Bài viết của Khâu Tuệ, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-10-2021] Tôi là đệ tử Đại Pháp lâu năm đắc Pháp từ năm 1996. Nói ra thật xấu hổ, đắc Pháp hơn 20 năm nhưng trong đó quá nửa thời gian tôi bị giam giữ trong nhà tù. Mấy lần bị đưa đến đồn cảnh sát, trại tạm giam và nhà tù, mỗi lần tôi đều cảm thấy uy lực thần kỳ của Đại Pháp khiến môi trường xung quanh tôi dần dần được nới lỏng và thế nhân dần thức tỉnh, tại đây xin kể lại vài câu chuyện để chia sẻ cùng các đồng tu.

“Khi chị viết sách hãy nhớ viết về tôi nhé”

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi vẫn tới công viên để luyện công như thường lệ. Tôi đã bị cảnh sát bắt và đưa đến một trại tạm giam. Bị lừa dối bởi tuyên truyền trên các phương tiện truyền thông của ĐCSTQ, các tù nhân có thái độ thù địch với các học viên. Khi họ tiếp xúc với chúng tôi, hầu hết thái độ của họ về Đại Pháp và các học viên đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.

Bởi vì tôi luyện công với các học viên khác trong trại tạm giam nên lính canh đã đánh đập tôi. Một tù nhân tên là Vương Hiểu Linh (bí danh) sau khi chứng kiến việc đánh đập đã hoảng sợ đến mức khóc không ngừng. Trưởng phòng giam nói cô ấy sợ đến mức hồn lìa khỏi xác rồi, còn nói: “Các chị là đệ tử Đại Pháp đó, nếu là chúng tôi bị đánh như vậy có lẽ sẽ bị thương nặng.” Vậy mà khi đó người tôi không bị thương chút nào. Ngày hôm sau, một trong những lính canh đánh tôi hôm trước nói rằng khi đánh vào mặt tôi, anh ấy còn bị đau tay. Tôi nghĩ: “Tại sao tôi không cảm thấy gì?”

Buổi sáng vào ngày sinh nhật của tôi, Vương Hiểu Linh đã làm một chiếc bánh từ bột ngô và bột đậu nành. Khi trưởng phòng giam nhìn thấy liền nói: “Hiểu Linh đã hưởng lợi rất nhiều từ các học viên và cô ấy đang trả ơn chị.”

Lần đầu tiên tôi bị giam, lính canh đã không cho chúng tôi luyện công. Nếu luyện công, chúng tôi sẽ bị phạt. Lính canh sẽ tát vào mặt chúng tôi, sau đó xúi giục các tù nhân đánh chúng tôi.

Lần thứ hai tôi cũng bị giam trong trại tạm giam đó, nhưng chúng tôi đã có thể luyện công – lính canh đã giả bộ như không thấy.

Một lần nọ, cán bộ giám sát đến kiểm tra, khi đó tôi đang đả tọa. Khi lính canh đi cùng nhìn thấy tôi, anh ấy nhanh chóng nói với lãnh đạo của mình rằng: “Tôi sẽ xử lý việc này sau.”

Nửa đêm, đến giờ phát chính niệm, nếu tôi ngủ quên, tù nhân trực ca đó sẽ đánh thức tôi. Một tù nhân tên là Vu Lệ (bí danh) thường đánh thức tôi. Một ngày nọ, cô ấy cười và nói: “Khi chị viết sách, hãy nhớ viết về tôi nhé!”

Khi tôi sắp được trả tự do, người lính canh đã nói nhỏ với tôi: “Chị thấy chúng tôi đối xử tốt với chị chứ?” Tôi đã cảm ơn cô ấy.

Cảnh sát nói: “Sau này khi nhìn thấy chúng tôi tới, chị hãy mau rời đi”

Một lần khi tôi đang giảng chân tướng, có người bị lừa dối bởi tuyên truyền của ĐCSTQ đã báo cáo tôi. Tôi không hề biết rằng mình đang bị theo dõi và vẫn tiếp tục tìm người hữu duyên để giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi quyết định mua một ít trái cây từ một người bán hàng rong và giảng chân tướng cho anh ấy. Khi anh ấy giục tôi nhanh chóng rời khỏi đó, tôi đã không hiểu ý.

Tôi đi tiếp rồi gặp một người đi xe đạp và giúp anh ấy thoái đảng. Sau đó, tôi vào một cửa hàng để mua một vài thứ và giảng chân tướng cho những người ở đó. Tôi không nhận thấy rằng một vài cảnh sát đã tập trung ở lối vào và xe cảnh sát đang đỗ bên đường.

Tôi đã bị bắt. Khi bị đưa đến đồn cảnh sát, tôi đã giảng chân tướng cho các nhân viên cảnh sát ở đó, nói với họ rằng khi nhận được báo cáo về các học viên thì hãy tới chậm một chút. Một viên cảnh sát phàn nàn: “Lần này chúng tôi đã trì hoãn rồi đó! Lần sau khi thấy chúng tôi, chị hãy nhanh chóng rời đi! Thành thật mà nói, nếu chỉ có mình tôi ở đó, tôi sẽ để chị đi. Lần này tôi không còn lựa chọn nào khác.”

Anh ấy nói với tôi rằng thường sử dụng ứng dụng vượt tường lửa Internet và đọc thông tin từ bên ngoài Trung Quốc. Anh ấy nói rằng anh cũng bất mãn với cách thống trị của ĐCSTQ. Anh ấy cho phép gia đình tôi đến thăm tôi. Khi gia đình tôi phàn nàn về tôi, anh ấy khuyên họ không nên làm vậy. Anh ấy cũng cho phép tôi gọi điện cho người thân ở ngoài thị trấn. Khi tôi cố gắng giúp anh ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ, vì ở đồn cảnh sát có camera giám sát, anh ấy đã nói: “Hiện tại tôi không thể hứa với chị bất cứ điều gì.”

Khi anh ấy đưa tôi đến trại giam, một lần nữa tôi lại đề cập đến việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Lần này anh ấy đã đồng ý ngay. Người cán bộ lái xe cũng nhận tấm bùa hộ mệnh mà tôi tặng.

Khi đến trại tạm giam, tôi phải khám sức khỏe. Viên cảnh sát đưa tôi tới đó đã chủ động giúp tôi kéo rèm để bảo vệ sự riêng tư của tôi. Anh ấy cũng cảnh báo tôi nên cẩn thận khi nói chuyện với người khác.

“Chị không phải là tội phạm!”

Do các học viên không ngừng nỗ lực giảng chân tướng, nhiều tù nhân đã hiểu chân tướng về cuộc bức hại. Một tù nhân có tên là Tân Diễm (bí danh) bị suy sụp tinh thần và được bảo lãnh ra ngoài để điều trị y tế. Cô ấy đã nhiều lần gặp chuyên gia tâm lý. Sau khi chi trả hơn 1.000 nhân dân tệ cho tiền khám chữa bệnh, Tân Diễm hoàn toàn mất niềm tin vào các bác sĩ. Mỗi ngày cô ấy đều nói: “Làm sao tôi có thể sống sót được? Tất cả vậy là hết rồi!“

Lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi thấy vẻ mặt cô ấy rất bực bội. Sau đó cô ấy chủ động bắt chuyện với tôi, tôi đã giảng chân tướng về cuộc bức hại và giúp cô ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi cũng dùng các nguyên lý của Đại Pháp để giải đáp một số thắc mắc của cô ấy trong việc xử lý các mối quan hệ giữa các cá nhân và con cái.

Sau khi minh bạch chân tướng về Đại Pháp, cô ấy không còn buồn rầu nữa. Cô không chỉ hòa đồng với mọi người mà còn chủ động dọn dẹp phòng giam. Bởi vì tôi từ chối tham gia lao động nô dịch, các tù nhân khác không thể hoàn thành chỉ tiêu và họ không được phép nghỉ. Vì vậy, tôi đã giúp bằng cách lau sàn. Thấy vậy, Tân Diễm liền giành lấy cây lau nhà từ tôi và nói: “Chị không phải là tội phạm. Chị không cần làm công việc này!”

Sau đó, cô ấy bắt chước tôi đọc Hồng Ngâm. Một ngày nọ, cô ấy thì thầm với tôi: “Có phải Sư phụ của chị đã cài Pháp Luân cho tôi không? Tôi cảm thấy có gì đó xoay trong bụng.”

Sau đó bệnh mắt của cô ấy tái phát, nhưng bệnh đã khỏi chỉ sau một ngày mà không cần bất kỳ hình thức điều trị nào. Chỉ khi đó, cô ấy mới tin chắc rằng Sư phụ đã bắt đầu coi sóc cô. Trước đó, mỗi khi bệnh mắt tái phát, cô ấy thường phải tiêm thuốc và tiêu tốn hơn 1.000 nhân dân tệ để chữa bệnh. Cô ấy bắt đầu bày tỏ lòng biết ơn và kính trọng đối với Đại Pháp, biết rằng đây là lòng từ bi của Sư phụ và uy đức của Đại Pháp.

Trong thời gian chúng tôi bị giam cùng nhau, tôi đã chứng kiến cách cô ấy vượt qua khổ nạn, học cách hướng nội và đề cao tâm tính. Cô ấy đã được thả trước tôi. Cô ấy đã chuyển danh sách những người mà tôi đã giúp thoái đảng cho một học viên ở bên ngoài. Cô ấy cũng đã tìm được một cuốn Chuyển Pháp Luân. Mặc dù tôi không bao giờ liên lạc lại với cô ấy nữa, nhưng tôi tin rằng cô ấy đã đi theo con đường tu luyện.

Vương Chi (bí danh) đến từ tỉnh An Huy. Khi mới đến, cô ấy nóng tính và hay gây gổ với người khác. Vì tôi đã cho cô ấy quần áo và tất mới của tôi, cô ấy đã có ấn tượng tốt về tôi. Khi con trai cô ấy đến thăm, cô ấy đã khuyến khích cháu thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên.

Cô ấy không biết chữ. Cô ấy muốn đọc Hồng Ngâm, vì vậy cô ấy đã nhờ tôi dạy cô ấy đọc. Sau khi bắt đầu đọc Hồng Ngâm, cô ấy không còn hay gây gổ như trước nữa. Một lần cô ấy nói với tôi rằng có một người trước đây từng bắt nạt cô ấy, hiện đang bị lính canh buộc tội sai và sắp bị trừng phạt.

Vì cô là nhân chứng duy nhất nên một viên lính canh đã thẩm vấn cô. Thay vì nhân cơ hội đó để trả thù, cô đã nói ra sự thật. Cô ấy nói: “Nếu tôi không biết về các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp thì tôi đã không nói sự thật như vậy. Tôi sẽ trả thù người đó.”

Cô ấy cũng cố gắng hết sức để giúp đỡ tôi. Tôi đã tuyệt thực để phản đối việc mặc đồng phục tù nhân. Tôi bị còng tay, đồng thời eo và cánh tay bị trói bởi một chiếc thắt lưng. Hằng đêm cô ấy đắp chăn cho tôi trước khi đi ngủ. Cô ấy cũng cho tôi một miếng bọt biển để tắm và giặt quần áo giúp tôi. Dù không có tiền nhưng cô ấy đã đổi một số đồ dùng để lấy trứng, mì gói rồi bí mật chuẩn bị bữa sinh nhật cho tôi. Cô ấy cũng bắt đầu đối xử tử tế với người khác. Khi con trai cô ấy đến thăm, cô đã cố gắng thuyết phục cháu thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên. Cô ấy nói với cháu rằng: “Mẹ đã nói chuyện với các học viên – họ đều là những người tốt.”

Khi các tù nhân khác bị chuyển đi nơi khác, họ lo lắng rằng sẽ bị lục soát và những bài giảng mới của Sư phụ mà tôi viết cho họ sẽ bị phát hiện, vậy nên họ đã trả lại cho tôi, ngoại trừ cô ấy. Cô là người duy nhất mang theo các bài giảng.

Một tử tù phụ trách nhà giam đã hiểu sai về Đại Pháp. Cô ấy đã hợp tác với các lính canh để làm những điều xấu. Cuối cùng cô ấy đã biết được chân tướng và đọc “Luận Ngữ” cùng với tôi. Cô ấy đã ngừng lợi dụng người khác. Từ một vài giấc mơ mà cô ấy đã chia sẻ với tôi, tôi cảm thấy rằng Sư phụ đang chăm sóc cho cô ấy. Trước khi tôi ra tù, cô ấy nói với tôi rằng niệm “Luận Ngữ” sẽ giúp cô ấy vượt qua án tù dài hạn.

Bất kể hoàn cảnh hay môi trường xung quanh như thế nào, tôi đều trân trọng Đại Pháp và cơ hội quý giá này và bước đi thật tốt trên con đường tu luyện của mình.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/17/魔难中见证大法的威德和世人的觉醒-429554.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/4/196850.html

Đăng ngày 10-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share