Bài viết của một học viên Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-08-2021] Lúc tôi 5 tuổi, trong một lần chơi đùa, tôi đã bị trật khớp vai phải. Tuy nó đã được chỉnh lại nhưng sau đó vai phải lại bị trật khớp nhiều lần. Cuối cùng, dây chằng bị giãn ra và vai phải thường xuyên bị trật khớp. Sau khi kết hôn, tôi bị đau nửa đầu, mất ngủ, viêm họng mãn tính, bệnh Meniere (rối loạn thính lực), viêm khớp dạng thấp, bệnh tim, v.v.

Lúc đó, tôi ốm yếu, mắt thâm quầng, khuôn mặt vàng vọt. Tính khí của tôi rất tệ và tôi thường hay bắt lỗi chồng, con mỗi khi tôi về đến nhà.

Đắc Pháp và khỏi mọi bệnh tật

Năm 1996, một bác sỹ quân y, người điều trị cho tôi, đã nói: “Bệnh viện không thể chữa trị nhiều căn bệnh, nhưng Pháp Luân Đại Pháp thì có thể và pháp môn này dạy miễn phí. Cô nên thử“. Con trai của bác sỹ đưa tôi đến nơi họ đang xem băng giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí.

Lúc đó, tôi chỉ xem có ba bài giảng vì ở nhà có việc cần phải xử lý. Tuy nhiên, tôi cảm thấy Sư phụ Lý giảng rất hay, lời lẽ hết sức hợp lý. Khi tôi xử lý xong việc gia đình thì khoá học xem băng giảng Pháp đã kết thúc. Tôi hỏi có thể xem lại băng giảng Pháp ở đâu. Có người bảo tôi: “Cuốn sách Chuyển Pháp Luân có bán ở nhà sách. Đọc sách hay xem băng hình thì cũng như nhau”.

Vào ngày tôi mua cuốn sách Chuyển Pháp Luân, một điều bất thường đã xảy ra. Khi chồng tôi về đến nhà, ngay khi mở cửa thì dường như bị ai đó chạy tới, đẩy anh ấy vào tường. Mặt chồng tôi tái nhợt và anh ấy cảm thấy có thứ gì đó đang lao nhanh ra khỏi nhà. Tôi thì nhìn thấy những thứ không tốt nhanh chóng bỏ chạy ra khỏi nhà tôi. Đó là điều đầu tiên Đại Pháp đã triển hiện uy lực cho gia đình tôi.

Điều thần kỳ thứ hai xảy ra cùng ngày. Hơn 20 năm, tôi hầu như không thể ngủ được. Mỗi đêm, tôi đọc sách cho đến rạng sáng. Sau đó tôi chỉ có thể ngủ được một chút. Tuy nhiên, đêm đầu tiên sau khi có được sách Chuyển Pháp Luân, tôi chỉ mới đọc có 7 hoặc 8 dòng đoạn đầu tiên của “Bài giảng thứ nhất” thì đã ngủ thiếp đi. Tôi đã có một giấc ngủ ngon vào đêm đó. Từ đó đến nay, tôi không còn bị chứng đau nửa đầu và bệnh rối loạn thính lực nữa.

Tôi thích đọc sách Chuyển Pháp Luân và không muốn bỏ sót chữ nào. Tôi chỉ có thể đọc không quá một trang hoặc vài dòng mỗi ngày. Tôi đọc đi đọc lại câu nào không hiểu cho đến khi hiểu thì mới đọc sang câu kế tiếp. Cứ như vậy, lần đầu tôi đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân là mất khoảng một năm. Tôi đã có những cải biến rõ rệt. Trước tiên là tính tình của tôi đã trở nên hoà ái. Tôi trở nên bao dung và nụ cười luôn nở trên môi. Tôi sẵn lòng cảm thông người khác, tâm tranh đấu và tật đố cũng mất dần.

Tôi cũng trải nghiệm hai sự thay đổi rõ rệt về thể chất. Lần thứ nhất: Tôi từng mắc bệnh viêm họng mãn tính và cổ nhạy cảm với lạnh nên phải mặc áo cổ lọ khi đi ngủ. Một đêm khi đang ngủ, cổ tôi nóng đến mức khiến tôi thức giấc. Tôi sờ vào cổ, thấy cổ áo dường như bị ướt nước nóng. Tôi phải cởi áo cổ lọ ra; nó ướt đến mức tôi có thể vắt ra nước. Nhưng khi tôi sờ vào gối và mền, thì chúng đều khô. Ngày hôm sau, cổ họng tôi đã không còn ngứa và giọng nói của tôi cũng không còn yếu ớt nữa.

Lần thứ hai cũng xảy ra khi tôi đang ngủ. Cẳng chân của tôi nóng bừng khiến tôi thức giấc. Tôi sờ vào cẳng chân thì thấy nóng và ướt. Tôi sờ vào ga, mền thì thấy khô. Tôi thay quần ngủ ra, phần trên của quần thì khô, chỉ có phần dưới là ướt, đủ để tôi vắt ra nước. Nước chảy ra thay vì chảy dọc theo ngón tay của tôi. Tôi tự hỏi nước ấm này là đến từ đâu.

Lúc đó, tôi không biết đó chính là Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đang coi sóc, bảo hộ tôi. Tôi chỉ thấy lạ. Sau đó, bệnh viêm họng mãn tính và viêm khớp dạng thấp của tôi đã khỏi. Các khớp trên tay tôi không còn đau khi tôi chạm vào nước lạnh, tay chân tôi cả năm đều ấm. Tôi cũng khỏi bệnh tim. Duy chỉ có trật khớp vai phải là vẫn còn.

Vào ngày 5 tháng 6 năm 1998, khi tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân lần thứ hai, thì trong tâm tôi cảm thấy vui vẻ, phấn chấn. Có lẽ đó là cơ duyên đắc Pháp của tôi đã đến. Sau khi xong việc, tôi nhận được cuộc gọi từ một người bạn, nói với tôi về sự phổ truyền của Pháp Luân Đại Pháp khắp cả nước và có một điểm luyện công gần nhà tôi. Tôi rất vui mừng và muốn học các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp.

Trước 5 giờ sáng ngày hôm sau, tôi đã tìm thấy điểm luyện công và người phụ đạo viên đã hướng dẫn tôi luyện các bài công pháp. Tôi chăm chú luyện và hoàn toàn quên mất việc mình không thể nâng cánh tay phải lên. Sau một tiếng luyện công, tôi nhận ra 4 bài công pháp đầu có rất nhiều động tác giơ cánh tay lên cao. Tuy nhiên, tay phải của tôi không thấy đau, và tôi có thể luyện các bài công pháp dễ dàng. Tôi thử giơ tay phải lên lại và không còn đau nữa; nó đã trở lại bình thường.

Ngoài việc cảm ân Sư phụ, tôi cũng nghĩ rằng: “Tín Sư tín Pháp là cách duy nhất để có một tương lai tươi sáng“.

Hồi phục bàn chân bị gẫy nhờ chính niệm

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, bịa đặt và vu khống Đại Pháp. Các biểu ngữ tà ác đầu độc người dân được treo khắp nơi trong thành phố của chúng tôi và các khu vực xung quanh. Tôi không muốn người dân bị đầu độc bởi những biểu ngữ đó và mất đi cơ hội được cứu độ. Vì vậy, vào ban ngày tôi đã cẩn thận đi kiểm tra những nơi treo các tấm biểu ngữ và ghi lại địa điểm, để tôi có thể dễ dàng tháo chúng ra vào ban đêm.

Bất kể phải đi bao xa, các tấm biểu ngữ được treo cao hay được giữ cố định tới mức nào thì hễ chỗ nào có biểu ngữ của tà ác là tôi liền dùng kéo, dao cạo giấy dán, dao buộc vào cần câu, v.v. để tiêu huỷ chúng. Sau đó tôi dùng sơn phun chữ lớn lên tường: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân Thiện Nhẫn hảo”. Nơi nào tôi phun sơn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo“, thì nơi đó không xuất hiện biểu ngữ lăng mạ Đại Pháp nữa.

Một buổi tối, ba học viên chúng tôi đi đến một quận khác trong thành phố để loại bỏ các tấm biểu ngữ lăng mạ Đại Pháp. Chúng tôi đã đi khoảng 2, 3 tiếng đồng hồ, và chỉ có một tấm biểu ngữ còn sót lại; ngay tại cổng một khu dân cư. Chúng tôi không đem theo đèn pin, và khi chạy nhanh đến chỗ tấm biểu ngữ, tôi đã không nhìn đường, chân trái bước lên mép của vỉa hè. Tôi mất thăng bằng và bị ngã khá đau.

Khi tôi sờ vào chân trái, lòng bàn chân trái đã bị đẩy hướng vào bắp chân. Tôi liền xuất ra một niệm: “Những nhân tố tà ác không xứng bức hại ta; ta ở đây để cứu chúng sinh và sẽ không bao giờ thừa nhận sự an bài của cựu thế lực”. Thấy tôi ngồi xuống, một học viên nói với học viên còn lại: “Cô ấy không thể thực hiện, vậy chúng ta hãy thực hiện“. Tôi buông tay đang nắm chân trái ra và nói: “Ai nói tôi không làm được nào?!”

Trong tâm, tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực” (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Đệ tử chính niệm đủ
Thầy có lực hồi thiên“ (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Tôi đứng dậy và bước về phía trước với cái chân còn lại. Trong vòng một giây, từ lúc nhấc chân trái lên và hạ xuống, tôi nghe tiếng rắc rắc trong xương giữa cẳng chân và lòng bàn chân, sau đó cơn đau chấm dứt. Tôi bước đi bình thường và loại bỏ tấm biểu ngữ. Chân trái của tôi không sưng, không chảy máu, và đi lại không hề khó khăn. Chỉ với việc nhấc chân lên và hạ xuống, chỉ một giây nỗ lực, chân trái đã hoạt động lại bình thường.

Chính niệm cứu mạng chị tôi

Năm chị tôi 47 tuổi, chị mắc bệnh não gan, và bệnh viện tỉnh đã cấp giấy báo bệnh nguy kịch. Mẹ chồng chị đưa chị về nhà, và chị tôi sống ở đó, chờ chết.

Tôi sống ở thành phố khác, nên chị tôi nhờ chồng của chị đưa chị đến nhà tôi bằng taxi. Chị hỏi tôi có biết bác sỹ nào ở Bệnh viện Truyền nhiễm để chị có thể đến khám, xem còn cơ hội có thể cứu chữa được không. Tôi biết chỉ có Sư phụ mới có thể cứu chị. Tôi nói với chị: “Em biết một bác sỹ; chúng ta có hy vọng”.

Chúng tôi đến gặp giám đốc phòng chẩn đoán điện tại Bệnh viện Truyền nhiễm, là một học viên Pháp Luân Công và là một chuyên gia chẩn đoán điện có tiếng trong tỉnh. Anh rể đưa hồ sơ bệnh án của chị dâu cho vị giám đốc xem. Sau khi nhìn sơ qua hồ sơ, ông ấy nói: “Một khi bệnh viện cấp giấy báo nguy kịch thì thời gian sống của bệnh nhân chỉ còn tính từng ngày. Bệnh viện không có khả năng cứu chữa bệnh nhân nữa. Nhưng chị đừng lo, vẫn còn có cách, và đây là cách duy nhất để cứu chị mà chị không cần phải trả tiền. Tôi đã cứu nhiều người bằng cách này“. Chị tôi và anh rể lắng nghe chăm chú.

Vị giám đốc nêu ra một ví dụ. Cách đây 6 tháng, có một người phụ nữ trung niên đến từ vùng nông thôn. Có 5 khối u trên gan của cô ấy. Khối u lớn nhất có đường kính 8 mi-li-mét, và khối u nhỏ nhất có đường kính là 1,5 mi-li-mét. Cả nhà cô ấy còn phải chu cấp cho ba đứa con đang học đại học. Cô ấy kiếm sống dựa vào việc hái nấm và rau quả dại trên núi, nuôi gà và vịt. Sau khi đổ bệnh, cô ấy không đủ khả năng để đi khám bác sỹ. Cuối cùng, cô ấy không thể chịu nổi nữa nên đến đây làm xét nghiệm. Vị giám đốc bảo cô ấy chân thành niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Người phụ nữ vui vẻ rời đi.

Cách đây vài ngày, cô ấy đến bệnh viện với một giỏ trứng để bày tỏ lòng biết ơn. Cô ấy nói cô niệm chín chữ may mắn khi đi lại, lúc nấu ăn, lên núi, và ngay cả những khi cô không thể ngủ được. Càng niệm cô càng thấy có năng lượng và dễ chịu. Cô cảm thấy căn bệnh gan của cô đã khỏi. Vị giám đốc làm siêu âm cho cô ấy, và kết quả cho thấy không còn khối u nào nữa.

Sau đó vị giám đốc nói rằng chính bản thân ông từng mắc bệnh tim không thể chữa trị. Chỉ sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì bệnh của ông đã được chữa lành.

Sau khi chị tôi nghe điều đó, chị nói với chồng: “Em muốn học Pháp Luân Đại Pháp. Anh có sợ công việc của anh sẽ bị ảnh hưởng không?” Anh rể nói: “Miễn là em còn sống, em không phải lo lắng cho anh”. Chị bảo tôi rằng ngay khi nói xong chín chữ may mắn đó, thì chị cảm thấy như trở thành một người khác và đôi mắt chị trở nên sáng long lanh. Vị giám đốc tiễn chúng tôi ra đến trạm xe buýt, đồng thời giảng chân tướng trong lúc đưa chúng tôi đi.

Sau khi đi bộ khoảng hơn 10 phút, chúng tôi đi ngang qua một siêu thị. Chị tôi nói: “Mẹ thích ăn hải sản. Chị sẽ vào bên trong và mua một ít cho mẹ”. Rồi chị bảo tôi: “Em gọi điện cho mẹ và nói với mẹ chị không sao. Trước khi chị đi, mẹ khóc khi chị lên xe buýt!” Tôi gọi điện cho mẹ và nói: “Chị của con không sao rồi. Mẹ đừng lo lắng về chị ấy nữa”. Vì mẹ không tin nên chị tôi đã lấy điện thoại và nói: “Mẹ tin đi ạ. Con đã tự đi bộ đến bệnh viện. Chúng con đang ở siêu thị, mua hải sản cho mẹ đây!”

Các vấn đề về lá lách và dạ dày của cháu ngoại đã khỏi sau khi niệm chín chữ may mắn

Cháu ngoại của tôi rất năng động. Tuy nhiên, cháu ăn rất ít và cơ thể gầy gò. Khi cháu lên 4 tuổi, dạ dày của cháu đau hơn 2 tuần và cháu không thể ăn bất cứ thứ gì. Kết quả xét nghiệm tại bệnh viện cho thấy có những bong bóng mắc kẹt trong đường tiêu hoá của cháu khiến cháu bị đau. Vì thuốc Tây không có tác dụng nên cháu trai chuyển qua uống thuốc Trung y.

Con gái sợ rằng chúng tôi sẽ lo lắng nên đã không nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Cháu đưa cháu ngoại, thuốc Trung y đến nhà tôi và dặn tôi cho cháu ngoại uống thuốc ba lần một ngày. Sau khi uống hết số thuốc này thì gọi cho con gái và cháu sẽ lấy thêm.

Con gái và con rể của tôi đều không tu luyện Đại Pháp. Nếu không cho đứa bé uống thuốc, tôi e rằng các con có thể không hiểu, nên tôi đưa thuốc cho cháu ngoại hai lần. Tuy nhiên, tôi phát hiện rằng sau khi uống thuốc, bụng của cháu chướng lên nhiều hơn và cháu không ăn nổi dù chỉ một miếng nhỏ.

Có một bệnh viện Trung y gần nhà tôi và tôi đưa cháu ngọại đến khám ở khoa nhi. Bác sỹ chẩn đoán rằng các vấn đề về lá lách và dạ dày của cháu trai là bẩm sinh. Chúng tôi được yêu cầu quay lại sau khi cháu uống hết số thuốc Trung y.

Sau khi chúng tôi quay về nhà, tôi đặt đứa trẻ trên ghế sofa và nói: “Con đã nghe bác sỹ nói rồi đó, và việc uống thuốc không thể chữa lành bệnh cho con. Bác sỹ không còn cách nào để chữa bệnh cho con. Ông ấy cũng nói bụng của con sẽ bị đau suốt đời. Tuy bệnh viện không thể giúp con, nhưng Sư phụ của Đại Pháp có thể cứu con. Hãy bỏ số thuốc này và ngưng uống thuốc nhé. Thay vào đó, con hãy niệm theo bà: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân Thiện Nhẫn hảo’ thì Sư phụ của Đại Pháp có thể cứu con. Bụng của con sẽ không còn đau nữa, con đồng ý không?” Cháu ngoại nói: “Dạ đồng ý”.

Tôi cùng cháu ngoại niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân Thiện Nhẫn hảo“. Ngay khi cháu niệm chín chữ may mắn đó, dường như dạ dày của cháu bắt đầu sôi lên và bụng của cháu không ngừng nhấp nhô. Tôi đặt lòng bàn tay lên trên bụng của cháu và tay tôi nâng lên hạ xuống cùng bụng của cháu. Tôi niệm càng lớn hơn và cháu nói theo với giọng càng mạnh và lớn.

Khi bụng cháu sôi sùng sục, cháu bắt đầu xì hơi. Chúng tôi không ngừng niệm chín chữ may mắn đó. Sau hơn 10 phút, cháu nói: “Bà ngoại ơi, con đói bụng”. Tôi bật khóc vì biết ơn Sư phụ, chấp tay hợp thập và nói: “Cảm tạ Sư phụ đã cứu đứa bé!” Cháu ngoại cũng chấp hai tay hợp thập, nói: “Cảm tạ Sư phụ đã cứu con!”

Tôi đứng dậy để chuẩn bị thức ăn cho cháu ngoại. Con gái gọi điện đến. Cháu ngoại chụp lấy điện thoại và nói một cách vui vẻ: “Mẹ ơi, dạ dày của con không còn đau nữa. Sư phụ của Đại Pháp đã cứu con“. Kể từ ngày đó, dạ dày của cháu bình thường, và cháu có thể ăn mọi thứ.

Tôi là người duy nhất trong gia đình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, mọi người trong gia đình tôi đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, và họ còn đem theo bùa hộ mệnh. Cả gia đình tôi, từ lớn đến nhỏ, đều tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Ai cũng đã trải nghiệm việc được Sư phụ của Đại Pháp bảo hộ. Quả đúng là “Một người tu luyện Đại Pháp, cả gia đình thụ ích”.

Cảm tạ, Sư phụ!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/22/429867.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/1/195978.html

Đăng ngày 07-12-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share