Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-01-2022] Vào buổi xế chiều một ngày nọ, lúc tôi vừa rời siêu thị sau khi mua đồ và đang tìm một chiếc taxi, thì vừa hay một chiếc taxi dừng ngay trước mặt tôi.

Tài xế là một người phụ nữ. Bởi cô ấy đeo khẩu trang nên tôi không thể nhìn rõ gương mặt của cô ấy, thế nhưng cô ấy lại nhìn tôi như thể cô ấy đã biết tôi. Tôi cảm giác có thể tôi đã gặp cô ấy trước đây, nên tôi đã không chút chần chừ mà bước lên xe taxi của cô ấy.

Người tài xế nói: “Dì ơi, cháu đã nhận ra dì trước khi dì lên xe của cháu. Nhiều năm qua mà trông dì vẫn vậy.“ Tôi hỏi cô ấy rằng chúng tôi đã gặp nhau như thế nào. Cô ấy nói rằng sẽ không bao giờ quên được lần gặp gỡ đó. Cô ấy miêu tả chi tiết rằng ngày hôm đó tôi đã mặc quần áo gì, thậm chí còn nhớ rằng quần của tôi có kẻ sọc, và tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp khi đi taxi của cô ấy.

Lời miêu tả của cô ấy đã giúp tôi nhớ ra lần gặp gỡ đó. Chuyện đã xảy ra từ hơn mười năm trước, trước khi tôi nghỉ hưu, và bây giờ tôi đã ngoài 70 tuổi rồi.

Trên đường đi, chúng tôi trò chuyện như thể người thân lâu năm không gặp. Cô ấy nói: “Cháu thực sự rất thích nghe những câu chuyện của Pháp Luân Đại Pháp! Thỉnh thoảng khi cháu không thể ngủ vào ban đêm, cháu đã nghĩ về dì và cháu chắc chắn rằng sẽ không bao giờ quên những điều mà dì đã nói với cháu. Tất cả các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều rất thiện lương. Cháu biết một số học viên đã bị giam giữ trong các trại lao động cưỡng bức, hoặc bị mất việc làm vì không từ bỏ môn tu luyện và luôn kiên định tín ngưỡng của mình. Cháu đã xem rất nhiều tài liệu chân tướng mà các học viên đã phân phát, cháu rất xúc động. Cháu thực sự khâm phục học viên các dì!” Cô ấy không ngừng khen ngợi sự thiện lương của các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Nước mắt của tôi không biết đã trào ra tự lúc nào.

Lúc dừng xe, cô ấy chỉ vào một tấm bùa bình an và bảo tôi rằng cô vẫn giữ tấm bùa mà tôi đã đưa cho cô ấy và không muốn bỏ đi mặc dù nó đã bị hỏng. Cô ấy cũng nói với tôi rằng cô đã giữ những tài liệu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp mà các học viên đưa cho cô ấy.

Trước khi tôi xuống xe, cô ấy đã tháo khẩu trang và nhắc tôi hãy chú ý an toàn! Tôi nhận thấy rằng mắt cô ấy cũng ngấn lệ. Cô ấy đưa cho tôi một tấm danh thiếp của mình để tôi có thể nhớ kỹ về cô ấy.

Lời nói của cô ấy đã sưởi ấm trái tim tôi. Dưới áp lực của cuộc bức hại, sự quan tâm này của cô ấy dành cho tôi đã khiến tôi vô cùng xúc động. Tôi cũng dặn dò cô ấy nhất định phải ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, bởi chín chữ chân ngôn này có thể cứu được mạng người. Cô ấy nói rằng cô ấy nhớ rồi.

Khi nhìn xe cô ấy rời đi, một cảm giác hạnh phúc khó quên tràn ngập trong tâm tôi. Tôi thầm chúc phúc cho cô ấy và mong cô ấy được bình an! Cô ấy nhất định sẽ có phúc phận vì cô ấy đã tiếp nhận chân tướng Đại Pháp, lý giải và tôn trọng những người tu luyện Đại Pháp. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ có thể gặp lại nhau!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/26/437251.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/7/199095.html

Đăng ngày 12-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share