Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-10-2021] Mùa hè năm ngoái, một khách hàng khoảng 60 tuổi đến cửa hàng của tôi và nói: “Con trai tôi cũng kinh doanh ở đây. Tôi nghe nói cô điều hành cửa hàng này một mình – thật không dễ dàng. Tôi muốn mua một số đôi tất cho em gái tôi và gia đình bà ấy, và gửi đến Quảng Châu.”

Tôi đã cho bà xem những gì tôi có và cũng chia sẻ với bà về Pháp Luân Đại Pháp.

Bà nói: “Tôi đã nghe một số thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Ngày nay, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) kiểm soát mọi thứ và nó thực sự tà ác. Cô cần cẩn thận. Đừng nói chuyện này với tất cả mọi người để giữ an toàn.”

Tôi nói: “Bà thật tốt bụng. Xin hỏi bà có theo tôn giáo nào không ạ?” Bà ấy trả lời rằng bà tin theo Phật giáo và đi lễ ở một ngôi chùa.

Tôi nói với bà ấy rằng: “Tôi cũng từng vào chùa, nhưng không tìm được hướng đi của mình. Bây giờ, tôi có Sư phụ Lý Hồng Chí. Ngài muốn chúng tôi làm người tốt và làm việc chăm chỉ. Chúng tôi cũng cần đối xử tốt với người khác.” Bà mỉm cười, trả tiền tất và bảo tôi cần gửi chúng đến đâu, rồi rời đi.

Một tháng sau, bà quay lại và nói: “Em gái tôi đã gọi điện và nói với tôi rằng bà ấy thiếu một đôi tất trong gói hàng của mình.”

“Tôi nhớ rõ những thứ mình đã đóng gói cho bà. Sao có thể thiếu một đôi được? Đó là những đôi tất cotton chất lượng tốt. Không thể nào!”

Bà đáp: “Tôi tin cô, nhưng bà ấy cứ liên tục nói là thiếu một đôi. Tôi biết cô trung thực. Nhưng tôi cảm thấy thực sự tệ về chuyện này.”

Tôi nói: “Sư phụ của tôi yêu cầu chúng tôi phải trung thực và tử tế. Sao tôi có thể ăn gian được? Nếu bà nói thiếu một đôi, tôi sẽ trả lại tiền cho bà vì hiện tôi không có mặt hàng đó.”

“Nhưng tôi có thể nói rằng Thần đang theo dõi hành vi của chúng ta.” Sau đó, tôi hoàn lại cho bà ấy 50 nhân dân tệ.

Sau khi bà ấy rời khỏi cửa hàng, tôi đã rất ngạc nhiên về phản ứng của mình. Tôi vẫn bị chấp trước vào đôi tất bị mất đó và điều đó thực sự khiến tôi khó chịu.

Tôi nghĩ: “Mình bị sao vậy? Nó chỉ là 50 nhân dân tệ. Chẳng phải mình đã nói với bà ấy về Chân-Thiện-Nhẫn sao? Suy nghĩ và hành vi của mình có phù hợp với nguyên lý đó không?”

“Lòng tốt của mình ở đâu? Mình nghi ngờ bà ấy và có tâm tham lam. Mình đang tranh đấu vì tư lợi của bản thân. Mình nói với bà ấy rằng Thần theo dõi hành vi của chúng ta. Mọi người sẽ nghĩ gì về các học viên Đại Pháp nếu mình nói điều gì đó như vậy?”

Sư phụ giảng rằng:

“Như mọi người đã biết, pháp môn này của chúng tôi không tránh né xã hội người thường [rồi mới] đi tu luyện, không tránh, không trốn tránh mâu thuẫn; ngay trong hoàn cảnh người thường phức tạp này, chư vị tỉnh táo rõ ràng, hết sức minh bạch chịu thiệt thòi tại các vấn đề lợi ích vật chất; khi bị người khác lấy mất lợi ích thiết thân, chư vị không giống như người ta mà tranh mà đấu; trong các can nhiễu tâm tính, chư vị chịu thiệt thòi; trong hoàn cảnh gian khổ như thế chư vị ‘ma luyện’ ý chí của mình, đề cao tâm tính của mình; khi có ảnh hưởng của các tư tưởng bất hảo của người thường, chư vị có thể siêu thoát xuất lai.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự nhủ: “Mình đã làm theo những gì Sư phụ dạy chưa?”

Tôi tự nhủ trong tâm rằng: “Tôi xin lỗi. Tôi sai rồi. Tôi đã hoàn tiền cho bà, nhưng tâm tính của tôi không tốt. Tôi đã không chiểu theo yêu cầu của Sư phụ. Tôi nên xin lỗi bà. Tôi chúc cho bà những điều tốt đẹp nhất! Tôi trân quý cơ hội này vì nó giúp tôi nhìn ra những thiếu sót của bản thân.”

Sau đó một tuần, trước sự ngạc nhiên của tôi, bà đã quay lại cửa hàng một lần nữa. Bà nói: “Tôi rất xin lỗi. Em gái tôi đã nhầm. Bà ấy đã tìm lại được đôi tất còn thiếu. Cô đã đúng. Tôi nên xin lỗi.”

Tôi thấy bà mỉm cười và rất xúc động. Bà giải thích: “Hóa ra em rể tôi đã lấy đôi tất. Bây giờ tôi quay lại để hoàn lại tiền cho cô.”

Tôi đáp: “Nếu bà ấy tìm lại được rồi thì thật tốt. Thực ra, lần trước tôi đã không cư xử đúng. Bà không cần trả lại tiền.”

Bà ấy đáp: “Cô đừng nói vậy. Cô đang buôn bán và việc đó thật không dễ dàng. Tôi nên trả lại tiền cho cô.”

Một năm trôi qua và bà ấy lại đến cửa hàng của tôi, lần này là với em gái của bà ấy. Bà hỏi: “Cô còn nhớ tôi không? Đây là em gái của tôi. Bà ấy muốn đến mua một số đồ.”

Tôi nói: “Tất nhiên tôi nhớ. Mời ngồi. Rất vui được gặp mọi người!”

“Em gái tôi đến từ Quảng Châu và sẽ đến thăm tôi trong vài ngày. Bà ấy nói bà tin bất cứ thứ gì cô giới thiệu.”

Tôi hỏi em gái bà ấy: “Bà có biết học viên Pháp Luân Đại Pháp nào ở Quảng Châu không? Bà có biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp không?”

Bà nói: “Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp. Con gái tôi sống ở Hoa Kỳ.”

Vị khách hàng ban đầu của tôi nói: “Hãy để tôi kể cho cô điều này. Lần trước tôi đã hỏi cháu trai tôi rằng cháu tin Pháp Luân Đại Pháp là tốt hay Phật giáo là tốt. Cháu tôi nói rằng cháu không tin Phật giáo và nói rằng Pháp Luân Đại Pháp mới là tốt nhất. Tôi đã suy nghĩ về nhận xét của cháu trai. Pháp Luân Đại Pháp quả thật là tốt nhất!”

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/30/431764.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/13/196974.html

Đăng ngày 11-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share