Bài viết của đệ tử Đại Pháp Thiên Tân
[MINH HUỆ 26-08-2021] Tôi là một nữ đệ tử Đại Pháp, năm nay tôi 70 tuổi và chưa từng đi học. Từ nhỏ sức khỏe tôi đã không tốt, đến khi 30 tuổi thì thân thể càng trở nên tồi tệ hơn. Sau khi tôi học Pháp được thời gian không lâu, tất cả các bệnh tật trong cơ thể đều khỏi, tôi cũng hiểu rõ sự trân quý của Pháp. Vậy là tôi bắt đầu chép Pháp, từ năm 2009 đến nay, tôi đã chép 24 lần cuốn “Chuyển Pháp Luân”.
Thăng hoa trong khi chép Pháp
Sư phụ giảng:
“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Thông qua việc chép Pháp, khi đối diện với chiến dịch “xóa sổ” tôi không hề sợ hãi, chính niệm rất mạnh. Chúng ta đang học là Đại Pháp của vũ trụ, chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt không hề sai, tại sao lại phải sợ họ chứ?
Nhà tôi vừa là một điểm tư liệu, vừa là một nhóm học Pháp. Tôi không đồng ý để họ đến nhà tôi, vì tôi sợ họ sẽ phạm tội với Đại Pháp. Họ đến gõ cửa mấy lần, tôi cũng không mở cửa. Họ gọi cho con gái tôi và nói muốn gặp tôi, còn đe dọa con gái tôi rằng họ nhất định phải gặp được tôi, rằng chỉ cần để tôi ký tên “không luyện công” thì sau này sẽ không tìm tôi nữa, sẽ cho phép tôi tùy ý luyện ở nhà, vĩnh viễn không quản nữa. Họ còn nói với con gái tôi, nếu tôi không chịu ký tên không luyện công, đảm bảo sẽ ảnh hưởng đến công việc của các con tôi, ảnh hưởng đến việc học đại học của cháu tôi v.v đủ lời dối trá hòng dọa nạt con cháu tôi.
Con dâu và con rể tôi thực sự tin điều đó. Con rể không nói gì cả, còn con gái tôi nói ngày nào đó mời họ đến nhà chúng ta, mẹ ký cái tên đi, sau này mẹ muốn luyện thế nào thì luyện thế đó, cũng không ai quản mẹ nữa. Tôi khẳng định với con gái, sẽ không bao giờ ký giấy không luyện công.
Con gái tôi nói: Nếu mẹ không ký, đừng để họ (ám chỉ các đồng tu) đến nhà của chúng ta nữa, mẹ có biết con áp lực như thế nào không? Họ (nhân viên của tà đảng) ngày ngày gọi cho con, vài người thay phiên nhau gọi. Có một người tự xưng là nhân viên của Ủy ban Chính trị và Pháp luật khu vực gọi cho con rể tôi và nói: Lần này nếu không ký tên thì đừng nghĩ đến việc thoát thân, mẹ của cậu sẽ bị đưa đến một khu vực riêng, khi nào ký xong rồi thì sẽ cho trở về. Lại nói nếu đúng lúc mẹ của cậu cùng những người khác [đồng tu] đang ở cùng nhau, người ta đến rồi bắt cóc hết mọi người đi thì làm sao?
Người của Ủy ban Chính trị và Pháp luật cần nghe chân tướng
Tôi nghĩ, đúng rồi, không thể để con cái phải chịu đựng điều đó thay cho tôi, các con là người thường, còn tôi là người luyện công. Tôi nói, con cứ định ngày và gọi họ đến đi, nếu họ muốn nghe chân tướng thì mẹ sẽ giảng chân tướng cho họ.
Hai ngày sau, họ đến. Trước tiên tôi phát chính niệm, sau đó cầu xin Sư tôn gia trì cho tôi trí huệ. Họ có tất cả 4 người, 1 nữ 3 nam, tôi hỏi tên của họ là gì, có người của Cục Công an, có người của Ủy ban khu phố, cũng như của Ủy ban Chính trị và Pháp luật, tôi đều cần giảng chân tướng cho họ.
Đại diện Ủy ban Chính trị và Pháp luật cho biết, tôi tên XXX từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật. Tôi nói, đó không phải là Phòng 610 sao? Tôi nhìn thấy cậu ấy giật mình, liền nói: “Hôm nay chúng tôi đến không có ý định gì khác, chính là để bác ký cái tên, không quản Pháp Luân Công nữa”. Con gái và con rể đang ngồi cạnh tôi. Nói đoạn, người của ủy ban khu phố lấy ra một tờ đơn. Tôi nói không cần lấy ra đâu, tôi sẽ không ký đâu.
Họ nói, bác đừng tin những gì viết trên báo lá cải (ý chỉ cuốn tư liệu). Tôi nói, những gì viết trên cuốn tư liệu là sự thật, chỉ là các cháu không dụng tâm xem. Tôi kể: Trước khi luyện công, cơ thể đầy bệnh tật như đau lưng, đau chân, chóng mặt, chướng bụng, vẩy nến và nhiều bệnh tật khác, lúc đó quả thực sống không bằng chết. Sau khi tôi luyện công, mọi bệnh tật đều được chữa khỏi, lúc đó mới cảm giác được tư vị vô bệnh toàn thân thể nhẹ nhàng là gì, tôi thật sự rất hạnh phúc! Tôi có thể không cảm ơn Sư phụ của chúng tôi và Đại Pháp sao? Người xưa có câu ‘chịu ơn một giọt, báo ơn một dòng’, huống hồ gì chúng tôi đều là người tu luyện, tôi vô dùng kính trọng và cảm ân Sư phụ của mình.
Người Ủy ban Chính trị và Pháp luật lại nói: Tôi thấy bác bị trúng độc quá nặng rồi. Tôi phản bác: Tôi không phải trúng độc quá nặng, mà là Đại Pháp quá tốt đẹp rồi. Cậu ấy lại nói: Bác đã bao giờ ngồi máy bay chưa? Bác thấy đấy, đi lên trên trời không có gì cả. Tôi nói: Mắt của con người được cấu tạo từ các phân tử, và không thể nhìn thấy cảnh tượng ở các không gian khác. Cậu ấy hỏi trình độ văn hóa của tôi tới đâu? Tôi đáp, tôi không có đi học, đều ở trong Đại Pháp mà học được. Cậu ấy bèn đề nghị; Bác chỉ cần ký giấy “không luyện công”, sau này sẽ không tìm bác nữa, và chúng tôi cũng dễ ăn nói hơn. Họ thấy tôi không nói gì, lại lấy tờ đơn ra để tôi ký. Tôi nhắc lại, tôi đã khẳng định với họ rồi, rằng tôi sẽ không ký tên. Cậu ấy hỏi: Bác không sợ ảnh hưởng đến con cái của mình sao? Tôi trả lời: Trong sách Đại Pháp giảng: “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh” (Chuyển Pháp Luân), những gì tôi học là Đại Pháp Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ, đối với con cái của tôi thì đều rất tốt.
Tôi cũng nói với họ rằng, kết quả điều tra Pháp Luân Công của Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc những năm 1990 là “chỉ có trăm lợi không một hại”, sau đó lại nhắc đến vấn nạn mổ cướp nội tạng sống các đệ tử Đại Pháp của ĐCSTQ hòng thu về món lợi nhuận kếch xù. Sau đó, họ nói có việc cần rời đi rồi. Tôi bảo họ vậy thì đi thôi! Người từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật nói đùa: Bác cứ đẩy chúng tôi đi, cũng không mời chúng tôi ăn cơm. Tôi bèn bảo: Vậy các cháu khoan hãy đi, hôm nay ở lại đây ăn cơm nhé, để bác lấy rượu cho các cháu. Họ nói cảm ơn bác, hôm nay không thể ở lại, lần sau sẽ đến đây ăn cơm, rồi cười haha và rời đi.
Khung cảnh giữa tôi và họ từ đầu đến cuối là một trường tường hòa, khi nói chuyện trên môi luôn mỉm cười, rất là hiền hòa. Điều này chính là nhờ vào việc tôi kiên trì chép Pháp, nhờ uy lực của Đại Pháp cùng với trí huệ mà Sư phụ ban cho. Kể từ ngày hôm đó, họ không bao giờ đến nữa. Vào buổi trưa, con gái tôi mang đến cho tôi một tô mì và nói: Không quản được mẹ nữa, con cũng không quản được mẹ nữa, mẹ thích luyện thế nào thì luyện thế đó vậy, rồi con gái cười và rời đi.
Mỗi buổi sáng, tôi đi ra ngoài giảng chân tướng trực diện với các đồng tu, đến buổi chiều học Pháp nhóm, và sau đó nếu có thời gian thì tôi chép Pháp, điều này đã trở thành một thói quen.
Sư phụ thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh coi sóc đệ tử chúng con, Ngài đã phó xuất quá nhiều quá nhiều rồi. Chúng con chỉ có học Pháp tốt và làm tốt ba việc để báo đáp Sư ân.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/26/430037.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/8/196081.html
Đăng ngày 06-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.