Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-12-2021] Tôi đã được thụ ích rất nhiều khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù tôi đã ngoài 80 tuổi, nhưng tóc tôi vẫn đen tuyền và có một thân thể khỏe mạnh. Tôi không bao giờ để các con phải bận tâm về mình và hoàn toàn có thể tự lo sinh hoạt của bản thân. Tôi cảm thấy hạnh phúc không gì so sánh bằng khi được tắm mình trong hồng ân Đại Pháp.

Tuy nhiên, tôi cũng rất lo lắng vì hiện tại còn nhiều người vẫn chưa biết chân tướng của cuộc bức hại. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã làm quá nhiều điều xấu ác và đã đến lúc nó bị diệt vong rồi. Dưới đây là một số câu chuyện trên con đường tu luyện của bản thân mà tôi muốn chia sẻ với tất cả mọi người.

Giúp đỡ một người vốn không quen biết

Vào mùa xuân năm ngoái (năm 2021), một ngày nọ, khi tôi đang đứng chờ đèn giao thông chuyển tín hiệu, tôi nghe thấy một bà lão hỏi một cô gái trẻ bên cạnh rằng mọi người có phải bắt buộc phải đeo khẩu trang khi đến ngân hàng không. Khi biết rằng phải đeo khẩu trang thì mới được vào trong ngân hàng, bà ấy đã rất buồn vì bà đã quên mang theo và phải quay về lấy. Thật tội nghiệp! Nhận thấy bà ấy gặp khó khăn trong việc đi lại, tôi đã bảo bà ấy đừng quá lo lắng và tôi sẽ đưa cho bà ấy chiếc khẩu trang dự phòng của tôi. Bà ấy rất xúc động và muốn cảm ơn tôi. Sau khi biết tôi đã 81 tuổi, bà ấy nói: “Cảm ơn chị, chị đã giúp em rất nhiều. Em đi lại bất tiện, không dễ gì mới đi đến đây được. Bây giờ thì em có thể đến thẳng ngân hàng. Chị đã giúp em khỏi một rắc rối lớn đấy ạ.“

Sau khi mua đồ ở cửa hàng tạp hóa, tôi nghĩ đến người phụ nữ đó, nên đã đến ngân hàng để đợi bà ấy giao dịch xong thì sẽ giúp đưa bà ấy về nhà. Bà ấy hơi mập mạp và vóc dáng thì cao hơn tôi khá nhiều. Nếu là tôi khi chưa đắc Đại Pháp, một mình đi bộ tôi đã cảm thấy rất mệt mỏi, làm sao có thể giúp đỡ người khác như thế này được?! Trước kia tôi từng bị tim đập nhanh, mắc chứng chóng mặt, bệnh đường ruột và dạ dày, v.v. Tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện và hiện tôi hoàn toàn không có bệnh tật gì cả. Tôi của bây giờ so với ngày xưa quả là khác xa một trời một vực!

Sau khi đến nhà của người phụ nữ này, bà ấy một mực mời tôi vào nhà nghỉ ngơi và trò chuyện. Bà ấy nói mình có một người con gái đang sống ở vùng khác và hai con trai cũng sống ở xa, họ đều rất bận rộn. Chồng bà cũng làm việc ở một thành phố khác. Ông ấy là giám đốc của một công ty lớn và luôn bộn bề công việc không thể về nhà. Ông ấy thường gửi tiền cho bà, vì vậy thỉnh thoảng bà phải đến ngân hàng để gửi tiết kiệm. Tôi không thể ở lại lâu vì đã đến lúc tôi phải về nhà để chuẩn bị nấu bánh ú (một món ăn truyền thống của Trung Quốc được làm từ gạo nếp và gói bằng lá tre). Bà ấy nói rằng bánh ú là một trong những món ăn yêu thích của mình và đã lâu bà không được ăn loại bánh này.

Ngày hôm sau, tôi tới chơi nhà bà ấy và mang biếu bà ấy một túi bánh ú mới nấu. Bà ấy rất xúc động và muốn tặng tôi một cái gì đó để thể hiện sự cảm kích. Tôi từ chối và nói với bà ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và chỉ chiểu theo lời chỉ dạy của Sư phụ để trở thành người tốt và tôi giúp đỡ người khác mà không cần báo đáp.

Tôi cũng mang bánh ú sang cho hàng xóm, bạn bè đang bị ốm và người thân của tôi sống đang sống ở ngoại ô. Chị dâu của tôi nói với con gái của chị ấy: “Cô của con thật tốt bụng.” Mặc dù bánh ú là món ăn yêu thích của tôi, nhưng tôi chỉ để lại một ít cho bản thân. Tôi cảm thấy rất vui khi thấy những người khác thưởng thức món bánh ú mà tôi làm.

Mua tặng người bạn một chiếc váy mới

Khi trò chuyện với một trong những người bạn cùng lớp của mình, tôi biết được một thành viên trong lớp chúng tôi tên là Băng Hoa đang gặp phải nhiều khó khăn. Băng Hoa bị viêm khớp dạng thấp, toàn thân đau nhức và không thể tự chăm sóc bản thân. Chồng bà ấy thì xa lánh và hầu như không sống chung với bà ấy nữa. Ngay cả bảo mẫu cũng kỳ thị bà ấy. Bà ấy đã rất khổ sở.

Tôi cảm thông với hoàn cảnh của bà ấy và một ngày nọ, tôi đã mang một số món quà đến thăm bà ấy. Chúng tôi đã ôn lại những kỷ niệm tươi đẹp của thuở xưa, bà ấy đã rất vui vẻ. Bà ấy nói với tôi rằng mình đã từng được chồng chăm sóc chu đáo, nhưng giờ đây không còn như vậy nữa và bà ấy cảm thấy chồng mình là người vong ân phụ nghĩa, và rất ghét ông ấy. Tôi đã khuyên Băng Hoa đừng hận chồng và nói với bà ấy rằng Phật gia giảng rằng mọi chuyện đều có quan hệ nhân duyên của nó. Có thể kiếp trước bà ấy đã đối xử tệ với chồng của mình và khuyên bà ấy nên coi đó như là đang trả một món nợ. Bà ấy nói rằng lời tôi nói rất có đạo lý, và sau này sẽ cố gắng không tức giận và oán hận chồng nữa. Tôi bảo bà ấy rằng như vậy thì tốt rồi, nóng giận sẽ hại đến thân.

Bà ấy nói quần áo lụa của tôi trông rất đẹp mắt và bà ấy cũng muốn có một chiếc váy thật đẹp để mặc. Bà ấy nói ngay cả một điều ước như thế cũng không thể thực hiện được nữa vì không ai mua cho bà ấy. Các con của bà ấy đều ở các thành phố khác. Tôi nói điều đó rất đơn giản vì tôi có thể làm điều đó giúp bà ấy. Tôi hỏi bà ấy thích kiểu váy nào và mua cho bà ấy một chiếc váy màu hồng phấn trông vô cùng nghệ thuật vào ngày hôm sau. Khi tôi đưa chiếc váy cho bà ấy, bà ấy vừa nhìn đã rất ưng ý và muốn trả tiền váy cho tôi. Tôi đã từ chối và nói rằng đó là món quà tôi tặng bà ấy.

Kể từ đó, tôi thường xuyên đến thăm bà ấy. Bà ấy đã mặc chiếc váy đó trong hầu hết mùa hè. Bà ấy nói rằng bà ấy cảm thấy trẻ ra và tràn đầy năng lượng mỗi khi mặc nó. Bà ấy biết ơn tôi vì đã quan tâm đến bà ấy, và nói rằng Đại Pháp thực sự rất tốt. Tuy nhiên, bà ấy cho rằng mình đã bỏ lỡ cơ hội tu luyện. Trước kia bà ấy từng muốn tu luyện nhưng chồng bà ấy đã phản đối kịch liệt. Tôi nói với bà ấy rằng không bao giờ là quá muộn để bắt đầu; thậm chí [chỉ cần] chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, cũng có thể được thụ ích về sức khỏe.

Biết rõ chân tướng, bạn học của tôi ngày càng trẻ ra

Cách vài năm thì chúng tôi lại họp lớp một lần. Lúc tốt nghiệp chúng tôi có 45 người, nhưng ngày càng ít người tham dự. Vào mùa thu năm ngoái, chúng tôi đã tụ họp một lần nữa và chỉ có hơn chục người đến được. Một số đã qua đời, một số có vấn đề về sức khỏe nên không thể đến tham dự, một số không còn minh mẫn hoặc không nhớ gì nữa. Tuy nhiên, trong số các bạn học của tôi có một người trông rất khỏe khoắc và rắn rỏi, ông ấy trông như thể mới ngoài 60. Mọi người đều rất ngạc nhiên và hỏi ông ấy đã làm thế nào để giữ gìn sức khỏe và đã ăn “linh đan diệu dược” gì. Ông ấy nói rằng bản thân đã từng phải phẫu thuật vì bệnh ung thư và phải chạy thận. Ông ấy còn không thể nhìn thấy bàn chân của mình khi đứng dậy và bụng ông ấy đã sưng lên rất nhiều.

Thì ra là vài năm trước, tôi đã đến thăm nhà của người bạn học này và nói với gia đình ông ấy về việc ĐCSTQ vu oan và phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy và vợ đã biết được sự thật và cả hai đều thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi cũng bảo họ hãy chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để được khỏe mạnh. Họ nói rằng họ sẽ làm điều đó.

Có rất nhiều ví dụ về việc bạn bè và người thân của tôi minh bạch chân tướng và cơ thể trở nên khỏe mạnh giống như vậy. Thay mặt họ, con xin khấu bái cảm tạ Sư phụ. Ngài đã phải chịu đựng quá nhiều vì chúng sinh.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/3/433976.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/1/26/198298.html

Đăng ngày 24-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share