Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-11-2021] Ngày hôm đó, khi tôi và chồng đang ngồi trông con gái nằm trên giường bệnh, anh ấy đã thốt lên đầy phiền muộn: “Làm người thật khổ quá! Tu luyện, ai có thể thực sự tu lên cao tầng?”

Con gái chúng tôi được chẩn đoán mắc một căn bệnh hiếm gặp, căn bệnh này đã hoàn toàn đập tan mọi kỳ vọng của chồng tôi vào con bé. Con gái tôi đột nhiên bị mắc chứng nhược cơ cực kỳ nghiêm trọng. Căn bệnh nhanh chóng làm thay đổi ngoại hình và ảnh hưởng đến các chức năng cơ thể căn bản của cháu. Các mí mắt sụp xuống, đầu lưỡi cũng khó cử động và chỉ có thể ăn thức ăn lỏng. Cháu cần có người giúp đỡ từ những việc cơ bản nhất, ngay cả di chuyển vài bước từ giường đến bàn ăn cũng cần có người dìu.

Bác sỹ nói rằng căn bệnh này phải điều trị ít nhất hai năm thì mới có thể có tiến triển. Hơn nữa, cho dù sau đó có tiến triển, thì cháu vẫn sẽ không thể hoàn toàn phục hồi, và các cơ vẫn có thể còn yếu ở một mức nào đó, chứ không thể khôi phục về trạng thái bình thường như trước được nữa.

Chỉ trong vài ngày chồng tôi đã mất ngủ và giảm gần 7kg. Con gái của chúng tôi có thể nói là viên minh châu của chồng tôi. Từ trước tới giờ, mọi mặt trong cuộc sống của cháu đều do chồng tôi lo liệu chu toàn, và mọi việc đều diễn ra theo đúng dự tính của anh ấy.

Đúng như chồng tôi ao ước, con gái chúng tôi đã vượt qua các đợt thi tuyển và có được một công việc mà được nhiều người mơ ước, đó là nhân viên công vụ của chính phủ. Cháu đã tìm được một chàng trai tốt bụng, đáp ứng mọi yêu cầu mà chồng tôi đặt ra cho người con rể tương lai. Cách đây chưa đầy hai năm, khi hai cháu kết hôn, chồng tôi đã mua một căn hộ chung cư rộng rãi trên thành phố làm quà cưới tặng cho con gái. Mọi thứ với cháu xem ra đang vô cùng hoàn mỹ.

Thế nhưng người ta thường nói: “Trời có lúc nắng mưa khó đoán, người có lúc phúc họa khó lường” (Thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đán tịch hoạ phúc). Bây giờ con gái chúng tôi đổ bệnh, sự sầu muộn bao trùm lên cả gia đình. Chồng tôi lo lắng bệnh tật của con gái sẽ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của cháu.

Sau vài ngày ở bên con gái, chồng tôi phải trở về nhà để giải quyết công việc nên tôi ở lại tỉnh thành để chăm sóc cho cháu. Là một người tu luyện Đại Pháp hơn 20 năm, tôi không để bệnh tình của con gái tác động tới mình. Tôi biết rằng chỉ có Sư phụ và Đại Pháp mới có thể cứu con gái của chúng tôi.

Câu chuyện tu luyện của tôi

Tôi đã kể với con gái rằng khi cháu mới được vài tuổi, tôi đã bị ốm rất nặng với một cơn sốt nhẹ dai dẳng. Tôi khó thở và toàn thân đau nhức dữ dội. Tôi yếu đến mức không thể nói chuyện hay làm được việc nhà.

Tôi đã tìm đến các bác sĩ Trung y và Tây y, và thậm chí đã tìm đến thầy cúng nhưng không giúp ích được gì. Khi dì tôi nghe tin tôi bị bệnh, dì đã bảo tôi đến tìm gặp các học viên Pháp Luân Đại Pháp trong vùng. Bởi dì ấy đã tận mắt chứng kiến uy lực và sự thần kỳ của Đại Pháp, nên dì ấy tin rằng Đại Pháp có thể trị khỏi căn bệnh này của tôi.

Tôi nói với con gái rằng tôi sẽ không bao giờ quên được ngày hôm đó, ngày 28 tháng 3 năm 1998, ngày mà chồng tôi đưa tôi đến một điểm luyện công để tôi bắt đầu học luyện các bài công pháp. Trong những tháng tiếp theo, mỗi tối anh ấy đều chở tôi đến điểm luyện công vào lúc 6 giờ và đón tôi lúc 8 giờ.

Mỗi ngày tôi đều kiên trì học Pháp luyện công cùng với các học viên. Tôi chiểu theo các yêu của Đại Pháp để hành xử, tôi cố gắng trở nên trung thực, tốt bụng và kiên nhẫn trong cuộc sống hàng ngày của mình. Tôi không còn tranh cãi với người khác khi chúng tôi có xung đột và cư xử tốt với gia đình nhà chồng. Cứ như vậy, tôi đã khỏi bệnh và phục hồi sức khỏe. Chồng tôi đã rất hạnh phúc khi lại một lần nữa thấy nụ cười hiện lên trên khuôn mặt tôi.

Một ngày nọ, sau khi đón tôi ở điểm luyện công, anh ấy nói với tôi rằng: “Chính phủ trung ương sẽ sớm phản đối môn tu luyện này.” Nghe vậy tôi lập tức nói: “Đại Pháp đã chữa lành bệnh cho em. Cho dù chính phủ ủng hộ hay phản đối môn tu luyện này thì cũng không ảnh hưởng gì đến em”. Bởi chồng tôi làm công việc đặc thù, nên anh ấy có thể sớm biết một số chuyện, chỉ là không thể tiết lộ rõ ràng mọi thứ với tôi.

Đúng là ngày vui ngắn chẳng tày gang. Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động chiến dịch “tiêu diệt” môn tu luyện này. Tất cả các phương tiện truyền thông nhà nước đều được sử dụng để đưa những tin tức bịa đặt và vu khống Pháp Luân Đại Pháp một cách phô thiên cái địa. Cuộc đàn áp tàn khốc bắt đầu.

Khi tôi thấy những vụ bắt bớ quy mô lớn đối với các học viên vô tội cùng những chiến dịch bôi nhọ và dối trá bịa đặt được phát sóng trên ti vi, tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình — tôi không còn nghĩ rằng điều đó không liên quan gì đến tôi nữa. Bệnh của tôi là nhờ luyện Pháp Luân Công mà khỏi, bây giờ Sư phụ và Đại Pháp đang bị vu khống, phỉ báng, tôi phải đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện lên chính quyền trung ương, kể với họ câu chuyện của tôi và lấy lại thanh danh cho Sư phụ.

Tôi đã bị bắt và giam giữ ở Bắc Kinh. Chồng tôi đã nhờ các mối quan hệ của mình và đã vượt qua nhiều trắc trở để tôi được trả tự do. Tuy nhiên, thái độ của anh ấy đối với Đại Pháp đã thay đổi và anh ấy không còn ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp nữa.

Hơn thế, không chỉ có anh ấy, cả gia đình đều phản đối tôi tu luyện Đại Pháp vì hầu hết họ hàng của chúng tôi đều là công chức, viên chức làm việc cho chính quyền địa phương hoặc các cơ quan chính phủ. Mọi người đều sợ bị liên lụy và không muốn bất cứ điều gì ảnh hưởng đến sự nghiệp của họ.

Để tránh xung đột trong gia đình, trong suốt 10 năm sau đó, tôi đều phải nhân lúc không có ai ở nhà thì mới đọc sách Chuyển Pháp Luân và các sách Đại Pháp khác. Chồng tôi không cho phép tôi học Pháp, luyện công, và đã tìm mọi cách để ngăn tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thậm chí anh ấy còn cố gắng ly dị tôi.

Sư phụ giảng:

“Trong luyện công chúng tôi yêu cầu mọi người: chư vị luyện công, ái nhân chư vị có thể không luyện công, [thì chỉ] vì luyện công mà hai vợ chồng ly hôn là không được.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã không ký vào giấy ly hôn, nên chồng tôi đã nộp đơn kiện dân sự đối với tôi, mong tòa án sẽ xử cho anh ấy ly hôn. Khi các hòa giải viên đến gặp tôi, tôi đã nói với họ về những lợi ích của việc tu luyện Đại Pháp, những cải thiện về cả tinh thần và thể chất, cùng việc tôi chăm sóc gia đình chồng, những người đã sống với chúng tôi hơn 30 năm, như thế nào. Kết quả là, tòa án đã bác đơn kiện của anh ấy.

Sau khi cố gắng ly hôn không thành, chồng tôi bắt đầu dùng bạo lực với tôi và chửi rủa tôi. Anh ấy đã đánh tôi trước mặt con gái khi cháu đến thăm chúng tôi trong kỳ nghỉ hè. Cháu đã không cố gắng ngăn cản bố mình, mà thay vào đó còn nói với tôi: “Tất cả là do mẹ đã tu luyện Pháp Luân Công.”

Khi chồng tôi đánh đập tôi, mẹ chồng tôi cũng nhắm mắt làm ngơ và nói rằng bà không thể làm gì được. Tôi cảm thấy bị tổn thương bởi sự thờ ơ của mọi người, nhưng tôi không hề oán hận, bởi họ mới thực sự là những người bị hại, vì họ đã bị lừa gạt bởi những lời dối trá của ĐCSTQ.

Trong tâm tôi chỉ có một niệm: Tôi xác định sẽ tu luyện Pháp Luân Công và không ai có thể thay đổi được [quyết tâm này của] tôi. Tôi muốn theo Sư phụ trở về ngôi nhà chân chính của mình.

Những phản ứng từ phía gia đình hay sự thiếu vắng người thân đã giúp tôi xem nhẹ cái tình của thế gian, và hiểu rằng cái tình của con người là không đáng tin cậy. Tôi chỉ có thể dựa vào việc đề cao tâm tính của mình bằng cách tu luyện chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp và Sư phụ.

Tôi không để thái độ của gia đình ảnh hưởng đến mình. Tôi nói chuyện với chồng như thể không có chuyện gì xảy ra ngay sau khi anh ấy chửi bới hay đánh đập tôi. Tôi đã giúp gia đình chồng nấu ăn và làm việc nhà ngay cả khi họ nhắm mắt làm ngơ trước hành vi bạo lực của anh ấy. Tôi giữ vững bản thân theo những tiêu chuẩn cao và bất luận điều gì xảy ra, tôi vẫn cố gắng đối xử tốt với gia đình của mình. Tôi dùng cái thiện có được từ tu Đại Pháp để xóa tan sự giận dữ của họ.

Từng chút từng chút một, thiện tâm và thiện hành của tôi đã thay đổi thái độ của gia đình đối với tôi và đối với Đại Pháp. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, gặp phải ma nạn gia đình như vậy, tôi đã sớm rời bỏ chồng từ lâu.

Tôi nói với con gái: “Và đến khi con cần mẹ như lúc này, thì mẹ có thể đã không ở đây nữa rồi. Mẹ nói với con tất cả những điều này chính là để cho con biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp chân chính. Chỉ cần con thật tâm tin rằng Đại Pháp là tốt, và chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ thì phép màu sẽ xảy ra và bệnh của con sẽ khỏi.”

Con gái tôi đã yên lặng lắng nghe toàn bộ những gì tôi nói.

Tình trạng sức khỏe nhanh chóng được cải thiện ngay sau khi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”

Tôi đã ở bên con gái trong suốt hai tháng cháu nằm viện ở tỉnh. Tôi vừa kể cho con gái nghe câu chuyện tu luyện của bản thân, vừa kể cho cháu về câu chuyện tu luyện của các học viên khác và những câu chuyện về văn hóa truyền thống.

Một bác sỹ Trung y giàu kinh nghiệm nói rằng con gái tôi bị mắc chứng bệnh nhược cơ, một bệnh lý liên quan đến thần kinh cơ gây yếu cơ xương, và tỷ lệ người mắc bệnh này là 1/200.000.

Bác sỹ kê đơn thuốc để giúp con gái tôi kiểm soát các cơ. Phải mất hai giờ để thuốc bắt đầu có tác dụng, và con bé đã có thể mở to mắt ra, và đó đã là một sự cải thiện lớn.

Vào buổi sáng một ngày nọ, con gái nói với tôi rằng sáng hôm đó cháu đã không uống thuốc và mắt của cháu không thể động đậy được. Cháu đã thầm niệm trong tâm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Chỉ sau vài lần niệm chín chữ này, cháu đã có thể cử động mắt trở lại. Kể từ đó, cháu ngừng uống thuốc và chỉ tiếp tục châm cứu và uống thuốc bắc.

Một hôm trong khi đang ăn thì con gái tôi đột nhiên bật khóc và nói: “Con có thể nhìn thấy đồ ăn mà con đang ăn bây giờ.” Cháu khóc vì vui sướng. Điều này xảy ra sau khi cháu ngừng uống thuốc. Ngay cả bác sỹ cũng vô cùng kinh ngạc và nói rằng không có bệnh nhân nào mắc căn bệnh hiếm gặp này lại cải thiện nhanh chóng như vậy.

Học Pháp và sức khỏe tiếp tục tốt lên

Hai tháng sau con gái tôi được xuất viện về nhà. Con bé vẫn còn yếu và không thể cầm nắm được bất cứ thứ gì. Tôi ở lại để chăm sóc con bé. Sắc thuốc bắc đã trở thành một công việc hàng ngày, và nó cần phải được đun liu riu nhỏ lửa trong ba tiếng đồng hồ. Tôi cả ngày bận rộn với việc giúp cháu tắm gội, nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Thật khó để tôi duy trì được việc học Pháp và luyện công.

Thỉnh thoảng con gái tôi không thể ngủ vào ban đêm, nên cháu đến phòng tôi và ngồi cùng với tôi. Cháu nói rằng đến phòng tôi khiến cháu cảm thấy dễ chịu hơn. Cháu hỏi tôi: “Điều này có phải là vì trường năng lượng xung quanh mẹ tốt không ạ?”

Tôi nói với cháu rằng tất cả các học viên Đại Pháp đều có một trường năng lượng khiến những người xung quanh họ được thụ ích. Một ngày nọ cháu nói với tôi: “Khi con trằn trọc khó ngủ vào ban đêm, thì chỉ niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ thì con mới có thể ngủ được.”

Tôi khuyên cháu nên đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân, nhưng cháu muốn tôi đọc cho cháu nghe. Vì vậy mỗi ngày, bất kể bận rộn như thế nào, tôi đều dành thời gian để đọc một bài giảng trong sách cho cháu nghe.

Dần dần, thái độ của con gái tôi đối với Đại Pháp đã thay đổi. Cháu nói: “Thông điệp trong cuốn sách này thực sự rất hay, không giống như những gì truyền thông nói. Nhưng con vẫn thấy e ngại khi phải ngừng dùng thuốc”.

Tôi nói với cháu: “Nếu con không chắc chắn và thấy lo lắng rằng mình sẽ không khá hơn nếu không có thuốc, thì con cứ uống thôi. Trong sách không có nói rằng con không thể dùng thuốc mà.“ Cháu có vẻ thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe câu trả lời này của tôi.

Tôi nói thêm: “Khi con tự tin rằng mình sẽ khỏi bệnh mà không cần dùng thuốc, thì con có thể ngừng dùng thuốc. Dùng thuốc hay không là sự lựa chọn của con. Tin hay không tin vào Đại Pháp là cả một quá trình. Mẹ cũng đã trải qua một quá trình như vậy. Giờ đây nếu mẹ bị đau hoặc cảm thấy không khỏe, mẹ chỉ cần luyện công và các triệu chứng thường nhanh chóng biến mất, nên mẹ không bao giờ phải uống bất kỳ thuốc gì. Chuyện là như vậy đó.”

Thông qua việc học Pháp hàng ngày, sức khỏe của con gái tôi đã được cải thiện rất nhiều. Ba tháng sau cháu đã có đủ sức khỏe để trở lại làm việc và tạm thời mỗi ngày chỉ làm việc một thời gian ngắn. Lãnh đạo đơn vị công tác đã sắp xếp để con gái tôi làm việc mỗi ngày một tiếng đồng hồ, và các đồng nghiệp của cháu cũng rất tốt bụng khi giúp cháu hoàn thành nốt phần công việc còn lại.

Chồng con gái tôi và tôi thay nhau đưa đón con bé đi làm hàng ngày, bởi con bé vẫn chưa thể cầm nổi một túi xách nhỏ, chứ chưa nói đến mang được máy tính xách tay. Đôi khi chúng tôi đi bộ đến nơi làm việc và tôi dìu cháu khi đi trên đường. Bình thường thì chỉ cần 15 phút là tới nơi, nhưng với chúng tôi thì cần gấp đôi thời gian.

Tu luyện tâm tính

Thật là một điều kỳ diệu khi một người bị nhược nghiêm trọng như vậy có thể bắt đầu hồi phục trong một thời gian ngắn, và con gái tôi biết rằng tất cả là nhờ Đại Pháp. Tuy nhiên, cháu lại nói: “Con không muốn tu luyện, con vẫn muốn làm một người thường và trải qua cuộc sống của một người thường”.

Tôi nói với con bé: “Tu luyện là có quá trình, cũng có quá trình để ngộ ra Đại Pháp thực sự là gì và trở thành một người tu luyện. Mẹ tu luyện nhiều năm như thế, nhưng chẳng phải mẹ vẫn sống cùng người thường đây sao? Cứ dần dần con ạ, trước mắt con hãy kiên trì tập trung vào việc học Pháp hàng ngày.”

Mặc dù không tích cực cố gắng để tu luyện, nhưng dần dần tâm tính của con gái tôi đã đề cao lên. Trong một lần con rể tôi đã vì một việc nhỏ mà mất bình tĩnh và giận dữ bỏ đi. Tôi nói với con gái: “Đây là quan hệ nhân duyên. Có thể kiếp trước chúng ta đã từng đối xử bất công với chồng con, nên hiện tại đang đổi ngược lại. Ngay sau khi chúng ta trả được món nợ với chồng con, thì nó sẽ hết”.

Con gái tôi mỉm cười và nói: “Mẹ à, con không tức giận.” Tôi bảo cháu một lát nữa hãy gọi điện khuyên chồng về nhà, nhưng thay vào đó, cháu đã gọi điện cho chồng ngay lập tức, và nói: “Bên ngoài lạnh lắm, anh hãy mau về nhà đi.“ Con rể tôi ngay sau đó đã về nhà và như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nếu là trước đây, những chuyện như thế này sẽ khiến con gái tôi rầu rĩ mất vài ngày.

Một buổi sáng nọ, ngay khi vừa thức giấc con gái tôi liền bật khóc. Khi tôi hỏi có chuyện gì xảy ra, cháu nói rằng đêm hôm đó trước khi đi ngủ, cháu đã ước rằng: “Thật tuyệt vời nếu sáng mai thức dậy mọi bệnh tật của mình đều biến mất, đều khỏi hết cả”. Nhưng khi mở mắt ra, cháu đã thất vọng khi thấy mình vẫn còn bị bệnh.

Chưa kịp đợi tôi nói gì, cháu đã nói: “Sao con lại không nghe lời Sư phụ như vậy chứ?”

Trước kia con gái tôi luôn gọi Sư phụ là “Sư phụ của mẹ” hoặc “Thầy của mẹ”. Đây là lần đầu tiên cháu gọi Sư phụ như thể cháu là một học viên Đại Pháp.

Thông qua học Pháp, con gái tôi đã tu bỏ được tâm hư vinh. Một lần khi tôi đón con gái sau giờ làm, cháu đã thú nhận: “Mẹ ơi, khi mẹ đến đón con, hai đồng nghiệp của con đã quay lại nhìn mẹ. Trước đây, con đã để tâm rất nhiều đến cách mẹ ăn mặc, vì con cảm thấy thoải mái hơn nhiều nếu mẹ mặc quần áo đẹp hơn. Nhưng hôm nay con không để tâm đến việc này một chút nào.”

Con gái tôi làm việc cho chính quyền thành phố nên hàng ngày cần ăn vận chỉnh tề khi đi làm. Tôi thì đang mặc một chiếc áo khoác, quàng khăn và đi một đôi giày cũ. Tôi đã không mang theo nhiều quần áo khi hai vợ chồng vội vã đến bệnh viện chăm con gái vài tháng trước, và kể từ đó tôi chưa về qua nhà lần nào.

Con gái ngồi trên ghế sô-pha nhìn tôi làm việc trong bếp và nói: “Mẹ ơi, vì con bị bệnh mà mẹ đã phải vất vả để giúp con. Mẹ cả ngày phải bận rộn để chăm sóc con, nếu mẹ vì con mà cũng đổ bệnh thì sao?”

Tôi mỉm cười trả lời: “Mẹ là người tu Đại Pháp. Con không phải lo lắng cho mẹ.”

Con gái tôi nói: “Giờ đây con đã biết cảm kích và quan tâm nhiều hơn đến người khác.” Tôi rất vui khi nghe điều đó.

Hồi phục hoàn toàn

Mỗi ngày tôi đọc cho con gái nghe một bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân.Cháu cũng đã nghe băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ được ba lượt, và học thuộc lòng bài thơ “Phạ Xá” (Sợ Chi) trong Hồng Ngâm II của Sư phụ và học luyện bộ công pháp thứ nhất.

Năm tháng sau, con gái tôi đã có thể tự đi làm và tự về nhà một mình. Khoa học hiện đại không thể giải thích được sự phục hồi phục kỳ diệu từ một căn bệnh hiếm gặp như vậy. Cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu con gái con.

Trong thời gian tôi ở cùng con gái, vì công việc đặc thù nên chồng tôi không thể đi ra khỏi tỉnh để đến thăm chúng tôi vì những hạn chế trong thời gian dịch bệnh (Covid-19). Khi tôi nhờ chồng gửi cho tôi máy tính xách tay để tôi có thể học Pháp và luyện công, anh ấy đã gửi nó ngay lập tức. Khi tôi nhờ anh ấy mua trái cây để dâng lên trước ảnh chân dung của Sư phụ, anh ấy nói: “Không cần em phải nhắc đâu, anh biết rồi.“ Nếu là trước kia thì anh ấy sẽ không gửi máy tính cho tôi. Người nhà tôi thực sự đã cải biến rồi.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/21/433859.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/1/20/198212.html

Đăng ngày 12-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share