Theo một học viên ở thành phố Nam Kinh, tỉnh Giang Tô
[MINH HUỆ 19-07-2011] Ngày nay càng có nhiều người dần hiểu được sự thật về Pháp Luân Công và nhận ra bản chất xấu xa của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trong ánh sáng của sự thật, đặc biệt là gia đình của những học viên Pháp Luân Công. Gia đình của các học viên đã chịu đựng rất nhiều trong cuộc bức hại cùng với học viên. Tuy nhiên, khi thức tỉnh về Pháp Luân Công, họ đã giúp đỡ các học viên chống lại cuộc bức hại và do đó đã tự đặt định con đường tươi sáng cho chính mình. Sau đây là một số câu chuyện từ thành phố Nam Kinh, tỉnh Giang Tô, mà không có tên và địa chỉ chính xác để bảo đảm sự an toàn cho những người tham gia.
1. Công an bị bắt bẻ khi đang cố bắt giữ các học viên
Vào một ngày nhạy cảm, nhiều công an địa phương đã đến nhà một học viên để ngăn cô ấy đi thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Chồng của học viên ấy là một viên chức chính quyền đã nghiêm khắc quở trách: “Đây không phải là công việc của các người. Các người nên bắt những tên côn đồ thay vì sách nhiễu người vô tội. Các người được lợi lộc gì khi đến nhà tôi?” Các công an bị cứng lưỡi trong sự xấu hổ và không bao giờ trở lại nữa, ngoài việc đi giám sát người nữ học viên ở xung quanh.
Một trường hợp khác liên quan đến một học viên đã từng bị kết án lao động cưỡng bức và bị giam trong một trại tẩy não. Khi vài công an của Phòng 610 địa phương đến bắt cô và đưa cô trở lại trại tẩy não thì chồng cô đã từ chối mở cửa. Khi công an gõ cửa thì chồng cô đã mở cửa trong và nói qua cửa chống trộm: “Vợ tôi không làm gì sai cả. Tại sao các người sách nhiễu cô ấy? Để tôi nói cho các người biết, tôi sẽ không mở cửa ngày hôm nay, và các người sẽ đối mặt với sự sống chết nếu dám xông vào nhà tôi.” Các công an bị nhụt chí bởi lời của anh ấy, nhưng vẫn đứng canh ở ngoài cửa đến khi đêm xuống, lúc đó tinh thần của họ đã xuống rất thấp.
Một trường hợp khác liên quan đến chồng của một học viên là kỹ sư cao cấp tại một viện nghiên cứu; một đàn ông quý tộc. Ông ta rất bất bình với việc các viên chức ĐCSTQ quấy nhiễu vợ ông, mà ông xem là một sự áp đặt nặng nề trong cuộc sống hàng ngày của mình. Một ngày nọ, các viên chức lại đến và hỏi rằng các sách Pháp Luân Công có giấu trong nhà của ông ấy không. Ông đã phản kháng một cách điềm tĩnh: “Có, sách đang ở đây. Vậy thì sao? Các người dám đến lần nữa không? Hãy coi chừng tôi sẽ đánh các người bằng cây gậy của tôi.” Các viên chức đã bị sốc bởi thái độ của ông nên đã chạy đi và không bao giờ dám quay trở lại nữa.
Trường hợp khác liên quan đến một học viên mà thường xuyên nói chuyện với mọi người và phân phát tài liệu Pháp Luân Công vào mỗi buổi chiều. Một ngày, rất lâu sau khi đi ra ngoài, cô vẫn không trở về nhà để ăn tối. Chồng cô nghĩ rằng cô đã đi thăm một học viên khác. Lúc 10 giờ tối cô vẫn chưa về nhà và người chồng nghĩ rằng có lẽ cô đã bị bắt giữ. Để đề phòng, anh đã giấu tất cả sách và tài liệu Pháp Luân Công vào một nơi an toàn. Lúc 11 giờ đêm, ngay sau khi anh vừa cất giấu tài liệu xong, vài công an đã đến nhà gõ cửa. Vì anh từ chối cho họ vào nên công an bắt đầu gõ cửa và gây ra sự náo động. Lo ngại rằng hàng xóm bị quấy rầy, nên anh đã mở cửa cho họ vào. Lúc đó anh nhìn thấy điện thoại của vợ đang ở bên ngoài nên đã nhặt bỏ nó vào túi trong khi cảnh sát không nhìn thấy. Cuối cùng công an đã rời đi mà không tìm thấy tài liệu Pháp Luân Công nào để làm “bằng chứng” chống lại vợ anh.
Trường hợp cuối cùng của chúng ta xảy ra vào một ngày mà hai học viên cùng đi thăm nhà một nữ học viên khác. Vài công an đã bất ngờ lục soát nhà cô ấy trước khi cô có thể giấu đi các tài liệu Pháp Luân Công. Thấy tài liệu ở trên giường, chồng của học viên đã bỏ vào túi của anh ấy khi công an không nhìn thấy. Anh đã nhét đầy tài liệu vào hai cái túi của áo ấm nhưng công an không chú ý đến anh vì thời điểm đó là mùa đông và họ biết rằng anh không phải là học viên. Công an không tìm thấy gì và nói: “Tại sao vậy, tôi vừa mới thấy họ đọc các tài liệu Pháp Luân Công mà?” Khi công an rời đi họ đã lấy các tài liệu ra khỏi túi và cất vào nơi an toàn. Ngay khi họ cất xong, công an lại đột nhiên trở lại nhưng cũng không tìm thấy gì. Sau đó họ biết rằng công an đã giám sát học viên bằng ống nhòm từ những tòa nhà bên kia đường.
2. Bảo vệ người thân và giúp những người khác hiểu về Pháp Luân Công và cuộc bức hại
Một học viên đã bị bắt nhiều lần và dẫn đến cuộc sống bị khó khăn, khiến chồng của cô rất lo âu. Sau khi biết điều này, vài học viên địa phương đã làm dịu đi sự lo lắng của anh, cho anh mượn tiền và nói với anh về tình huống thật sự của cuộc bức hại và việc tập luyện. Khi vợ anh được thả, cô đã chăm sóc cho chồng rất nhiều, khiến anh ấy không còn lo âu nữa. Anh không thể hiện thái độ đối với Pháp Luân Công tại nhà, nhưng lại thể hiện thái độ mạnh mẽ khi đối mặt với cảnh sát đến để bắt vợ anh:“Pháp Luân Công thật sự tốt. Các người có bao giờ quan tâm đến đời sống của chúng tôi khi các người bắt giữ và giam cô ấy? Chỉ có đồng tu của cô ấy là thật sự chăm sóc và giúp đỡ tôi. Tôi đã từng hiểu lầm, nhưng bây giờ tôi biết rằng Pháp Luân Công là tốt.” Công an hoàn toàn không thể trả lời anh ấy.
Một trường hợp khác liên quan đến một học viên đã bị bắt nhiều lần và gia đình của cô bị quấy nhiễu liên tục khiến không thể có được một cuộc sống bình thường. Chồng cô biết Pháp Luân Công là tốt nhưng không bao giờ nói điều này với cô. Một ngày trong lúc đang đi xe đạp anh ấy nghe vài người nói xấu về Pháp Luân Công trên đường, anh đã dừng lại và tranh luận với họ, anh nói rằng Pháp Luân Công là tốt và cho họ biết sự thật về Pháp Luân Công. Khi ở nhà, anh đã vui vẻ kể cho vợ nghe về chuyện đã xảy ra. Vợ anh đã ca ngợi anh vì điều này và khiến anh rất hạnh phúc.
Trường hợp tiếp theo là một học viên đã bị bắt giữ nhiều lần. Mỗi lần bị bắt, chồng cô đều bạo dạn đến đồn công an để yêu cầu thả cô ra. Một lần khi người học viên này và một số đồng tu địa phương bị bắt, anh đã đến ủy ban khu phố địa phương và nói với trưởng ban: “Hãy nói cho tôi biết những việc xấu nào mà các học viên Pháp Luân Công đã làm đối với cộng đồng và xã hội. Tôi sẽ ghi nhận lại, viết một bài và đăng lên báo. Tôi cũng sẽ yêu cầu một vài nhà báo đến phỏng vấn ông để người ta biết rằng họ sẽ bị đưa vào tù nếu làm điều xấu giống như các học viên Pháp Luân Công.” Trong khi nói anh đã lấy bút và giấy ra để chuẩn bị ghi chép. Trưởng ban bối rối trả lời: “Họ thật sự không làm gì sai cả.”
Chồng của một học viên đã giúp đỡ rất nhiều trong việc vận chuyển tài liệu Đại Pháp và lời nhắn đến các học viên khác. Khi mang tài liệu đến nhà các học viên anh đã nói: “Tôi đến đây thì sẽ an toàn hơn là vợ tôi đến.” Anh cũng sẵn sàng giúp đỡ phát tài liệu giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công, nói rằng: “Em hãy ở nhà, và anh sẽ làm. Em chỉ cần đưa cho anh tài liệu và anh sẽ phân phát. Em là một học viên Pháp Luân Công và dễ bị nguy hiểm, vậy hãy để anh làm những việc nguy hiểm như vậy.” Khi được hỏi về nguy cơ bị bắt giữ, anh nói: “Tại sao họ bắt tôi? Tôi không phải là một học viên Pháp Luân Công. Tôi chỉ muốn đưa tài liệu này đến cho mọi người, và chính quyền không có quyền can thiệp.” Ngoài ra, để ngăn chặn sự sách nhiễu từ chính quyền địa phương, anh đã đứng bên ngoài cổng để bảo vệ nhà khi các học viên đến học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của họ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/7/19/明真相的南京法轮功学员家属-244111.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/8/2/127155.html
Đăng ngày 16-8-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.