Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-01-2022] Tôi là một giảng viên và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2012 sau khi may mắn biết đến Đại Pháp qua mạng Internet. Thời gian đầu tôi đã không thể tìm được một môi trường học Pháp tập thể, tôi lại có tính ỳ, vì vậy tôi đã không tinh tấn học Pháp.

Sau đây tôi muốn chia sẻ với mọi người về trải nghiệm vượt đại quan sinh tử của tôi sau khi cơ thể xuất hiện giả tướng triệu chứng Covid-19.

Ngày 19 tháng 1 năm 2020, tôi về quê nhà ở Vũ Hán để đón Tết Nguyên đán. Đến ngày 23 tháng 1, Vũ Hán đã bị phong tỏa vì dịch bệnh, và đến ngày 24 tháng 1, mọi người phải đi đo thân nhiệt bắt buộc. Ngay trước khi đến lượt tôi kiểm tra thân nhiệt khoảng ba tiếng đồng hồ, tôi bắt đầu bị đau họng và nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng lên.

Hiện tại tôi nhận ra rằng sự việc đó xảy ra đều là do cựu thế lực an bài, đệ tử Đại Pháp chỉ cần không chú ý là liền bị quan niệm người thường dẫn đi. Thật không may khi đó tôi đã không chú ý đến điều này và đã không kịp thời phủ định sự can nhiễu của cựu thế lực.

Ngày hôm đó thân nhiệt của tôi là 37,6o C (99,7o F). Bác sỹ đã hốt hoảng gọi cho Trung tâm phòng, chống dịch. Tôi không tin mình bị nhiễm vi-rút, bởi vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tất cả các thành viên trong gia đình tôi đều thấy tôi có các triệu chứng bị nhiễm bệnh. Ngay lập tức họ đã đưa tôi đi xét nghiệm và cho kết quả dương tính, vì vậy tôi phải nằm viện để cách ly trong ba tuần!

Ngày hôm trước, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ nhiễm vi-rút vì tôi là người học Pháp Luân Đại Pháp, và ngay cả khi tôi có bị nhiễm thì cũng sẽ không có gì phải lo lắng. Niệm đầu bất chính này đã khiến tôi bị cách ly hơn 20 ngày.

Giờ đây ngẫm lại, tôi thấy rằng niệm đầu đó có hai vấn đề. Thứ nhất, suy nghĩ như vậy thì không khác gì bảo là “Tôi sẽ không bao giờ nhiễm vi-rút vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Đồng dạng rằng tôi đã có bảo hiểm khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có chấp trước vào việc xem Đại Pháp như một chiếc ô bảo hộ cho bản thân.

Vấn đề thứ hai là, “ngay cả khi tôi có bị nhiễm bệnh, thì cũng không có gì phải lo lắng.” Nghĩ như vậy thì chẳng phải đồng nghĩa với việc tôi đã thừa nhận sự an bài của cựu thế lực hay sao?

Trong buổi Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003, Sư phụ trả lời câu hỏi của học viên:

Đệ tử: [Con xin hỏi] Vì sao cựu thế lực dám hại đến chết đệ tử Đại Pháp?

Sư phụ: Có hai loại tình huống. Một là quá khứ cựu thế lực cảm thấy trong các đệ tử Đại Pháp xuất hiện một loại tư tưởng, rằng một khi tu Đại Pháp rồi thì đã được bảo hiểm rồi và không sợ gì cả, cũng không chết nữa, cũng không mắc bệnh nữa, cũng không bị thế này không bị thế kia nữa, hơn nữa còn có phúc phận. Tuy nhiên, tâm ấy một khi dấy lên thì phiền phức rồi, cựu thế lực chúng chính là muốn làm điều mà chúng muốn, một cách không tự biết mà thừa nhận an bài của chúng thì chúng sẽ có cớ để quản chư vị, là sẽ tạo cho chư vị các loại khảo nghiệm. (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003 )

Tôi cho rằng giả tướng nhiễm vi-rút của bản thân là biểu hiện của việc cựu thế lực đã lợi dụng những niệm đầu bất chính của tôi như một cái cớ để gây ra rắc rối cho tôi.

Vào ngày 25 tháng 1, tôi được đưa vào khu vực ICU (khu chăm sóc tích cực). Tất cả các bác sỹ và y tá đều mặc bộ quần áo cách ly. Ngôn ngữ và hành vi của họ cho thấy họ rất sợ bị nhiễm vi-rút.

Tôi cũng bị áp lực từ dư luận. Gia đình và bạn bè của tôi đã rất buồn bã sau khi biết tôi bị chẩn đoán nhiễm bệnh.

Các triệu chứng và cảm giác khó chịu của tôi giống như thể tôi đang mắc bệnh thật: Sau nhiều lần chụp X-quang, trên phim chụp cho thấy có một bóng mờ trên phổi và thân nhiệt của tôi vẫn trên 38 độ trong hơn 10 ngày, điều này đã khiến cho những người xung quanh tôi lo lắng. Tôi nhất quyết không dùng thuốc hay đá để hạ nhiệt. Bác sỹ lo lắng đến mức dọa sẽ có biện pháp cưỡng chế tôi uống thuốc.

Trước lời đe dọa của bác sỹ, tôi đã cười và nói đùa một chút, ông ấy ngay lập tức nói: “Chị có biết hậu quả thế nào nếu chị không hạ sốt không?” Tôi nói: “Có một cách có thể hạ thân nhiệt của tôi xuống dễ dàng, đó là luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp!” Sau khi tôi hoàn thành các bài động công, thân nhiệt của tôi thực sự đã giảm xuống. Nhưng nửa giờ sau thì nó lại tăng lên.

Vì vậy, mỗi lần trước khi đo nhiệt độ, tôi đều luyện một bộ công pháp. Các bác sỹ và y tá đã rất kinh ngạc. Tôi nhận ra lý do mà cơn sốt của tôi kéo dài như vậy là bởi vì tôi đã không sớm triệt để phủ định những an bài của cựu thế lực. Sau khi tôi phát chính niệm để phủ định các an bài của cựu thế lực, cơn sốt của tôi đã hạ vào ngày hôm sau.

Đúng như Sư phụ giảng:

“Niệm hễ chính, tà ác sẽ sụp” (“Sợ chi”, Hồng Ngâm II)

Dù tôi đã nhập viện, nhưng tôi biết tính mạng của tôi sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì vì tôi là một đệ tử Đại Pháp, do đó tôi vẫn bình tĩnh và không động tâm. Nhưng những người xung quanh tôi lại không như vậy, bởi có nhiều người bị nhiễm vi-rút đã tử vong, nên họ đã vô cùng lo lắng.

Những bác sỹ được cho là chuyên gia trong ngành y thường có thói quen đề cao khoa học thực chứng và có thái độ trịch thượng, nên họ rất khó lý giải và tiếp thu các phương pháp chữa trị khác. Thái độ của họ mang đầy vẻ ngạo mạn và dọa nạt của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Mặc dù cơ thể tôi rất khó chịu nhưng tôi vẫn mỉm cười dù thái độ của họ có thế nào đi chăng nữa. Bởi có một điều chắc chắn làm, không phải họ đang cứu tôi, mà là tôi đang ở đó để cứu họ. Họ tin vào những hiểu biết của mình về y học, nhưng sự hiện diện của tôi đã đả phá mạnh mẽ vào nhận thức cố hữu của họ.

Sau đó, người thân và bạn bè của tôi cũng như một bác sỹ tâm lý thúc giục tôi hợp tác điều trị y tế, và thậm chí người của cục công an cũng chỉ đạo tôi làm điều đó. Tuy nhiên tôi hiểu rằng họ đã được an bài để khảo nghiệm tôi. Tôi tin vào Sư phụ và Pháp, tôi đã chính niệm phủ định an bài của cựu thế lực.

Ở trong phòng bệnh, khi thân thể tôi càng cảm thấy khó chịu, thì tâm trí tôi lại càng trở nên thanh tỉnh hơn. Trong suốt thời gian cách ly, tôi không quên làm ba việc. Tôi chỉ có một chiếc điện thoại di động bên mình. Tôi không thể để tâm nhiều đến bảo mật điện thoại nữa vì tôi cảm thấy trận ôn dịch đã đến rồi, và đang ở đây để đào thải một bộ phận con người, nhưng còn quá nhiều người vẫn chưa được đắc cứu.

Tôi đã sử dụng WeChat để liên lạc với những người mà tôi đã từng giảng chân tướng trước đây nhưng chưa làm “tam thoái” (rời khởi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội). Tôi trò chuyện với từng người từng người một, và giúp được hơn mười hai người tam thoái. Tôi chính niệm chính hành, tâm không tạp niệm, không để bất kỳ sơ hở nào khiến cựu thế lực có thể lợi dụng.

Tôi rất cảm kích trước sự từ bi bảo hộ của Sư phụ đáng kính của chúng ta! Trong thời gian đó, tôi đã không uống một viên thuốc hay một mũi tiêm nào, và tôi đã đường đường chính chính ra khỏi bệnh viện. Sau đó, trong một cuộc điện thoại do Trung tâm phòng chống dịch gọi đến, người gọi đã nói với tôi rằng: “Tôi rất khâm phục chị! Chị là người duy nhất tự hồi phục mà không cần đến điều trị y tế”.

Tôi rất mừng vì mình đã có thể chính niệm chính hành, kiên định tín Sư tín Pháp vượt qua quan này.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/1/28/437378.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/2/17/199225.html

Đăng ngày 23-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share