao? Quên đi!” Vì vợ anh ấy là một học viên, nên anh biết Đại Pháp yêu cầu mọi người phải chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tuy nhiên, Pháp đức cao của Sư phụ đã đánh thức tôi và định hình lại tôi. Tôi đã thay đổi và trở thành một người tốt nhờ chiểu theo lời dạy của Ngài.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Đại Pháp, tôi đã bị bỏ tù vài năm vì không chịu từ bỏ tu luyện. Sau khi được thả, tôi tiếp tục làm ba việc mà các học viên cần làm. Tôi vận hành một trung tâm sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Trong mắt các đồng tu, tôi có chính niệm mạnh mẽ và ít sợ hãi. Tôi đã làm nhiều việc để chứng thực Đại Pháp: Tôi rất nhiệt tình, và luôn sẵn lòng giúp đỡ các học viên khác. Tôi cảm thấy mình đi đầu trong việc chứng thực Đại Pháp. Tôi cảm thấy thiếu sót duy nhất của mình là vẫn còn nóng tính.

Người thân của tôi đã bị tuyên truyền của ĐCSTQ lừa dối. Mặc dù họ nhìn thấy những thay đổi tích cực và cải thiện sức khỏe của tôi, họ quan tâm nhiều hơn đến lợi ích vật chất và làm ngơ trước chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị bỏ tù vì đức tin và không có thu nhập trong vài năm, điều đó vốn không đáng trong mắt họ. Họ cũng không muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Vì vậy, tôi đã đạt được rất ít tiến bộ trong việc giảng chân tướng cho người thân và dân làng, điều này luôn là điều hối tiếc trên con đường tu luyện của tôi.

Khổ nạn bắt đầu

Tôi đã tiếp xúc với nhiều học viên có trạng thái tu luyện và cách làm việc khác nhau. Điều này đã kích động chấp trước của tôi. Tôi nảy sinh tâm oán hận các học viên khác, đặc biệt là vợ tôi, cũng là học viên. Tôi xem thường cô ấy và thường xuyên trút giận lên cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy lại thiện lương, hiền lành, không ai không khen ngợi.

Để hỗ trợ tôi làm ba việc, cô ấy quán xuyến mọi công việc gia đình. Nhưng tôi đã không trân trọng. Tôi cũng có tâm lý hiển thị và chấp trước chứng thực bản thân. Tôi dễ dàng khó chịu khi bị chỉ trích. Ngoài ra, tôi còn có chấp trước vào lợi ích cá nhân và sắc dục. Điều này khiến tôi bị mắc kẹt trong khổ nạn kéo dài nhiều tháng.

Vào tháng 4 năm 2021, bụng tôi bắt đầu đau. Tôi không coi trọng điều đó, nhưng tôi cũng không hướng nội hay phát chính niệm. Bắt đầu từ ngày 3 tháng 9, tôi bị đau bụng dữ dội và liên tục. Tôi không thể ra ngoài và đau đớn đến mức nằm bệt ở nhà trên giường. Cơn đau và thống khổ không thể diễn tả được, điều mà tôi chưa từng trải qua. Tôi thậm chí không thể học Pháp, luyện công hay rơi vào giấc ngủ.

Tôi tiếp tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Đôi khi, tôi phải tiếp tục niệm trong vài giờ đồng hồ trước khi có thể chìm vào giấc ngủ. Nhưng không lâu sau đó, tôi lại tỉnh dậy trong đau đớn.

Khi không thể chịu đựng được, tôi bắt đầu xin Sư phụ giúp đỡ và tiếp tục niệm:

“Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”
(Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

Niệm Chân Chính Hành Sự Chân Chính
“Bậc Đại Giác không e ngại khổ
Ý chí vốn hun đúc bằng kim cương
Không có chấp trước vào sống và chết
Đi trên con đường Chính Pháp một cách ung dung thanh thản”

Một tháng trôi qua, nhưng tôi không cảm thấy khá hơn. Một vài học viên đã đến nhà tôi để phát chính niệm cho tôi. Có một vài lần, tôi đã phải kêu gào vì đau đớn.

Cơn đau không dừng lại, và tôi đã nôn ra tất cả những gì đã ăn. Thứ nôn ra có màu đen, thối rữa. Tôi cũng trở nên gầy yếu – trọng lượng của tôi giảm từ 70kg xuống còn 41kg, và tôi trông như một cái túi xương. Mọi người đều sợ hãi khi nhìn thấy tôi. Tôi đã phải chịu áp lực rất lớn từ bạn bè và gia đình. Tất cả họ đều cố gắng thúc ép tôi đi bệnh viện. Và họ không hiểu nổi khi tôi từ chối.

Giữ vững tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp

Một ngày nọ, một người bạn của vợ tôi đến thăm tôi. Cô ấy vốn nhiều chuyện và đã kể với mọi người trong làng về tình trạng của tôi và việc tôi từ chối đi bệnh viện như thế nào. Trong một khoảng thời gian, tôi trở thành đề tài bàn tán của mọi người. Mọi người liên tục nói: “Trong hoàn cảnh của anh ấy, liệu anh ấy có thể khỏe lại bằng cách tin vào Pháp Luân Đại Pháp không?” Thậm chí còn có những nhận xét mỉa mai thậm tệ. Vợ tôi đã phải kiên nhẫn giải thích tình huống cho họ.

Trong cơn hoạn nạn, tôi đã hai lần có suy nghĩ bất chính. Lần đầu tiên là khi tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, xin hãy đưa con đi!” Nhưng tâm trí tôi nhanh chóng trở nên thanh tỉnh: Mọi người trong làng đều biết rằng mình tu luyện Đại Pháp trong nhiều năm như vậy. Mình không chấp trước vào sinh tử, nhưng nếu mình chết, mọi người sẽ nhìn nhận về các học viên như thế nào? Ý nghĩ muốn rời đi này xuất phát từ cái tôi giả, cái tôi thật sẽ không có suy nghĩ như vậy. Vì vậy, tôi ngay lập tức phủ nhận những suy nghĩ bất chính của mình.

Lần thứ hai xảy ra khi tôi bị đau dữ dội trong hơn 40 ngày. Những suy nghĩ tiêu cực xuất hiện: “Khi nào chuyện này kết thúc đây?” Tôi cũng nhanh chóng chính lại suy nghĩ bất chính này. Khi tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi đã nhiều lần xin Sư phụ: “Con đến đây không phải để phá hoại Đại Pháp, mà là để chứng thực Pháp. Con đến đây để trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Sư phụ, xin hãy cứu con!” Tôi củng cố tín tâm của mình và chỉ đi theo an bài của Sư phụ.

Trong khoảng thời gian đó, tôi không thể luyện công. Khi tỉnh táo, tôi đã đọc thuộc lòng Hồng Ngâm, Luận Ngữ, và phát chính niệm. Tôi chưa bao giờ mất niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Mặc dù vợ tôi chỉ mới bắt đầu tu luyện cách đây vài năm, nhưng cô ấy có tín tâm mạnh mẽ vào Đại Pháp và chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa tôi đến bệnh viện. Cô ấy đã dùng đủ mọi cách để an ủi và chăm sóc tôi. Cô ấy cũng phối hợp với các đồng tu để phát chính niệm và niệm Pháp cho tôi.

Một ngày nọ, khi tôi cảm thấy tốt hơn một chút, tôi gọi một vài người thân đến nói chuyện với họ để giải quyết những hiểu lầm của họ về tình trạng của tôi. Tuy nhiên, ngay khi họ đến, cơn đau của tôi lại bùng lên. Tôi đau đến mức lăn lộn trên giường. Cảnh tượng này khiến họ kinh hãi và muốn gọi xe cấp cứu. Tôi đã yêu cầu họ không đưa tôi đi cấp cứu, vì tôi sẽ ổn. Sau đó, tôi chỉ nằm xuống và nhắm mắt lại. Nhưng tôi liền cảm thấy mình yếu đến mức chỉ cần nói vài từ cũng khiến tôi kiệt sức.

Gia đình tôi biết tính khí nóng nảy của tôi. Biết rằng họ không thể thuyết phục tôi, họ bắt đầu đổ lỗi cho vợ tôi, nói rằng: “Anh ấy không muốn đi viện, chị không cố thuyết phục anh ấy. Nếu tình trạng này tiếp diễn thì anh ấy sẽ duy trì được bao lâu? Sau này chị phải hối hận thì sao?”

Vợ tôi vẫn rất bình tĩnh. Cô ấy tin chắc rằng có Sư phụ và Đại Pháp, cuối cùng tôi cũng sẽ vượt qua được khảo nghiệm này. Cô ấy cố gắng an ủi tôi: “Anh ấy đã tu luyện hơn 20 năm mà không cần uống thuốc hay tiêm, sức khỏe vẫn tốt. Lần này, sơ hở trong tu luyện của anh đã gây ra đại nạn. Mọi người không cần lo lắng cho anh ấy. Anh ấy sẽ ổn thôi, vì anh ấy có Sư phụ quản.”

Tôi nói: “Nếu mọi người không muốn thấy tôi chịu khổ, tại sao mọi người không niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’ cho tôi? Nó sẽ giúp tôi rất nhiều.” Để trấn an tôi, một số người thân của tôi đã thực sự bắt đầu niệm chín chữ.

Tình trạng của tôi chuyển biến

Sau cơn nguy kịch này, tôi nhanh chóng khỏe lại, chỉ thỉnh thoảng bị đau. Vợ của cháu trai tôi lo lắng cho tôi và đến thăm. Khi nhìn thấy tôi đang ăn cháo, cháu thấy khó tin: Hai ngày trước cháu đã thấy tôi đau ốm như thế nào. Tôi không đi viện, vậy khỏi bệnh như thế nào? Hai ngày sau, cháu quay lại một lần nữa, và lặng người khi thấy tôi ăn hết hai chiếc bánh hấp nhân đậu.

Cả tôi và vợ tôi đều biết chính Sư phụ đã thấy đức tin kiên định của chúng tôi. Vì vậy, hoàn cảnh của tôi sẽ không tác động tiêu cực đến mọi người và ảnh hưởng đến cơ hội được cứu của họ, Sư phụ đã gánh nghiệp cho tôi. Tôi tự hỏi Sư phụ đã phải chịu khổ thay mình nhiều như thế nào? Tôi không thể bày tỏ hết lòng biết ơn đối với sự thần kỳ của Đại Pháp và ân cứu độ của Sư phụ. Chỉ qua tu luyện tinh tấn, tôi mới có thể không khiến Ngài thất vọng.

Một tháng trôi qua, và tôi tiếp tục khỏe hơn. Cân nặng của tôi gần như trở lại bình thường. Bây giờ tôi có thể ăn bất cứ thứ gì. Da của tôi hồng hào, và rất mịn màng. Tôi luôn có tinh thần phấn chấn, và có thể làm bất cứ công việc gì trước đây.

Trải nghiệm thần kỳ của tôi đã cho dân làng thấy huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp. Người thân của tôi cũng hoàn toàn bị thuyết phục. Nhiều người trong số họ giờ đây tin rằng Đại Pháp là tốt, một số thậm chí còn bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Những người khác quyết định thoái ĐCSTQ, và một số người mua sách Chuyển Pháp Luân. Điều này đã đặt nền tảng tốt cho việc tôi quay trở lại giảng chân tướng và giúp mọi người thoái ĐCSTQ.

Thông qua trải nghiệm sinh tử này, tôi cũng rút ra được một số bài học. Bây giờ tôi chú ý nhiều hơn đến việc tu luyện cá nhân của mình. Kết quả là, máy tính và máy in mà tôi sử dụng để giảng chân tướng hoạt động đặc biệt tốt – điều này chưa từng xảy ra trước đây.

Khi nhìn lại toàn bộ quá trình, tôi thấy thực tế là do tu luyện cá nhân của tôi không vững chắc, vì vậy cựu thế lực đã có thể lợi dụng sơ hở của tôi. Ngoài ra, trước khi tu luyện, tôi nghiện rượu và hút thuốc, điều này làm dạ dày của tôi bị tổn thương. Lần này, cựu thế lực đã cố gắng lấy đi mạng sống của tôi. Nó đã tạo ra giả tướng để đè bẹp ý chí của tôi và làm lung lay đức tin của tôi đối với Đại Pháp. Tuy nhiên, điều mà tà ác không ngờ tới là, nhờ tín tâm vào Sư phụ và giúp đỡ của các học viên, tôi đã không đi viện, cũng không uống bất kỳ loại thuốc nào. Cuối cùng, tôi đã đột phá quan nạn.

Tôi ngộ ra rằng tu luyện là vô cùng nghiêm túc. Không nên xem nhẹ việc tu luyện cá nhân, ngay cả khi bạn đã làm nhiều việc chứng thực Pháp. Tâm tính của chúng ta cũng phải đề cao tương ứng. Càng về cuối, các tiêu chuẩn càng cao. Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta cần tu bản thân thật tốt, dĩ Pháp vi Sư, và không ngừng hướng nội. Đừng đợi cho đến khi sơ hở của bạn trở nên quá lớn và tạo cớ cho cựu thế lực bức hại bạn. Nếu không, khổ nạn có thể trở nên quá khó để vượt qua.

Tôi thực sự trân quý ân cứu độ của Sư phụ, cũng như phó xuất và trợ giúp vô tư của các đồng tu.

Ghi chú của Ban Biên tập: Bài viết này thể hiện nhận thức cá nhân của tác giả ở trạng thái tu luyện hiện tại, xin chia sẻ cùng quý đồng tu để chúng ta “Tỉ học tỉ tu” (“Hồng Ngâm”).

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/10/435302.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/25/199312.html

Đăng ngày 19-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share