Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-10-2021] Bà Đỗ Thục Huệ, một kế toán về hưu của Cục Xây dựng Đô thị huyện Miễn, tỉnh Thiểm Tây, từng rất ốm yêu và hàng năm phải chi một khoản tiền rất lớn cho chi phí y tế. Chỉ vài tháng sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996, mọi căn bệnh của bà đều biến mất và bà trở nên rất khỏe mạnh.

Pháp Luân Công, còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân dựa trên tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Lo sợ trước sự phổ biến rộng lớn của pháp môn, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công trên toàn quốc vào năm 1999.

Hơn 22 năm qua, bà Đỗ ở thành phố Hán Trung, tỉnh Thiểm Tây, đã bị giam giữ bất hợp pháp và bị giam trong trại lao động cưỡng bức và nhà tù tổng cộng 11 năm vì không từ bỏ đức tin của mình vào Pháp Luân Công.

Năm 2001, bà Đỗ và chị gái bị bắt vào trại lao động. Họ bị cấm ngủ và cấm sử dụng nhà vệ sinh. Đến năm 2006, bà Đỗ bị bắt một lần nữa. Trong thời gian bị giam giữ, bà bị viêm túi mật và được đưa tới phòng cấp cứu.

Năm 2013, cảnh sát đã đột nhập vào nhà bà Đỗ, lục soát và bắt giữ bà. Trong thời gian hơn một năm rưỡi ở trong Trại tạm giam Hán Đài, bà thường bị đau, lên cơn co thắt vì sỏi mật. Bà hầu như không thể ăn, uống hay ngủ tròn giấc. Mỗi đợt tấn công của sỏi mật kéo dài hơn mười ngày. Bà đã đi siêu âm bốn lần ở ba bệnh viện, đều có kết quả chẩn đoán giống nhau: túi mật có đầy sỏi mật. Bác sỹ đề nghị phẫu thuật, nhưng yêu cầu tại ngoại để điều trị y tế của bà bị từ chối. Sau đó bà Đỗ bị xét xử và bị kết án tám năm tù.

Ở trong tù, bà đã nhiều lần bị tra tấn trên ghế kim loại. Lính canh và các tù nhân khác thường đánh đập bà. Bà bị đánh đập tàn bạo đến nỗi bị gẫy răng và lệch hàm. Họ túm tóc và đập đầu bà vào tường hoặc khung giường kim loại khiến bà lên cơn co giật.

Có lần, bà không được phép sử dụng nhà vệ sinh trong 17 ngày, không có lựa chọn nào khác, bà đành phải đại tiểu tiện ra quần. Một lần khác, bà bị buộc phải ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ hơn 5 tháng, mỗi ngày từ 7 giờ sáng đến 3 giờ sáng. Vùng mông của bà tím lại do ngồi ở một tư thế trong một thời gian dài. Khi các tù nhân khác đang ngủ, bà Đỗ bị bắt phải đứng ngoài hành lang cho đến nửa đêm trong giá lạnh.

Các học viên Pháp Luân Công trong nhà tù không được phép nói chuyện với nhau, và bà Đỗ bị giám sát 24/24. Bà được giao nhiệm vụ cắt tỉa chỉ thừa của những bộ quần áo đã hoàn thành. Bà chỉ có thể nhìn thấy chúng bằng cách đưa vải sát gần vào mắt. Khi không thể hoàn thành chỉ tiêu của mình, bà sẽ bị phạt bằng cách phải thức trắng đêm trong khi những người khác đang ngủ. Bốn năm sau đó, thị lực của bà Đỗ giảm sút nghiêm trọng, vật thể cách bà vài bước chân thì bà vẫn chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ.

Từ năm 2018, các nhà chức trách đã treo lương hưu của bà, và hiện vẫn chưa khôi phục lương cho bà. Sau khi được thả vào cuối năm 2020, các nhà chức trách thường xuyên sách nhiễu bà. Vào tháng 4 và tháng 6 năm 2021, cảnh sát đi tới nhà bà hai lần, yêu cầu bà ký tên vào tuyên bố cam kết không tu luyện Pháp Luân Công nữa.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/14/432518.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/8/196500.html

Đăng ngày 20-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share