Bài viết của Hiền Huệ, học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh An Huy, Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-01-2022] Bởi tổ phụ của tôi là địa chủ nên sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) soán quyền vào năm 1949, gia đình tôi bị đuổi khỏi ngôi nhà mà tổ tiên của tôi đã vất vả khổ cực xây dựng nên. Ông bà tôi lần lượt qua đời, không lâu sau đó là cha ruột và anh trai tôi. Mẹ tôi tái hôn và tôi được một cặp vợ chồng nông dân lớn tuổi nhận làm con nuôi.
Phần lớn tuổi thơ của tôi dành để làm việc nhà, chẳng hạn như cắt cỏ, lấy củi và phân. Mẹ nuôi thường xuyên đánh đập, mắng mỏ tôi. Tôi ghen tỵ với những người bạn cùng lứa, họ được tận hưởng một tuổi thơ bình thường, vô tư, còn tôi bị bắt phải làm việc như một người trưởng thành. Mặc dù nuôi dạy khắc nghiệt như vậy, nhưng cha mẹ nuôi vẫn cho tôi đi học. Năm 1976, tôi thi đậu vào một trường đại học và sau khi ra trường thì xin được một công việc ở thành phố.
Tôi đã từng hy vọng về một cuộc hôn nhân hạnh phúc, nào ngờ tai họa lại sớm giáng xuống dưới dạng bệnh tật triền miên. Những căn bệnh cũ sẵn có như bệnh viêm dạ dày, viêm xương khớp và sốt rét liên tục tái phát, lại thêm bệnh mới như viêm thấp khớp, đau đầu, viêm gan, viêm túi mật, bệnh phụ khoa, bệnh tim, thiếu máu, giảm tiểu cầu và nhiễm trùng thận. Sức khỏe ngày càng giảm sút khiến mối quan hệ của tôi và chồng rạn nứt. Vào tháng 3 năm 1992, tôi mang theo một thân đầy bệnh đến Thâm Quyến để tìm cách chữa trị.
Tháng 3 năm 1993, tôi tình cờ đọc được một bài báo viết về một hội nghị do Hiệp hội Khí công Quốc gia tổ chức. Các môn khí công khác nhau sẽ được giới thiệu tại khán phòng của Ủy ban thành phố Thâm Quyến. Tôi đã từng tập nhiều loại khí công, nhưng không có tác dụng gì. Tuy nhiên vì có nhiều thầy khí công cấp quốc gia sẽ tham dự hội nghị lần này, nên tôi nghĩ rằng tôi có thể tìm được một phương pháp nào đó để chữa khỏi bệnh của mình.
Buổi tối đầu tiên đến đó, tôi thấy một khí công sư biểu diễn điều trị chữa bệnh huyền bí. Phương pháp điều trị này chính xác như những gì Sư phụ đã mô tả trong sách Chuyển Pháp Luân:
“Còn nếu như đau cánh tay thì làm sao? Miệng bắt đầu niệm chú, họ bèn bảo chư vị duỗi tay ra, lấy miệng thổi vào huyệt hợp cốc tại tay này, và làm cho nó xuất ra ở huyệt hợp cốc của tay kia; cảm thấy như một luồng gió; sờ lại, thì nó không còn đau như thế nữa”. (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)
Lúc đó, tôi cảm giác màn trình diễn này thật thần kỳ, và nó đã củng cố niềm tin của tôi: Toàn Trung Quốc có rất nhiều môn khí công khác nhau, chắc chắn sẽ tìm được một môn có thể chữa khỏi bệnh cho mình.
Tối hôm sau, tôi cùng hai đồng nghiệp (đang làm công việc bán thời gian cùng với tôi) đi tới hội nghị. Khi một khí công sư trẻ tuổi dáng vẻ khôi ngô, thanh cao bước lên khán đài, khán giả ngay lập tức đứng dậy và tiếng vỗ tay nổi lên như sấm động. Tôi cũng theo đám đông đứng lên vỗ tay. Sau khi chúng tôi ngồi xuống, vị đại sư đó nói nói: “Hôm nay tôi sẽ chỉ giảng Pháp, tôi sẽ không biểu diễn gì cả… ” Lúc này, tôi ngủ thiếp đi, ngủ rất say sưa. Một hồi sau, đồng nghiệp đánh thức tôi dậy.
Tôi vừa mở mắt ra thì thấy toàn bộ khán giả đều đứng lên, tôi cũng vội vàng đứng dậy, chỉ nghe đại sư đó nói: “Tôi sẽ chữa trị cho các vị mỗi người một loại bệnh. Mỗi người hãy nghĩ về một loại bệnh mà chư vị muốn được chữa khỏi. Nếu vị nào bản thân không có bệnh tật, có thể nghĩ đến một căn bệnh của thành viên trong gia đình mà chư vị muốn chữa khỏi cho họ. Sau đó, khi tôi đếm đến ba, chư vị hãy cùng nhau giậm chân phải của chư vị”. Lúc đó bệnh gan của tôi là nặng nhất nên tôi liền nghĩ đến nó. Sau đó đại sư nói: “Được rồi, mọi người nghe cho rõ nhé, một, hai, ba!“ Tôi giậm chân phải xuống cùng với mọi người. Tiếp đó đại sư nói: “Được rồi, chư vị có thể ngồi xuống.” Thật tiếc là tôi lại một lần nữa ngủ thiếp đi.
Năm 1994, tôi trở về quê nhà và bắt đầu mở một cơ sở kinh doanh tư nhân quy mô nhỏ. Sức khỏe của tôi tiếp tục xấu đi. Mặc dù mới ngoài 40 nhưng diện mạo của tôi trông giống một bà lão 70 tuổi. Tôi mắc thêm nhiều căn bệnh mới, chẳng hạn như rối loạn nhịp tim, lo lắng và không thể đổ mồ hôi một cách bình thường. Tôi cũng từng bốn lần bị tai nạn giao thông và phải trải qua một cuộc đại phẫu cắt bỏ khối u buồng trứng. Khi cố gắng đến các ngôi chùa để dâng hương bái Phật thì tôi lại chiêu mời phụ thể. Lúc này, tôi cảm thấy mình đã đến bước đường cùng và đang chờ chết.
Tháng 5 năm 1998, tôi gặp một học viên Pháp Luân Đại Pháp và người này đã nhiều lần khuyến khích tôi tu luyện. Tôi đã từ chối lời khuyên của cô ấy và mãi đến nửa năm sau, khi đang ở trên bờ vực của sự tuyệt vọng, tôi mới miễn cưỡng cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên đọc, rồi học các bài công pháp. Vào buổi tối của ngày thứ ba sau khi học các động tác luyện công, tôi giật mình tỉnh giấc vì cảm giác có gì đó đang bò trên mặt mình. Tôi chạm vào mặt mình thì thấy nó đầy mồ hôi, quần áo và ga trải giường của tôi cũng ướt sũng. Tôi ra khỏi giường để đi tắm và thay quần áo sạch sẽ rồi đi ngủ tiếp. Đêm đó, tôi ngủ rất ngon giấc. Sáng hôm sau khi thức giấc, tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái và và toàn thân nhẹ nhõm. Tại điểm luyện công, tôi vui vẻ nói với các học viên khác: “Tôi đã đắc Pháp rồi! Sư phụ đã quản tôi, bệnh tật của tôi đều không còn nữa rồi! Công này thật là tuyệt vời! Quá thần kỳ!”
Một thời gian sau, trong khi xem một video bài giảng của Sư phụ, tôi đột nhiên nhận ra và thốt lên: “Sư phụ, còn đã từng tận mắt nhìn thấy Ngài rồi!” Lời vừa nói khỏi miệng, nước mắt cũng trào ra như suối. Tâm tình của tôi lúc ấy rất khó biểu đạt thành lời. Tôi nhớ lại trải nghiệm của mình tại lễ đường của Ủy ban thành phố Thâm Quyến, và cách mà Sư phụ xử lý hai căn bệnh mãn tính của tôi. Trong khi tôi đang ngủ, Sư phụ đã loại bỏ chứng đau đầu kinh niên của tôi. Chỉ với một cái giậm chân, ngài đã chữa khỏi bệnh gan của tôi. Sau khi chữa khỏi hai căn bệnh nặng nhất của tôi, Sư phụ đã loại bỏ những căn bệnh còn lại của tôi chỉ sau ba ngày tu luyện!
Bây giờ tôi hiểu rằng tất cả những thống khổ và ma nạn trước đây của tôi đều do Sư phụ an bài để tôi có thể trả hết những món nợ nghiệp mà tôi đã tích lũy, để tôi được thoát thai hoán cốt và có một cuộc sống mới. Đệ tử nhất định sẽ tu luyện như thuở đầu, tinh tấn và không ngừng tinh tấn cho đến viên mãn.
Tôi đã viết một bài thơ ngắn để cảm tạ Sư phụ:
Thiếu niên thụ nhân khi,
Trung niên bệnh triền thể,
Lão niên đắc Đại Pháp,
Tùy sư quy cố lý
Tạm dịch:
Tuổi trẻ bị người khinh
Trung niên bệnh đầy thân
Về già đắc Đại Pháp
Theo Sư [phụ] về cố hương
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/19/436812.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/1/26/198296.html
Đăng ngày 05-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.