Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-10-2021] 64 năm trước, tôi được sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo. Mẹ tôi qua đời ở tuổi 45 và để lại 9 đứa con, trong đó đứa nhỏ nhất chỉ mới bốn tuổi. Tôi là con giữa, và mới 18 tuổi.

Tôi nhận trách nhiệm chăm sóc cho bốn người em nhỏ hơn. Công việc vất vả đã ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi. Có lúc tôi đã nghĩ đến việc kết liễu cuộc đời của mình để được ở bên mẹ. Có lần, chị gái tôi dẫn tôi đến gặp một thầy bói trong làng. Ông tiên đoán rằng tôi sẽ không sống quá 45 tuổi.

Khi lấy chồng, tôi đã nói với anh rằng: “Em xuất thân từ một gia đình nghèo, mẹ em mất sớm, mẹ luôn dành phần ăn cho người khác trước khi có gì cho mình. Em hy vọng chúng ta có thể sống một cuộc sống gia đình hòa thuận. Xin đừng quát mắng em và em cũng sẽ không lớn tiếng với anh.” Anh ấy đồng ý. Mười năm sau đó, anh ấy thực sự chưa bao giờ mắng tôi vì điều gì.

Năm 1996, tôi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chứng kiến sức khỏe của tôi thay đổi rõ rệt, chồng tôi đã không can nhiễu việc tôi tu luyện.

Tuy nhiên, dưới sự chỉ đạo của Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), cuộc bức hại tàn bạo Pháp Luân Đại Pháp đã bắt đầu vào tháng 7 năm 1999. Cảnh sát thường xuyên đến nhà tôi để sách nhiễu tôi và gia đình. Tôi bị giam giữ và tống tiền. Cảnh sát cũng đến nơi làm việc của chồng tôi để đe dọa anh vì tín ngưỡng của tôi. Cả gia đình tôi đã phải chịu thống khổ vì bức hại.

Trước áp lực vô cùng lớn, chồng tôi lo lắng rằng tôi có thể bị bắt giữ bất cứ lúc nào. Anh bắt đầu đánh đập và chửi bới tôi để trút giận.

Tôi muốn đến Quảng trường Thiên An Môn để kêu gọi chấm dứt bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Để ngăn tôi đi, chồng tôi đã dọa đốt sách Đại Pháp của tôi. Tôi nhờ con trai giúp đỡ và nhanh chóng rời khỏi nhà. Tôi đã nghỉ qua đêm tại nhà của một đồng tu và đến Quảng trường Thiên An Môn vào ngày hôm sau. Sau khi bị bắt giữ, tôi bị giam một tháng, sau đó tôi đến sống cùng một người họ hàng lớn tuổi.

Khi “vụ tự thiêu Thiên An Môn” giả được phát sóng trên truyền hình, chồng tôi lo lắng rằng tôi có thể là nạn nhân. Sau đó, anh nghe tin từ người thân rằng tôi vẫn còn sống. Anh yêu cầu tôi phải trở về nhà, nhưng tôi từ chối. Tôi nói: “Nếu em về nhà, anh sẽ không cho em luyện công và học Pháp. Em sẽ trở về nhà sau khi Chính Pháp kết thúc.”

Chồng tôi nói: “Em về nhà đi. Mặc dù ĐCSTQ tiếp tục bức hại, nhưng anh đã giấu các sách Đại Pháp cho em, anh không đốt cuốn nào. Anh sẽ không ngăn cản em tu luyện Đại Pháp nữa.”

Lo sợ rằng tôi có thể bị bắt lại, có lần, chồng tôi lao ra ngoài cùng với cuốn Tinh Tấn Yếu Chỉ của tôi và tuyên bố rằng anh sẽ đốt cuốn sách. Tôi đuổi theo anh ra ngoài, khi anh chuẩn bị chôn cuốn sách trong sân. Tôi yêu cầu anh không được làm hỏng sách Đại Pháp. Anh lo lắng cho sự an toàn của tôi và cấm tôi tu luyện. Anh đã dùng dậy đánh tôi và để lại những vết bầm tím trên tay và chân tôi.

Tôi mời anh ngồi xuống để giải thích lý do tại sao tôi khăng khăng muốn tu luyện và nói với anh về vẻ đẹp của Đại Pháp. Sau khi bình tĩnh lại, anh đã đọc từ đầu đến cuối cuốn Tinh Tấn Yếu Chỉ.

Tôi đã cho chồng xem các chương trình trên Truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV), chẳng hạn như Cửu Bình. Tôi cũng đưa cho anh tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp để đọc. Dần dần, anh đã hiểu Pháp Luân Đại Pháp thực sự là như thế nào và hiện anh đã chấp nhận môn tu luyện này. Tôi nói với anh rằng bất cứ khi nào anh gặp hoàn cảnh khó khăn, anh nên nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, sẽ giúp anh.

Những thay đổi ở chồng tôi thật đáng kinh ngạc. Vào mùa đông, anh đi cùng tôi khi tôi ra ngoài treo biểu ngữ về Pháp Luân Đại Pháp. Lo lắng cho sự an toàn của tôi, đôi khi anh ra ngoài một mình để treo các biểu ngữ Đại Pháp vào ban đêm và nhờ tôi kiểm tra biểu ngữ vào sáng hôm sau.

Những gì chồng tôi làm đã mang lại phúc báo cho anh ấy. Một ngày nọ tại nơi làm việc, anh bị trượt chân và rơi xuống từ một vách đá cao hơn 30 mét. Dưới chân vách đá là một cái ao sâu, ở giữa ao là một tảng đá lớn với một chỗ lõm ở giữa. Có một lớp đất mềm ở trung tâm chỗ lõm. Anh đã rơi xuống lớp đất mềm trên tảng đá và bất tỉnh.

Anh đã được giải cứu và đưa đi cấp cứu. Anh bị rách một bên cánh tay cần phải khâu lại. Anh cũng bị gãy xương ở lưng, nhưng đã bình phục trong vòng một tháng.

Mãi cho đến vài năm sau, khi đi thăm một học viên khác, chồng tôi mới kể cho chúng tôi nghe những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó. Khi anh rơi xuống từ vách đá, một người đàn ông lớn tuổi có bộ râu dài màu trắng đã bắt lấy anh và đưa anh vào chỗ lõm của tảng đá. Nếu không, anh có thể sẽ chết đuối trong ao hoặc chết vì rơi xuống tảng đá. Sư phụ từ bi của Pháp Luân Đại Pháp, Ngài Lý Hồng Chí, đã cứu chồng tôi.

Anh rất ủng hộ việc tu luyện của tôi, và anh nói với những người khác về vẻ đẹp của Đại Pháp. Anh bắt đầu làm các việc gia đình để tôi có nhiều thời gian hơn học Pháp và giảng chân tướng cho mọi người. Anh cũng học cách nấu ăn, tính khí của anh cũng được cải thiện.

Sư phụ giảng:

“Chẳng phải tôi đã từng giảng rằng một người luyện công, cả gia đình được lợi ích sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Đại Pháp không chỉ cứu tôi, mà còn cứu chồng tôi.

Tôi muốn cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi và bảo hộ của Ngài trong hơn 20 năm qua. Vào cuối thời kỳ Chính Pháp, tôi sẽ luôn tinh tấn, làm tốt ba việc và cứu nhiều người hơn nữa. Tôi sẽ không làm Sư phụ thất vọng và sẽ xứng đáng với ơn cứu độ từ bi của Ngài.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/29/432074.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/12/196964.html

Đăng ngày 10-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share