Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-11-2021] Tôi luôn quan tâm rất nhiều đến việc tôi trông như thế nào. Vì là một học viên, nên tôi không ăn mặc quá nổi bật. Nhưng sự thật là tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian để cố gắng ăn mặc trông thật đẹp. Tôi luôn viện cớ để mua thêm quần áo. Tôi nghĩ rằng sẽ là một lợi thế cho việc giảng chân tướng nếu tôi trông xinh đẹp. Tuy nhiên, mọi thứ đã không diễn ra như tôi mong đợi.

Tôi biết đây là chấp trước vào sắc dục nhưng tôi đã phớt lờ nó suốt 20 năm. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng chấp trước này không quan trọng lắm. Trên thực tế, bất kỳ chấp trước nào cũng có thể cản trở tu luyện của chúng ta.

Một ngày nọ, tôi đến một cửa hàng trang sức và mua một đôi bông tai xinh xắn. Khi đeo chúng vào, tôi cảm thấy rất hạnh phúc và nghĩ mình trông thật xinh đẹp.

Trước đây, tai của tôi sẽ bị sưng lên khi đeo những đôi bông tai rẻ tiền. Mặc dù đôi bông tai tôi mua không phải bằng vàng hay bạc, nhưng tai tôi ổn và không bị sưng lên. Tôi tự nhủ rằng có lẽ làn da của tôi đã được cải thiện nhờ tu luyện.

Hai ngày sau, dái tai của tôi bắt đầu sưng và ngứa. Tôi lấy đôi bông tai ra và không để ý đến. Sau khi tắm xong, tai tôi bắt đầu có dấu hiệu như bị nhiễm trùng. Tôi bỏ qua và tự nhủ rằng chúng sẽ sớm lành.

Khi thức dậy vào sáng hôm sau, dái tai và khuôn mặt của tôi sưng lên gấp đôi kích thước bình thường. Tôi xõa tóc và sắp xếp để che đi khuôn mặt vì ngoại hình của tôi trông rất đáng sợ. Đồng nghiệp cũng nhận xét tôi trông không ổn nhưng tôi đã xoay xở để vượt qua được ngày hôm đó.

Tôi không muốn người thân lo lắng khi họ nhìn thấy tôi. Mẹ chồng tôi mắt kém nên không để ý, còn tôi thì cố tình tránh mặt chồng. Tôi không cần phải tránh mặt con gái vì trẻ con có tâm hồn trong sáng.

Tôi hối lỗi trước Sư phụ: “Sư phụ, con sai rồi. Con biết con cần buông bỏ chấp trước muốn xinh đẹp này. Xin Ngài giúp con trở lại bình thường.”

Tôi đã không thể ngủ đêm hôm đó. Ngay khi đầu và cổ chạm vào gối, tôi cảm thấy đau. Tôi biết rằng chấp trước của mình đã được nuôi dưỡng thành khá lớn. Tôi biết xin Sư phụ loại bỏ nó có thể là không hợp lý.

Chỉ khi có vấn đề phát sinh, tôi mới biết tự nhìn lại mình. Mặc dù tôi đọc và ghi nhớ Pháp mỗi ngày, nhưng tôi đã không làm theo. Tôi cũng không thể luyện hết năm bài công pháp, chứ chưa nói đến giảng chân tướng, điều mà tôi đã làm rất kém. Ngay khi có người từ chối những gì tôi nói, tôi liền bỏ cuộc.

Tôi nghĩ: “Sao mình có thể được xem là đệ tử Đại Pháp? Mình chỉ đang trôi theo dòng. Mình có đang thực sự tu luyện không? Mình có lý do gì để xin Sư phụ bảo hộ?”

Càng nghĩ về điều đó, tôi càng cảm thấy hối hận. Tôi đã gặp phải hai khảo nghiệm tâm tính về truy cầu xinh đẹp trước đây. Khảo nghiệm đầu tiên xảy ra ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Da mặt tôi bắt đầu cảm thấy rất ngứa, như thể có gai mọc trên da. Tôi không sợ hãi và biết rằng đó là khảo nghiệm cần vượt qua. Tôi đã có thể nhanh chóng vượt qua khảo nghiệm đó.

Khảo nghiệm tâm tính thứ hai của tôi xảy ra vì tôi thích ăn cay. Những vết sưng tấy nhỏ xuất hiện trên mặt tôi, mắt và lông mày của tôi bị sưng. Tôi tự tin và nói với các đồng nghiệp của mình rằng mọi thứ sẽ ổn vào ngày hôm sau. Thật kỳ diệu, các vết sưng tấy trên mặt tôi biến mất và các đồng nghiệp của tôi vô cùng kinh ngạc.

Tôi dễ dàng vượt qua hai khổ nạn đầu tiên. Lần này tôi rất lo lắng vì tôi không tinh tấn trong tu luyện. Tôi lo lắng rằng Sư phụ đã từ bỏ tôi. Tôi nên làm gì? Tôi chắc chắn sẽ không đi bệnh viện. Làm sao người thường có thể trị bệnh cho một người tu luyện được? Tôi không có bệnh. Mặc dù tôi sợ rằng Sư phụ đã từ bỏ mình, nhưng sâu trong tâm tôi biết rằng Sư phụ sẽ bảo hộ tôi. Chẳng phải tôi đang tự mãn về sự từ bi của Sư phụ sao?

Tôi cảm thấy miễn là tôi tập trung vào luyện công, thì tôi sẽ khỏe hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn ngủ gật hoặc buồn ngủ khi ngồi đả tọa.

Ngày thứ ba, cả hai tai của tôi thậm chí còn sưng hơn hôm trước. Tai tôi đỏ và cứng – mặt và mắt tôi cũng sưng lên. Trán tôi trở nên đỏ thẫm. Tôi không thể cảm nhận được khuôn mặt của mình. Làm thế nào tôi có thể rời nhà trong bộ dạng như thế này? Tôi nên làm gì? Tôi không muốn nghỉ làm và làm người nhà lo lắng. Tôi không muốn để lại ấn tượng xấu cho mọi người và gây tiếng xấu cho Đại Pháp.

Tôi hối lỗi một lần nữa với Sư phụ: “Sư phụ, con sai rồi. Xin giúp con.” Tôi đeo khẩu trang và đi làm. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy vui về việc chúng ta phải đeo khẩu trang.

Các đồng nghiệp của tôi đã rất sốc khi tôi đến văn phòng. Một người hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Làm sao mà mặt bạn lại sưng đến mức này? Đừng mua trang sức rẻ tiền nữa. Bạn nên mua khuyên tai bằng vàng hoặc bạc.”

Tôi mỉm cười và nhẹ nhàng nói: “Mình đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong nhiều năm. Mình biết điều này xảy ra vì mình còn nhiều thiếu sót. Đừng lo lắng. Mình sẽ khá hơn.”

Ngày hôm đó thật sự khó khăn và dài lê thê! Mặt tôi nóng bừng và tất cả những gì tôi muốn làm là về nhà và nằm trên giường. Một số đồng nghiệp đề nghị tôi dùng thuốc kháng sinh nhưng tôi trấn an họ rằng tôi sẽ nhanh chóng khỏi bệnh. Tôi không dám đến căng-tin vì tôi phải bỏ khẩu trang để ăn. Mặc dù tôi hầu như không ăn trong năm ngày đó, nhưng tôi không cảm thấy đói. Môi tôi cũng bị sưng tấy và nổi đầy mụn nước.

Tôi nghĩ: “Đây là những gì mình nhận được vì quá chấp trước vào vẻ ngoài của mình!” Có lẽ tôi có thể buông bỏ được nhiều chấp trước nếu lúc đó tôi dám đối mặt với đồng nghiệp của mình bằng tâm bình hòa, tuy nhiên, tôi không có đủ can đảm để làm như vậy.

Mặt bên phải của tôi bắt đầu tốt hơn vào ngày thứ tư. Tuy nhiên, phần mặt bên trái của tôi vẫn tiếp tục sưng và nó vẫn duy trì trong ba ngày trước khi hết. Da mặt của tôi bắt đầu phục hồi từ từ trong một tuần và một lớp da mỏng bắt đầu bong ra ở phần bên trái khuôn mặt.

Trong lúc mặt tôi gần phục hồi hoàn toàn, thì cuối cùng chồng tôi cũng để ý thấy. Anh ấy không phải là một người đàn ông chu đáo và tôi từng oán hận anh. Anh nói rằng tôi trông rất đáng sợ và nên đến bệnh viện. Tôi nói với anh ấy: “Vài ngày trước, ngoại hình của em thậm chí còn tệ hơn. Em đã tránh mặt anh để anh không phải lo lắng cho em.” Tôi cảm thấy rằng chấp trước vào tình của tôi đối với anh ấy đã giảm đi trong đại nạn này.

Trong tâm, tôi nói với Sư phụ: “Dù bây giờ trông con như thế nào, thì con cũng sẽ chấp nhận. Nhưng con sẽ tiếp tục tu luyện.” Tôi thở dài và nghĩ rằng có lẽ mình đã vượt qua được đại nạn này. Đồng nghiệp của tôi nhớ rằng tôi đã nói với cô ấy rằng tôi sẽ khỏe hơn vào thứ Hai tới.

Vì vậy, khi thứ Hai đến, ngoại hình của tôi thực sự đã tốt hơn. Cô ấy ngạc nhiên về khả năng chịu đựng của tôi trong thời gian này. Tôi nói với cô ấy: “Điều này không liên quan gì đến sức chịu đựng. Điều này xảy ra vì mình có thiếu sót trong tu luyện. Khi điều này xảy ra, mình cần phải chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp chưa từng nói rằng một người không thể đi bệnh viện.

Mình là một người tu luyện và không muốn đến bệnh viện vì điều đó sẽ giải quyết vấn đề này từ quan niệm của một người thường. Mình sẽ không thể đề cao và nạn này có thể xảy ra một lần nữa. Hãy nhìn mình bây giờ. Trông mình ổn không?” Đồng nghiệp của tôi gật đầu đồng ý với tôi.

Tôi đã nói với mẹ chồng về những gì đã xảy ra khi ngoại hình của tôi hoàn toàn bình phục. Tôi nói với bà ấy rằng tôi không làm việc nhà trong thời gian đó vì tôi không muốn làm bà sợ. Mẹ chồng của tôi nói: “Mẹ thậm chí còn không nhận ra mặt con có gì bất thường.” Tôi đã rất vui vì lúc đó tôi trông khá đáng sợ.

Sau khi vượt qua đại nạn này, chấp trước vào vẻ ngoài xinh đẹp của tôi đã giảm bớt. Tôi ngừng mua sắm quần áo.

Tôi tự nhủ: “Tại sao mình muốn xinh đẹp? Có phải vì mình muốn người khác đối xử với mình tốt hơn không?” Trong thùng thuốc nhuộm lớn xã hội người thường này, người ta chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài. Họ đối xử tốt với bạn dựa trên vẻ ngoài của bạn. Tuy nhiên, là một người tu luyện, tôi cần phải đối xử tốt với mọi người. Ngoài ra, việc tôi truy cầu sắc đẹp chẳng phải cho thấy tôi không hài lòng với vẻ ngoài tự nhiên mà Thần ban tặng cho mình hay sao?

Không còn nhiều thời gian nữa và tôi cần sử dụng thời gian còn lại để tu tốt. Đó thực sự là một “gậy cảnh tỉnh” đối với tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ đã không từ bỏ con!

Sư phụ giảng:

“Giảng chân tướng, cứu chúng sinh, đó chính là điều chư vị cần làm, trừ đó ra thì không có điều chư vị cần làm, trên thế gian này không có điều chư vị cần làm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/17/433438.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/1/10/198075.html

Đăng ngày 07-03-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share