Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-09-2021] Vào tháng 6 năm ngoái, người chị 92 tuổi của tôi bị gãy xương hông nhưng không bệnh viện nào tiếp nhận bà do đại dịch. Chị ấy đã về nhà mà không có bất kỳ loại thuốc nào.

Tuy nhiên vào tháng 8, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ chị ấy và chị nói rằng chị không còn đau nữa và có thể đi lại được với một chiếc xe tập đi. Điều gì đã xảy ra với chị ấy trong suốt hai tháng đó?

Tôi đã nói chuyện với chị gái tôi và người chồng 90 tuổi của chị ấy về Pháp Luân Đại Pháp và cách nó bị bức hại tàn bạo. Cả hai đều đồng ý rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và ĐCSTQ đã sai khi bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Chị gái tôi đôi khi nhận được tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp dán ở cửa nhà. Chị ấy luôn đọc chúng và sau đó chuyển chúng cho những người hàng xóm của mình để họ có thể hiểu được chân tướng của cuộc bức hại. Nhiều năm trước, Ban quản lý dân cư đã bổ nhiệm chị ấy làm quản lý tòa nhà chung cư và giao chị ấy “giám sát” một học viên Pháp Luân Công trên tầng cao. Chị nói với tôi rằng chị không theo dõi học viên nhưng thông cảm cho cô ấy. Chị ấy mang theo tài liệu giảng chân tướng mà chị ấy tìm thấy trước cửa đến Ban quản lý để những người ở đó đọc chúng và tìm hiểu chân tướng.

Mặc dù chị gái tôi và chồng đều có lương hưu và có thể sống thoải mái nhưng chị ấy không muốn ở nhà một cách nhàn hạ. Chị thường mua buôn hàng tạp hóa ở chợ và bán ở bến xe gần nhà.

Khoảng 6 giờ chiều ngày 15 tháng 6, chị bị ngã và gãy xương hông bên ngoài bến xe buýt trên đường về nhà. Các con của chị đã đưa chị đến bệnh viện nhưng không được nhập viện vì đại dịch và tuổi già của chị. Gia đình đã thử đến bệnh viện thứ hai nhưng không gặp may. Họ phải đưa chị ấy về nhà và để chị ấy nằm trên giường mà không có bất kỳ loại thuốc nào.

Chị ấy liên tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân Thiện Nhẫn hảo” tại bệnh viện và cả ở nhà. Chị ấy không sợ bị người khác nghe thấy. Chị đau đớn và rên rỉ hết lần này đến lần khác. Một lần chị nói với con gái rằng muốn tự tử bằng cách uống thuốc ngủ quá liều.

Con gái chị phàn nàn rằng mẹ cô cứ liên tục niệm hai câu chân ngôn này rất to vào ban đêm khiến cô không thể ngủ được. Nhưng bà ấy vẫn tiếp tục niệm chúng khi bà bị đau.

Bà cụ còn bị tiểu đường, nhiều răng xấu, mỗi bữa chỉ ăn được một bát cháo kê nhỏ. Bà bị sụt cân vì đau đớn và suy dinh dưỡng.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, vào một ngày tháng 8, chị ấy gọi cho tôi và nói rằng chị không còn đau nữa và có thể tự di chuyển được. Tôi đến thăm chị ấy vào ngày hôm sau và thấy rằng chị ấy có thể đi lại với một chiếc xe tập đi. Chị nói phương thuốc duy nhất của chị là niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”.

Chị ấy đưa cho tôi xem một tập giấy ghi lại bao nhiêu lần chị ấy niệm các cụm từ trong một ngày. Chị ấy đếm bằng các ngón tay của mình và sau một vòng tròn, chị ấy sẽ viết ra chữ “20.”

Trên một tờ giấy, các con số cộng lại lên đến hơn 1.000, và trên một tờ khác, các con số tổng cộng lên đến hơn 1.300.

Niềm tin của chị vào Pháp Luân Đại Pháp đã cứu chị.

Cảm ơn Sư phụ tôn kính!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/9/10/430642.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/16/195091.html

Đăng ngày 11-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share