Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-11-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Trước đây, tôi rất nóng tính, không muốn chịu thua, và khó chịu khi bị bắt nạt. Mặc dù là phụ nữ, nhưng tôi rất thích đánh nhau. Mọi người gọi tôi là “hổ cái”.

Được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp

Sức khỏe của tôi rất kém, còn bị đi ngoài ra máu khi còn trẻ. Bác sỹ khuyên tôi học Pháp Luân Công (còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Ông nói với tôi Pháp Luân Công rất tốt cho việc cải thiện sức khỏe, lại được dạy miễn phí. Vì thế, sáng sớm hôm sau, tôi đến trung tâm thành phố để học các bài công pháp và xem các bài giảng của Sư phụ qua băng ghi hình đêm hôm đó.

Trong vòng chưa đầy hai ngày, tôi đã hết đi ngoài ra máu. Sau đó, trong vòng một tháng, tôi đã hết sạch mọi vấn đề sức khỏe đã đeo bám tôi bao năm qua, như chóng mặt, thiếu vitamin B1 và táo bón. Chứng vàng da của tôi cũng không còn, và khi tập Pháp Luân Công, cơ thể tôi thon gọn hơn. Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Chứng thực vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp

Có Chân-Thiện-Nhẫn làm kim chỉ nam, tôi đã trả lại những thứ lấy từ cơ quan mang về trước đây. Tôi cũng xin lỗi những đồng nghiệp mà tôi đã xung đột trong quá khứ.

Trong khu chung cư tôi ở, không một ai quét dọn các khu vực công cộng, nên tôi thỉnh thoảng lại quét các khu vực đó. Hễ trời mưa, tôi sẽ giúp đỡ hàng xóm mang đồ phơi vào nhà nếu họ không rảnh tay.

Tòa nhà tôi ở đã nhiều năm không được bảo trì, nước bị rò rỉ qua các bức tường chính. Mọi người lo lắng tòa nhà sẽ sập vì bị nước làm hư hại, nhưng không ai sẵn sàng chi tiền để nhờ người đến sửa chữa. Cư dân đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.

Sau khi bàn bạc với mẹ, tôi đã trả 2.000 Nhân dân tệ để thuê thợ thay các đường ống nước bị hỏng, để nước không thấm qua tường. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Một số người nói tôi dại dột trong khi những người khác khen tôi là người tốt. Tôi không để tâm đến những nhận xét này. Tôi chỉ cố gắng quy chính bản thân theo yêu cầu của Đại Pháp. Tôi muốn trở thành một người có giá trị đạo đức cao.

Bị giam giữ, bỏ tù và bức hại

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại các học viên vào tháng 7 năm 1999, tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công và bị giam ở trại giam thuộc địa khu tôi ở.

Lúc đó, con gái tôi mới vài tháng tuổi. Tôi buộc phải xa con, để con cho bố mẹ tôi chăm sóc. Sau đó, tôi bị giam trong trại lao động cưỡng bức và bị kết án tù vì không chịu từ bỏ đức tin của mình.

Đối đãi như người tu luyện trước cái chết của chồng

Khi con gái tôi hơn một tuổi, chồng tôi bị đập đầu vào buồng máy do một nhân viên xử lý nhầm thiết bị. Anh ấy đã qua đời vì chấn thương. Lúc ấy, tôi đang ở trong trại giam. Sau nhiều lần thỉnh cầu của gia đình, tôi được phép về nhà để lo tang lễ cho chồng.

Ngày nào gia đình chồng tôi cũng đến nơi làm việc của anh ấy để đấu tranh đòi tiền bồi thường. Nơi làm việc của anh đã chi trả chi phí phát sinh trong thời gian để thi thể chồng tôi ở nhà tang lễ chờ hỏa táng. Họ rất sốt sắng giải quyết mọi việc và đã liên lạc với tôi. Họ hỏi tôi có yêu cầu gì không. Tôi nói không và làm thủ tục hỏa táng thi thể chồng tôi. Tôi không muốn gây thêm rắc rối cho nơi làm việc của anh ấy.

Người quản lý của chồng tôi rất cảm động, ông không ngờ các học viên Pháp Luân Công lại lý trí như vậy. Gia đình chồng tôi cũng không gây rắc rối cho nơi làm việc của anh ấy nữa, nhưng không chịu tha thứ cho nhân viên đã gây ra cái chết của anh. Người đàn ông đó không dám trở về nhà kể từ khi xảy ra vụ tai nạn vì sợ bị gia đình chồng tôi đánh chết. Tôi đã thuyết phục gia đình chồng không tìm cách trả thù và đòi bồi thường nữa, và sự việc đã được giải quyết ổn thỏa.

Ngoài trợ cấp cho tôi, con gái tôi và mỗi người trong gia đình chồng tôi một khoản tiền, nơi làm việc của anh còn trả toàn bộ lương hưu của chồng tôi. Bố mẹ chồng muốn lấy khoản trợ cấp này nhưng bố mẹ tôi không đồng ý. Với tư cách là vợ phải nuôi con nhỏ, tôi có quyền nhận số tiền này. Tôi nói với mẹ tôi: “Hãy để họ lấy! Con vẫn còn trẻ. Con có thể làm việc. Bố mẹ chồng già rồi, lại mất đi con trai, chắc họ đau lòng lắm! Dù gì chúng ta vẫn là một gia đình!”. Bố mẹ không còn cương quyết quan điểm của mình nữa sau khi nghe tôi giải thích. Vì vậy, bố mẹ chồng của tôi đã lấy toàn bộ số tiền lương hưu đó.

Trước những tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công, gia đình chồng tôi vẫn biết Pháp Luân Công là tốt. Tuy nhiên, họ đổ lỗi cho tôi đã gây ra cái chết của chồng và oán hận tôi. Con gái tôi vào tiểu học khi tôi ra tù. Cháu được bố mẹ tôi nuôi dưỡng từ nhỏ và họ chi trả mọi chi phí cho con bé. Khi tôi nói muốn đưa con gái về thăm ông bà nội, mẹ tôi không thích. Bà nói: “Họ chẳng bao giờ quan tâm đến con trong suốt những năm qua hay đến thăm con trong tù một lần nào. Tại sao con phải bận tâm đi thăm họ?” Tôi trả lời: “Dù gì thì đó cũng là ông bà nội của con gái con. Vì con đã được tự do, con nên quan tâm đến họ.”

Tôi thường đến thăm bố mẹ chồng, mua quần áo mới, trái cây họ thích ăn; và khi bố mẹ chồng bị ốm, tôi cũng đến chăm sóc họ. Thời gian đầu, bố mẹ chồng đối xử lạnh nhạt với tôi. Tất cả mọi người trừ chị chồng đều lờ tôi đi trong bữa ăn. Tôi cố kìm nước mắt, vội vàng ăn xong và trở về nhà. Về đến nhà, tôi không ngừng khóc. Mẹ tôi xót xa, bảo tôi đừng quay lại nơi đó. Tôi tự nhủ: Không được. Tôi phải kiên nhẫn và trở thành một người tốt trong mọi hoàn cảnh.

Sư phụ giảng:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”. (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân )

Tôi tiếp tục đến thăm bố mẹ chồng và dần dần không còn cảm thấy bị đối xử bất công nữa. Tôi đối xử tử tế và giúp việc nhà cho gia đình chồng. Nhân dịp Tết, tôi tặng quà lưu niệm cho chị dâu và chị ấy đối xử với tôi ấm áp hơn. Bố mẹ chồng bắt đầu cười và thích tâm sự với tôi. Sau đó, bố chồng trả lại tôi số tiền lương hưu và tiền bồi thường mà ông nhận được từ nơi làm việc của chồng tôi, bảo tôi dùng để lo việc học hành của con gái. Khi con gái tôi vào học trung học, bố mẹ chồng đưa tôi 5.000 Nhân dân tệ và một mực bảo tôi phải nhận. Tôi cố gắng trả lại, nhưng họ từ chối. Tôi miễn cưỡng lấy 2.000 Nhân dân tệ và trả lại số còn lại cho bố mẹ chồng.

Thoái xuất khỏi ĐCSTQ

Sau khi Cửu Bình về Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) được xuất bản, toàn quốc đã rộ lên phong trào thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Hầu hết người nhà và bạn bè của chồng tôi đều thoái Đảng, ngoại trừ chị gái của chồng tôi. Chị từ chối thoái ĐCSTQ cho dù tôi có thuyết phục thế nào đi nữa, vì chị chồng xem trọng tiền bạc và sợ chế độ chuyên chế của ĐCSTQ. Chị bảo tôi: “Quan trọng nhất là nhét tiền đầy túi mình thôi.”

Vì mê tiền, chị bỏ nhà một mình đến thành phố khác làm việc, bất chấp sự phản đối của chồng để kiếm được nhiều tiền hơn. Chồng của chị giấu vợ ngoại tình. Giờ đây, anh đã có cơ hội làm điều anh muốn, sau đó anh ấy tìm cách ly hôn với chị. Chị dâu tôi tổn thương vì bị chồng phản bội. Chị nhận ra sự vô thường của vạn vật trong cuộc đời này và khởi lòng tôn kính đối với Thần Phật. Chị cũng trở nên dễ chịu hơn. Để gần gũi với chị, năm nào tôi cũng đến thăm chị, mang theo món ăn mà chị yêu thích. Khi con gái của chị đi lấy chồng xa về quê, tôi sẽ mời họ ăn tối. Khi tôi đề cập đến chủ đề thoái ĐCSTQ, chị dâu không còn tranh luận với tôi nữa. Thay vào đó, chị chỉ im lặng, nhưng chị vẫn không đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Năm ngoái, khi đại dịch bùng phát, cả nước đóng cửa. Tôi đã nghĩ đến chị dâu, vì chị không thoái Đảng. Tôi đeo khẩu trang, đến bệnh viện nơi chị ấy làm việc, chị lo lắng, một mực bảo tôi về nhà. Chị bảo tôi phải chú ý đến an toàn. Tôi biết chị lo tôi sẽ lại bị ĐCSTQ bức hại. Tôi trở về nhà mà không nói gì để chị an tâm.

Nửa năm trôi qua, làn sóng thứ hai của vi-rút đã tấn công cả nước. Hầu hết những người tôi gặp đều sợ bị nhiễm vi-rút và thoái ĐCSTQ ngay sau khi tôi giảng chân tướng cho họ. Mặc dù thỉnh thoảng tôi tình cờ gặp chị chồng, thậm chí có người thoái xuất khỏi ĐCSTQ ngay trước mặt chị, nhưng tôi không biết phải nói gì với chị khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của chị.

Một hôm, khoảng 8 giờ tối, chị chồng gọi điện cho tôi. Con gái của chị đã ly hôn và con rể đã bí mật tiêu hết số tiền trong thẻ tín dụng của con gái chị. Ngân hàng kiện con gái chị ra tòa. Nếu không sớm trả nợ ngân hàng, con gái chị phải đối mặt với vụ kiện. Con rể của chị dọn ra ngoài ở từ lâu và không biết tìm nơi đâu. Con gái chị không còn cách nào khác phải nhờ mẹ giúp đỡ. Công việc kinh doanh tại nơi chị dâu tôi làm việc không được tốt, nên chị đã vài tháng nay không nhận được lương. Chị gọi cho tôi, hy vọng có thể vay được 6.000 Nhân dân tệ. Tôi đồng ý cho chị vay 10.000 Nhân dân tệ không do dự. Chị đến chỗ tôi ngay sau đó và tôi đưa tiền cho chị.

Chị khóc khi kể cho tôi nghe về nỗi bất hạnh của con gái chị. Khi an ủi chị, tôi bảo chị thoái xuất khỏi ĐCSTQ và chị sẽ được phúc báo để bù đắp. Chị đã đồng ý. Tôi nói với chị: “Chị có biết không? Em phát chính niệm cho chị vào mỗi buổi sáng, hy vọng chị sẽ an toàn và có một tương lai tươi đẹp”. Chị rất cảm động. Tôi khuyên chị chồng niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’, chị liền đồng ý.

Trước khi chia tay, tôi nói với chị: “Tương lai, chị cần giúp gì thì đừng ngại nhờ em. Chúng ta cũng như chị em vậy”, chị cười.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/30/434084.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/12/199161.html

Đăng ngày 04-04-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share