Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-11-2021] Con xin kính chào Sư phụ. Chào các đồng tu.
Tôi năm nay 21 tuổi, và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp theo mẹ từ khi còn nhỏ. Đây là lần đầu tiên tôi viết bài tâm đắc thể hội cho Pháp hội Trực truyến Trung Quốc. Tôi hy vọng trải nghiệm của mình có thể giúp ích cho các học viên trẻ khác.
Sư phụ giảng:
“Có thể kiên trì thường hằng, không ngừng tinh tấn thì mới là tinh tấn thật sự. Lời này là được giảng như thế, [nhưng] khi thực hiện thực sự là khó lắm, vậy nên mới nói cứ tu luyện như thuở đầu, tất thành chính quả.” “Nhưng không phải chỉ là vậy thôi, tôi vừa giảng rồi, là trong hoàn cảnh tu luyện mà không thấy được phía trước, trong tịch mịch dài đằng đẵng, ấy là khó chịu đựng trải qua nhất, dễ làm người ta biếng trễ nhất; đây là một khảo nghiệm lớn nhất tồn tại trong tu luyện.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2009, Giảng Pháp tại các nơi IX)
Tôi đã có thể ngộ sâu hơn khi học những lời giảng này của Sư phụ. Tôi nhận ra tu luyện chính là thử thách bản thân xem chúng ta có thể làm được hay không, liệu chúng ta có bị lạc lối trong xã hội người thường, liệu chúng ta có tín tâm vững chắc vào Pháp trong môi trường phức tạp này hay không.
Kiên định chính niệm trong khổ nạn
Mẹ tôi nói rằng những đứa trẻ sinh ra trong gia đình học viên Pháp Luân Đại Pháp chính là đến để đắc Pháp và cũng mang theo mình sứ mệnh lớn lao. Khi mang thai tôi, mẹ đã nhìn thấy hai Pháp Luân nhỏ (bánh xe Pháp Luân) ngày ngày quay trước bụng mẹ, và chúng biến mất sau khi tôi được sinh ra. Trước khi biết đi, tôi đã có thể đọc thuộc lòng các bài thơ trong Hồng Ngâm, tôi cũng có thể nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ.
Khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, nơi công tác của mẹ tôi đã gây áp lực buộc bà phải từ bỏ niềm tin vào Đại Pháp. Ngoài ra, vì sợ hãi mà bố và ông bà nội tôi cũng gây áp lực buộc mẹ phải từ bỏ tu luyện. Sống trong môi trường khắc nghiệt như thế, năm 2002, mẹ tôi đã quyết định rời khỏi nhà để tránh bị bức hại thêm nữa.
Tôi lúc đó vẫn còn nhỏ nên không nhớ được nhiều. Tôi chỉ nhớ rằng mình đột nhiên không còn mẹ. Bố tôi bắt đầu uống rượu hàng ngày để vượt qua áp lực. Ông bà nội phải chăm sóc tôi. Trông họ luôn buồn bã và lo lắng. Mỗi lần đến thăm tôi, bà ngoại tôi đều khóc.
Hai năm sau đó tôi được gặp lại mẹ. Lúc đó tôi bốn tuổi, tôi không nhận ra mẹ và nấp sau lưng bà. Mẹ ôm tôi và nói: “Mẹ là mẹ của con đây!” Từ đó, tôi gặp mẹ vào mỗi cuối tuần. Mẹ sống ở một thành phố khác và chỉ có thể đến gặp tôi vào cuối tuần. Khi mẹ đến, chúng tôi cùng nhau học Pháp và luyện công. Tôi cũng theo mẹ đi phát tài liệu giảng chân tướng để thức tỉnh mọi người.
Vì cuộc bức hại, tôi đã mất đi gia đình của mình. ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc) không chỉ phá hủy gia đình tôi, mà còn ở mức độ lớn hơn, là phá hủy môi trường tu luyện của tôi. Mỗi tuần sau khi mẹ tôi rời đi, tôi phải trở về nhà ông bà, nơi tôi không thể học Pháp hay luyện công. Thiếu sự chỉ đạo của Pháp, tôi cảm thấy bản thân mình trở thành một người thường. Điều duy nhất tôi có thể làm là niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trong tâm và đọc thuộc một số bài thơ Hồng Ngâm.
Khi tôi học cấp hai, mẹ tặng tôi máy đọc sách và máy nghe nhạc MP3 để tôi có thể học Pháp và nghe các bài giảng của Sư phụ. Kể từ đó, tôi tu luyện bản thân theo các nguyên lý của Đại Pháp. Nhưng quá trình này không suôn sẻ vì tôi không giao lưu với các học viên khác. Lúc đó, hiểu biết của tôi về Pháp rất nông cạn. Con đường tu luyện của tôi tiến triển chậm chạp, ngày nào tôi cũng phải đối mặt với các tình huống phức tạp.
Bố và ông bà nội tôi sợ hãi cuộc bức hại, và họ đã hiểu sai về Đại Pháp. Mọi người không muốn tôi tu luyện, vậy nên tôi chỉ có thể học Pháp và luyện công vào buổi tối muộn trong phòng của mình. Mẹ bảo với tôi rằng bà mơ thấy tôi bay trên bầu trời mỗi khi tôi tu luyện tin tấn. Đây là cách mẹ biết rằng tôi vẫn đang kiên trì tu luyện.
Trong những năm đó, tôi gặp rất nhiều can nhiễu và gặp đủ loại rắc rối. Trong giấc mơ, tôi thường thấy tà linh ở không gian khác đang đuổi theo mình. Không có sự giúp đỡ của mẹ, tôi không biết làm cách nào để vượt qua can nhiễu đó. Đôi khi tôi tu luyện tinh tấn, và đôi khi tôi tu luyện không tốt. Tôi đã vấp ngã trên con đường vượt qua những thử thách của mình.
Tôi cảm thấy bản thân đang được khảo nghiệm xem liệu tôi có thể vượt qua những khó khăn này hay không. Tôi thường tự nhủ rằng dù có chuyện gì đi nữa, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ tu luyện. Khi cảm thấy cô đơn và bất lực, tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng:
“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín- Chuyển Pháp Luân)
Mãi đến năm 17 tuổi, tôi mới có một môi trường tu luyện ổn định khi tôi đến sống với mẹ.
Vượt quan sinh tử trong đại dịch
Vào mùa đông năm 2019, tôi đã tiến bộ rất nhiều trong tu luyện và nhận thức của tôi về Pháp ngày càng sâu sắc.
Khi đại dịch bùng phát, một ngày nọ tôi đột nhiên có các triệu chứng của Covid. Lúc đầu tôi nghĩ chỉ là bị ho. Tôi chưa bao giờ dùng thuốc. Khi cảm thấy không khỏe, tôi chỉ học Pháp và luyện công, và tôi sẽ sớm khỏe lại. Tuy nhiên, lần này không như thế.
Các triệu chứng trở nên nghiêm trọng. Tôi sốt cao và chóng mặt. Tôi bị ho từng cơn cả ngày lẫn đêm và không thể ngủ được. Tôi bị tức ngực, nặng ngực, và thường xuyên cảm thấy khó thở do ho nhiều. Mỗi giây mỗi phút với tôi đều hết sức khó chịu.
Tôi đã nghĩ đến việc uống thuốc, nhưng tôi không muốn hành xử như một người thường. Vì vậy, tôi học Pháp nhiều hơn và hướng nội để tìm ra sơ hở của mình.
Thử thách lần này gần như khuất phục tôi, bởi từ trước tới giờ tôi chưa gặp quan nào lớn như thế. Tôi không hiểu tại sao tiêu chuẩn đặt ra cho mình đột nhiên trở nên cao hơn rất nhiều.
Trong những ngày đó, tình hình dịch bệnh trở nên tồi tệ hơn khiến tôi dần dần nhận ra tiến trình Chính Pháp của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đang đi đến hồi kết và thời gian trở nên rất cấp bách.
Tôi hướng nội và nhận ra rằng bản thân với tư cách là một đệ tử trẻ, tôi tưởng rằng mình có thể là một trong những người ở lại sau thời kỳ Chính Pháp. Với suy nghĩ này, tôi đã không tích cực, cũng không tu luyện tinh tấn.
Sư phụ giảng,
“Sư phụ giảng những điều này là bảo mọi người rằng, hôm nay chúng ta đã đến bước cuối cùng rồi. Tôi có thể nói minh xác với chư vị rằng, an bài từ đầu của Sư phụ chính là năm nay kết thúc bức hại, (mọi người vỗ tay nhiệt liệt) trước sau 20 năm. Tuy cuối cùng cựu thế lực nhúng tay làm thay đổi một số việc, nhưng than trong lò đều hết rồi, sức lửa ấy cũng không đủ nữa, nên việc này cũng sắp kết thúc rồi;” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)
Tôi nhận ra Sư phụ đã kéo dài thời gian kết thúc Chính Pháp vì nhiều đệ tử của Ngài bị tụt lại phía sau, và nhiều người vẫn đang chờ được cứu. Tôi vô cùng xúc động và cảm thấy bản thân thật tội lỗi. Tôi cũng nhận ra rằng thời gian được kéo dài thêm kia là dành cho chúng tôi, những người sinh ra trong gia đình đệ tử Đại Pháp và trở thành các đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi để sớm bắt kịp tiến trình tu luyện. Tôi cảm thấy hối hận vì bản thân vẫn còn nhiều thiếu sót.
Tôi còn nhận ra rằng các đệ tử Đại Pháp như mẹ tôi phải gách vác rất nhiều. Mỗi đệ tử trẻ phải đảm nhận phần trách nhiệm cứu người của mình. Còn rất nhiều người trẻ xung quanh chúng ta chưa biết chân tướng của Đại Pháp. Các học viên trẻ tuổi cần giảng chân tướng cho các bạn của mình và cứu họ. Tôi hiểu rằng các đệ tử ở độ tuổi khác nhau sẽ đóng vai trò khác nhau. Mỗi đệ tử đều cần tham gia cứu độ chúng sinh, vậy nên các đệ tử trẻ hãy nhanh chóng theo kịp tiến trình Chính Pháp. Chúng ta phải tu luyện bản thân thật tốt và gấp rút giảng chân tướng để thức tỉnh mọi người, cứu chúng sinh là sứ mệnh của chúng ta.
Khi nhận ra điều này, tôi bắt đầu phát chính niệm thường xuyên hơn để loại bỏ các nhân tố tà ác trong thân thể. Tôi cố gắng tập trung khi phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi tự nhủ rằng bản thân phải phủ nhận an bài của cựu thế lực. Tín tâm đối với Pháp và Sư phụ của tôi đã trở nên vững chắc hơn.
Khi phát chính niệm, tôi cảm thấy có thứ gì đó trút khỏi cơ thể mình. Tôi nhìn thấy ánh sáng trắng trước mặt và chúng liên tục phát ra năng lượng. Tôi hiểu rằng Sư phụ đang giúp đỡ và củng cố tín tâm của tôi. Tôi tăng cường thời gian học Pháp và luyện công. Tôi cũng kéo dài thời gian phát chính niệm để bài trừ can nhiễu.
Mỗi ngày, tôi đều đề cao hơn và cải thiện nhận thức của mình về Pháp. Tôi nhận ra mình là một đệ tử chân chính trong thời kỳ Chính Pháp nên không thể yêu cầu bản thân theo tiêu chuẩn khi còn nhỏ. Dần dần tôi buông bỏ chấp trước về bệnh. Tôi đã vượt qua khổ nạn này trong một tuần.
Sau đó, tôi bắt đầu ra ngoài giảng chân tướng trực diện. Tôi chia sẻ với các bạn cùng lớp cách giữ an toàn trong đại dịch và nói với mọi người: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng mình còn trẻ, còn nhiều cơ hội và thời gian để tu luyện. Khổ nạn này khiến tôi hiểu rằng yêu cầu đối với các học viên ngày càng cao, và mọi khảo nghiệm mà chúng ta gặp phải đều rất quan trọng.
Có lần tôi nằm mơ thấy một trận đại hồng thủy. Trong mơ, tôi liều mình chạy về phía trước, mặt nước dâng cao sau lưng. Tôi biết mình đã có một tấm vé lên chiếc thuyền đang đợi. Nhiều người đã ngồi trên thuyền. Thuyền bắt đầu hú còi khi tôi còn cách thuyền còn một đoạn, tôi phải chạy nhanh hơn để lên thuyền và trở về nhà an toàn.
Khi tỉnh dậy, tôi biết rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi cần phải nhanh chóng tu luyện tinh tấn hơn. Tôi biết Sư phụ đang dõi theo mình, và ngày trở về ngôi nhà thực sự của chúng ta không còn xa nữa. Trong một thời gian, tôi thường mơ thấy những cảnh tượng thảm khốc. Tôi nhận ra chúng ta cần bước đi trên con đường tu luyện còn lại một cách vững chắc và tin tấn, làm tốt ba việc và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa.
Vượt quan sinh tử một lần nữa
Chuyên ngành của tôi là biểu diễn piano. Tôi muốn đi du học, vì vậy tôi tham gia học với một nghệ sỹ piano nổi tiếng ở một thành phố khác. Hàng tuần, tôi phải đi lại giữa hai thành phố. Tôi cũng dành nhiều thời gian để chuẩn bị cho các kỳ thi đầu vào quốc tế và học ngoại ngữ.
Việc đi lại giữa hai thành phố bằng tàu hỏa mỗi tuần quả là không dễ dàng, đặc biệt trong kỳ kinh nguyệt hàng tháng. Có lần, tôi nghĩ thật tiện biết mấy nếu mình không có kinh nguyệt. Hậu quả của suy nghĩ sai lầm này là kinh nguyệt của tôi không còn xuất hiện từ tháng tiếp theo. Tôi không nghĩ nhiều về nó và cũng không nhận ra điều gì bất thường cho đến khi phát hiện rằng mình không có kinh nguyệt trong hơn sáu tháng. Mặt tôi nổi mụn đã tăng cân nhiều. Tôi trở nên lo lắng và đã đến bệnh viện.
Bác sỹ chuẩn đoán tôi bị rối loạn nội tiết do mắc hội chứng buồng trứng đa nang. Bác sỹ nói nguyên nhân bệnh không rõ ràng nên không có liệu pháp để điều trị. Ông còn nói ngay cả khi tôi uống thuốc, kinh nguyệt của tôi cũng có thể không trở lại. Do vậy là tôi phải dùng thuốc điều hòa nội tiết trong một thời gian dài. Bác sỹ cũng nói rằng nếu kinh nguyệt của tôi không sớm trở lại thì có thể tôi sẽ không bao giờ có kinh nữa. Điều này có nghĩa là tôi sẽ không thể mang thai trong tương lai.
Tôi sợ lắm. Tôi còn rất trẻ và tôi muốn kết hôn rồi sinh con. Tôi mang thuốc về nhà, dự định sẽ uống và điều chỉnh trạng thái tu luyện của mình sau đó. Tôi phải uống thuốc hai lần một ngày, nhưng thuốc quá đắng. Tôi hướng nội và tự nhủ rằng tôi nên đề cao bản thân theo yêu cầu của Pháp. Vì vậy tôi đã ngưng dùng thuốc.
Kỳ nghỉ đông bắt đầu vài ngày sau đó. Tôi về nhà và dành nhiều thời gian hơn để học Pháp và luyện công. Tôi nói với mẹ rằng có lẽ tôi nên tạm thời dừng việc học piano và ngoại ngữ vì tình trạng sức khỏe của mình. Mẹ tôi hỏi: “Con có nghĩ việc du học phù hợp với điều kiện tài chính hiện nay của chúng ta không?”
Tôi và mẹ đã thảo luận với nhau nhiều lần về việc liệu tôi có nên đi học cao học ở nước ngoài hay không. Đi nước ngoài sẽ tốn rất nhiều tiền nên mẹ tôi phải làm thêm giờ để kiếm được nhiều tiền hơn. Do đó, mẹ có ít thời gian hơn để luyện công và cứu người. Gần đây, mẹ cũng gặp một số vấn đề về sức khỏe. Mẹ và tôi nhận ra rằng chúng tôi đã không tu luyện đúng hướng.
Cân bằng giữa tu luyện và học tập
Tôi chơi piano từ khi còn nhỏ và luyện tập rất chăm chỉ. Tôi cũng được đánh giá cao. Ở trường đại học, tôi thường đứng đầu trong các cuộc thi piano. Theo thời gian, tôi đã phát triển rất nhiều chấp trước.
Tôi nhận ra mình là một học sinh giỏi, nhưng chỉ là một học sinh giỏi trong xã hội người thường. Tôi không đáp ứng các tiêu chuẩn của Pháp vì tôi có chấp trước vào sự phát triển nghề nghiệp, danh lợi và tranh đấu.
Bị thôi thúc bởi tâm truy cầu thành tích, tôi bận rộn với việc học ở trường và luyện tập piano mỗi ngày. Âm nhạc phải trong sáng, và âm nhạc của đệ tử Đại Pháp càng phải thuần khiết hơn để có tác động tích cực đến mọi người. Âm nhạc không có nghĩa là phô trương kỹ năng. Chỉ cần tôi tu luyện bản thân mình trước, âm nhạc tôi chơi sẽ thuần khiết.
Sư phụ giảng:
“Vì còn phải tu viên mãn nơi người thường, nên cần phải làm được ‘có mà vô tâm’, ‘làm mà không chấp trước” (Giảng Pháp tại Manhattan [2006], Giảng Pháp tại các nơi X)
Tôi hiểu ra bản thân có thể chơi đàn tốt, nhưng không được truy cầu kết quả. Tôi cần phải buông bỏ những chấp trước của mình và không tranh đấu với người khác về thứ hạng, chuyên môn, hoặc về một tương lai tốt đẹp trong xã hội người thường. Tôi cần bước đi trên con đường của mình dưới sự chỉ đạo của Pháp. Chỉ khi đó, tôi mới có thể là một nghệ sỹ chân chính. Tu luyện nên là điều kiện tiên quyết cho mọi thứ.
Tôi cũng nghĩ về mẹ. Tôi coi sự hỗ trợ tài chính của mẹ là đương nhiên vì mẹ là mẹ của tôi. Tôi nhận ra mối quan hệ giữa mẹ và tôi không chỉ là mẹ và con gái mà còn là đồng tu. Tiền của mẹ là tài nguyên của Đại Pháp, không phải là ngân hàng của cá nhân tôi. Đồng tiền mà mẹ vất vả kiếm được đã mang lại cho chúng tôi một môi trường sống ổn định để tu luyện. Tôi không nên phá hoại môi trường sống và tu luyện ổn định của chúng tôi bằng cách tiêu sài hoang phí cho bản thân. Tôi không nên đòi hỏi tiền của mẹ một cách vô điều kiện chỉ vì mẹ là mẹ của tôi.
Sau khi nhận ra điều này, tôi nói với mẹ rằng bà không nên quá lo lắng về tương lai của tôi. Tôi nói tôi có Sư phụ bảo hộ và tôi cũng nên độc lập về tài chính. Thời gian rất cấp bách, và chúng tôi nên cùng nhau bước đi tốt trên con đường tu luyện cuối cùng. Tôi quyết định không ra nước ngoài và để mọi thứ “ tùy kỳ tự nhiên”.
Mặt khác, tôi cũng nhận ra việc kinh nguyệt của mình ngừng lại cũng phản ánh tâm chấp trước ủa tôi đối với hôn nhân.
Sư phụ giảng:
“Nhưng người là sẽ tạo nghiệp, tạo ra nghiệp ấy, nó phản ánh lên thân chư vị thì giống như bệnh. Nếu nó phản ánh ở cái mũi chư vị, thì chư vị bị tịt mũi, chảy nước mũi, “Ơ, cảm mạo rồi”. Chư vị nói nó cảm mạo rồi. (Sư phụ cười) Nhưng nó không phải là cảm mạo. Nếu những thứ đó phản ánh tại dạ dày chư vị, chư vị đau bụng, “Ái chà, đồ mình ăn hôm nay có vấn đề”. (Sư phụ cười) Nó không phải, ấy là nghiệp lực quăng vào chỗ đó. Thế tại sao cứ phải quăng vào đó nhỉ? Không nhất định phải quăng vào đó, cũng có thể quăng chỗ này, cũng có thể quăng chỗ kia. Bởi vì bản thân chư vị có chấp trước gì, thì khi muốn giúp chư vị tu luyện chúng bèn quăng vào chỗ đó cho chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)
Tôi nhận ra bản thân đã phát triển chấp trước vào hôn nhân và các mối quan hệ trong môi trường đại học, nơi các mối quan hệ người thường được xem là tiêu chuẩn. Là một học viên, tôi nên chiểu theo các tiêu chuẩn của Pháp, bất kể là ở trong môi trường nào. Tôi cũng nhận ra vấn đề sức khỏe của bản thân xuất hiện là để giúp tôi buông bỏ chấp trước vào các mối quan hệ và cuộc hôn nhân trong mơ của mình. Tôi tự nhủ rằng nếu hôn nhân thực sự không phải là an bài cho tu luyện của tôi, thì tôi sẽ không theo đuổi nó.
Tôi nhận ra rằng các đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi cần phải nghiêm khắc với bản thân trong quan hệ nam nữ và không được quan hệ tình dục trước hôn nhân. Ngay cả sau khi kết hôn, chúng ta cũng không nên có suy nghĩ ham muốn, cần đề ra tiêu chuẩn cao cho bản thân.
Sau khi đối mặt, xem xét các chấp trước của mình và hướng nội, kinh nguyệt của tôi đã quay trở lại sau một tuần.
Đôi khi, vấn đề mà tôi không dám đối mặt chính là chấp trước mà tôi cần phải loại bỏ. Khi dần dần buôn bỏ những chấp trước này, tôi không còn bối rối về tương lai của bản thân nữa. Tôi thực sự hiểu ra cách để đi đúng con đường của mình. Tôi hiểu rằng chỉ bằng cách tu luyện trong Đại Pháp, tôi mới có thể thoát ra khỏi mê cung của nhân loại.
Kế hoạch về hưu sớm của mẹ
Sau khi tôi từ bỏ việc đi du học, mẹ đã quyết định nghỉ hưu vào năm sau để dành thời gian giảng chân tướng cho nhiều người hơn.
Ngay sau khi tôi viết xong bài chia sẻ này, mẹ nói với tôi rằng công ty của bà đã hợp nhất với một công ty khác. Công ty mới khuyến khích nhân viên tự nguyện nghỉ hưu và đề nghị một gói trợ cấp nghỉ việc hợp lý. Mẹ tôi đã đăng ký và nhận được khoảng 100.000 nhân dân tệ tiền trợ cấp thôi việc.
Tôi càng nhận ra Sư phụ đã an bài những điều tốt đẹp nhất cho chúng tôi. Cả tôi và mẹ đều thực sự cảm thấy sự cấp bách của việc cứu độ chúng sinh.
Chúng ta sẽ bước đi thật tốt trên phần đường tu luyện cuối cùng này, buông bỏ chấp trước, thanh trừ can nhiễu và cứu nhiều người hơn. Chúng ta sẽ không phụ lòng từ bi cứu độ của Sư phụ!
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/21/433166.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/24/196704.html
Đăng ngày 25-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.