Bài viết của một công chức nhà nước ở Bắc Kinh

[MINH HUỆ 21-11-2021] Đó là vào một buổi sáng Chủ Nhật ngày 14 tháng 11 năm 2021.

Khi chuẩn bị lái xe từ Chùa Pháp Hải quay trở lại thành phố, tôi đã tấp vào xe vào lề để dọn dẹp thì một người phụ nữ lớn tuổi đi đến gần tôi. Bà ấy hỏi tôi có thể cho bà ấy đi nhờ đến ủy ban dân cư có chút chuyện rồi sau đó đi đón con của bà ấy hay không.

Tôi rất vui khi kiếm thêm được một ít tiền, nhưng tôi thấy lạ và đã hỏi bà ấy vì sao không dùng ứng dụng Didi trên điện thoại để gọi xe. Gọi Didi và đi chung xe rẻ hơn nhiều so với thuê riêng một chuyến xe tôi chở.

Bà ấy trả lời: “Cảnh sát đã lấy mất điện thoại của dì rồi”.

Cảm thấy hiếu kỳ, tôi đồng ý yêu cầu của bà ấy. Rất nhanh chúng tôi đã đến ủy ban dân cư.

Sau khi đỗ xe, tôi đi cùng người phụ nữ đó đến tòa nhà ủy ban. Bà ấy đi vào và tôi hút thuốc nghỉ ngơi ở bên ngoài.

Lúc này, tôi nghe bà ấy gọi điện từ bên trong vọng ra (tòa nhà ủy ban có điện thoại cố định):

“Xin chào, cho hỏi có phải là Cao Lâm Đạt không? May quá, đúng người tôi cần đây rồi. Thưa ông, với tư cách là một cán bộ nhà nước, vì sao ông lại có thể lừa gạt những cử tri của mình”.

Bà ấy nói tiếp: “Vào ngày 13, ông đã bảo tôi đến ủy ban dân cư để làm thủ tục về phí hệ thống sưởi ấm. Tôi đã đợi ở đó hai tiếng đồng hồ, nhưng ông không đến. Thay vào đó, tôi phải gặp bí thư Chu và một vài người phụ nữ từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật (UBCTPL). Họ yêu cầu tôi ký tên vào một bản tuyên bố từ bỏ đức tin của tôi trước Thế vận hội Mùa đông”.

“Nếu đây là một cuộc gặp mặt hợp pháp mà tôi nên có với UBCTPL, vậy thì không cần phải nói dối như thế. Đảng viên ĐCSTQ đều làm việc theo kiểu này hay sao?”

Lúc đó hầu như không có ai khác ở trong phòng nên âm thanh từ điện thoại vang rất vang và to. Tôi nghe tiếng nói bập bõm của người ở đầu dây bên kia, dường như đang cố gắng giải thích gì đó.

Một lúc sau, bí thư của ủy ban khu dân cư là Vương Lỵ Na bước vào phòng. Bà ta cất cao giọng: “Đừng nói nữa Cao. Để tôi nói chuyện với bà ấy”.

Người phụ nữ đó nói với bí thư Vương: “Chính miệng bí thư Chu nói với tôi rằng anh ta đã bảo cô lừa tôi đến đây. Với tư cách là bí thư của hai phòng ban của ĐCSTQ, cô đã cố tình lừa dối nhân dân. Vậy sau này làm sao chúng tôi có thể tin tưởng vào chính phủ đây? Cái mà các cô gọi là ‘vì dân phục vụ’ là như thế này sao?“

Tôi không thể không nhìn thẳng vào phòng từ cửa sổ, nhưng thông qua hàng rào của cửa sổ kính tôi thấy được vẻ mặt của bí thư Vương lộ vẻ lúng túng, xấu hổ.

Người phụ nữ lớn tuổi tiếp tục: “Chu Vĩnh Khang và Phó Chính Hoa đều là quan chức hàng đầu của ĐCSTQ. Nhưng một khi gặp chuyện và bị bắt, không ai có thể cứu họ hoặc ngăn cản việc họ bị kết án. So với họ, chúng ta chỉ là dân thường, bất cứ lúc nào cũng không nên làm điều có lỗi với lương tâm, cần phân rõ thiện-ác, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể tự bảo vệ chính mình”.

Người phụ nữ tiếp tục nói: “Đây là lần đầu tiên và tôi hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng tôi nói với cô điều này. Đừng mù quáng đi theo ĐCSTQ trong cuộc đàn áp này, vì cuối cùng, cô sẽ phải chịu trách nhiệm cho việc làm của mình. Cô phải nghĩ cho bản thân. Tôi tin rằng cô hoàn toàn biết rõ Pháp Luân Công không làm điều gì sai trái và đang bị bức hại một cách oan uổng. Chân-Thiện-Nhẫn không sai. Chẳng lẽ cô sẽ dạy các con của mình giả, ác, đấu như ĐCSTQ sao? Thiện-ác là do tự bản thân cô lựa chọn”.

Tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ mà tôi thấy rất tức giận. Tôi ném tàn thuốc xuống đất và lấy chân di di lên nó. Tôi muốn đấm ai đó một trận. Còn điều gì để nói với một người bí thư ngu ngốc như thế? Nếu tôi là người phụ nữ lớn tuổi đó, tôi sẽ tát ngay vào mặt cô bí thư kia. Người phụ nữ lớn tuổi này quả là khờ khạo rồi; vị bí thư kia đang cố gắng làm hại bà ấy, thế mà bà ấy vẫn khuyên cô bí thư này hãy sống một cuộc sống tốt hơn.

Trước ngày hôm đó, tôi đã đọc các tài liệu thông tin về Pháp Luân Công, và tôi cũng đã nhận được điện thoại từ các học viên Pháp Luân Công ở nước ngoài. Vì vậy, tôi biết về cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy một học viên Pháp Luân Công ngoài đời thực. Lần đầu tiên, cuộc bức hại Pháp Luân Công mà chính phủ đang cố gắng che đậy đang diễn ra ngay trước mắt tôi.

Bí thư Vương đuổi các nhân viên khác ra khỏi phòng. Cô ấy đúng là không còn mặt mũi nào nữa rồi mà.

Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, một chiếc xe ô tô đã lái vào chỗ đỗ xe. Hóa ra đó là con gái của người phụ nữ lớn tuổi đi nhờ xe tôi. Người phụ nữ lớn tuổi đó xin lỗi vì đã làm phiền tôi.

Tôi bảo bà ấy: “Dì đừng lo, con đã nghe hết cuộc nói chuyện đó rồi. Con có thể giúp gì không?”

Bà ấy nói: “Thực ra, cả bí thư Vương và bí thư Chu đều đang chịu áp lực đè nén từ cấp trên. Họ chỉ đang làm công việc của mình, nó khiến họ trở thành nạn nhân”.

“Thế nhưng thiện-ác sinh-tử đều là lựa chọn của bản thân. Nếu tôi ký vào bản tuyên bố, nó sẽ trở thành bằng chứng cho thấy họ đã bức hại tôi, và đến một ngày kia khi công lý được khôi phục, họ sẽ bị báo ứng, nó vô cùng bi thảm. Vì vậy, tôi chính là nghĩ cho họ, tôi không thể ký, tôi không thể làm hại họ“.

Tôi vô cùng cảm động trước lòng tốt của bà ấy. Mặc dù tôi là một người vô thần, tôi tin rằng người học viên Pháp Luân Công đứng trước mặt tôi là một hiện thân của thần tiên đại từ đại bi.

Bà ấy nói tiếp: “Con này, dì muốn nói với con rằng mặc dù vi rút quá nhỏ để có thể nhìn thấy, nhưng nó có thể lấy đi mạng người. Thần Phật trên thiên thượng rất lớn, và con cũng không thể nhìn thấy họ, nhưng họ đang cứu người. Nếu con thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’, con sẽ được ban phước. Dì cầu mong con và cả gia đình có thể an toàn vượt qua đại dịch và có một tương lai tươi sáng”.

Sau khi trở về nhà, tôi suy nghĩ rất lâu. Tôi đã thảo luận việc này với gia đình và tất cả chúng tôi quyết định thoái ĐCSTQ. Tôi cũng đã liên lạc với bạn bè và người thân của mình và thuyết phục họ thoái ĐCSTQ.

Hôm nay, tôi viết ra trải nghiệm của mình như một chứng tích của lịch sử. Từ tận đáy lòng tôi muốn nói với tất cả các học viên Pháp Luân Công rằng “Các bạn vất vả rồi! Pháp Luân Đại Pháp hảo! ”

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/21/433847.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/1/23/198254.html

Đăng ngày 16-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share