Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-07-2021] Trong năm vừa qua, tôi đã trải qua nhiều khó khăn, khổ nạn trong hành trình tu luyện của mình. Lúc đầu, tôi bị bắt và bị đưa đến trại tạm giam trong 10 ngày. Sau đó, cảnh sát đã đến nhà tôi hai lần để sách nhiễu vào đầu năm nay. Dưới sự từ bi bảo hộ của Sư phụ, tôi đã hướng nội, bảo trì chính niệm chính hành, cuối cùng đã vượt qua những khổ nạn đó.
Trong suốt quá trình này, tôi nhận ra ngày càng có nhiều người (bao gồm cảnh sát và lính canh) đã thức tỉnh và biết rằng Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) là tốt.
1. Bị bắt giam trong 10 ngày
Tôi chạy xe máy về quê để giảng chân tướng và phát tặng tài liệu Đại Pháp. Có người đã trình báo tôi cho cảnh sát nên tôi bị bắt và bị đưa đến đồn cảnh sát.
“Ông nói hay lắm!”
Bốn cảnh sát trẻ thay nhau thẩm vấn tôi trong đồn cảnh sát nhưng tôi không hợp tác với họ. Sau đó, trưởng đồn cảnh sát đến và hung hãn nói: “Ông không chịu mở miệng nói ư?”
Họ đưa tôi xuống cầu thang, chỗ không có camera giám sát. Trưởng đồn ra lệnh tôi quỳ xuống, trong khi hai cảnh sát ấn vai tôi và một người đã đá vào hai chân tôi. Tôi nhất quyết không quỳ. Trưởng đồn tát vào mặt tôi, sau đó bốn cảnh sát kia cũng làm theo. Họ tát tôi 10 lần, nhưng tôi không thấy đau, tâm trí trống rỗng.
Sau đó họ đưa tôi vào một căn phòng, còng tay tôi vào một cái ghế sắt và tiếp tục thẩm vấn tôi. Tôi không ngừng nói với họ về Đại Pháp, vụ dàn dựng tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn, tàng tự thạch có khắc chữ, tội ác mổ cướp thu hoạch nội tạng của các học viên Pháp Luân Công, cũng như tầm quan trọng của việc thoái các tổ chức của ĐCSTQ (thoái đảng, đoàn và đội). Họ lắng nghe một cách chăm chú.
Khi tôi nhắc tới tàng tự thạch ở Quý Châu đã tiên tri về sự sụp đổ của ĐCSTQ thì một cảnh sát nói: “Nếu ông mắng chửi ĐCSTQ, ông có thể bị bỏ tù“.
Khi tôi nói: “Tự do ngôn luận! Tôi đang nói sự thật mà thôi”, họ phá lên cười.
Một cảnh sát nhập thông tin vào máy vi tính. Một cảnh sát khác đến chỗ tôi và nói nhỏ: “Ông nói rất hay! Chúng tôi đã bắt nhiều học viên Pháp Luân Công nhưng ông là người giải thích hay nhất!”
Tôi nói: “Các anh có hiểu những gì tôi đã nói không? ĐCSTQ là xấu xa và Trời sẽ diệt nó. Hiện nay đã có hơn 370 triệu người thoái đảng. Trong tâm các anh cũng nên thoái đảng đi”. Một cảnh sát nói: “Ừ, phải rồi”.
Sau khi được thả khỏi trại tạm giam sau 10 ngày bị giam giữ, tôi đến đồn cảnh sát để lấy lại đồ đạc cá nhân. Họ chỉ trả tôi dây nịt và tiền, vậy nên tôi yêu cầu: “Hãy trả lại tôi các tài liệu Đại Pháp”.
Một cảnh sát chuẩn bị đi lấy các tài liệu đưa cho tôi thì một cảnh sát khác nói: “Cậu phải xin phép trưởng đồn trước đã“. Trưởng đồn không đồng ý trả lại các tài liệu đó cho tôi.
Khi tôi đi lấy xe máy, có hai cảnh sát đi theo tôi. Một người liên tục hỏi tôi: “Ông vẫn còn tu luyện à?” Tôi chỉ cười mà không trả lời.
Một cảnh sát khác hỏi anh ta: “Sao cậu lại hỏi như vậy?” Sau đó, anh ấy quay sang tôi, nói: “Chiếc xe đã không được sử dụng trong nhiều ngày rồi, có thể sẽ khó khởi động máy”. Sau đó, anh ấy đỡ tôi lên chiếc xe. Mặc dù hành động của anh ấy chỉ bình thường nhưng đã thể hiện sự tôn trọng đối với đệ tử Đại Pháp.
Cảnh sát: “Ông có ghét tôi không?”
Khi tôi bị bắt vào nửa đêm, một vài cảnh sát đưa tôi vào bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ. Tôi giảng chân tướng cho họ trên đường đi. Một cảnh sát xoay cổ tay, ngại ngùng nói: “Tay tôi giờ vẫn còn tê, tôi đã đánh ông mạnh quá. Ông có ghét tôi không?”
“Không, tôi không ghét cậu”, tôi nói. “Chúng tôi [các học viên] tu luyện để trở thành người tốt. Sư phụ của chúng tôi đã giảng: ‘…Người tu luyện không coi người nào là kẻ thù cả…’” (Chuyển Luân hướng thế gian, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Một cảnh sát nói: “Nếu ông nghĩ như vậy thì tốt rồi“.
Hai cậu thanh niên dũng cảm
Ở trong trại tạm giam, môi trường rất tốt. Chắc hẳn là vì các học viên đã từng bị đưa đến trước đây đã giảng chân tướng rất tốt. Không ai ngăn cản tôi nói với các tù nhân về Đại Pháp. Trong giờ giải lao, mọi người thường vây quanh tôi và đề nghị tôi nói cho họ nghe về môn tu luyện.
Có hai cậu thanh niên bị tạm giam. Họ nói với mọi người rằng mẹ của họ đều tu luyện Pháp Luân Công. Cả hai người đều đồng ý rằng: “Các học viên Pháp Luân Công đều là người rất tốt!”
Một trong hai cậu thanh niên nói: “Trước đây, có nhiều người trong làng chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Sau khi ăn tối, họ sẽ đến nhà tôi để xem băng giảng Pháp của Sư phụ Lý. Kể từ khi tu luyện Pháp Luân Công, dân làng đã thay đổi ngày càng tốt hơn và cả làng chung sống rất hoà thuận. Không may, sau khi cuộc bức hại bắt đầu, hiện giờ chỉ còn vài người tu luyện”.
Sau đó, có một số tù nhân đề nghị tôi luyện các bài công pháp cho họ xem. Hai cậu thanh niên khích lệ tôi và nói: “Bác luyện đi, chúng cháu sẽ canh chừng, xem xem ai dám đến gây sự!”
Tôi luyện bài công pháp thứ nhất cho họ xem. Ngay khi nhắm mắt lại, tôi liền tiến vào trạng thái nhập định. Trường không gian của tôi màu đỏ với năng lượng mạnh mẽ, tôi cảm thấy rất dễ chịu. Mọi người vỗ tay và một số người còn la lớn: “Luyện tốt lắm! Luyện tốt lắm!” Một trong hai cậu thanh niên giơ ngón tay cái lên khích lệ. Một lính canh gần đó giả vờ như không thấy.
“Sẽ thật là tốt nếu tất cả các cậu đều giống như các học viên Pháp Luân Công!”
Khi các tù nhân xếp hàng để lấy nước nóng hoặc suất ăn trong căng tin, sẽ có vài người chen lấn, không chịu xếp hàng. Tôi xem bản thân là người luyện công và đứng yên lặng ở cuối hàng.
Một hôm, họ lại cãi nhau và như thường lệ, đầu bếp 60 tuổi không thể chịu nổi và nói: “Các cậu luôn cãi nhau! Hãy nhìn người đàn ông này xem. Sẽ thật là tốt nếu tất cả các cậu đều giống như các học viên Pháp Luân Công!”
Chủ doanh nghiệp: “Pháp Luân Công là tốt!”
Có một vài người từ tỉnh Phúc Kiến bị giam trong trại tạm giam. Họ thích nghe nói về Đại Pháp, đặc biệt là một chủ doanh nghiệp 50 tuổi, thường hay quấy rầy yêu cầu tôi nói như thể ông ấy nghe chưa đủ. Vào giờ giải lao, ông ấy thường vẫy tay, và gọi tôi bằng giọng Phúc Kiến đặc sệt: “Lại đây. Hãy kể cho tôi nghe về chuyện của ông nào!”
Tôi nói với ông ấy trong vài ngày. Tôi không nhớ mình có lặp lại nội dung không và hỏi: “Tôi đã kể cho ông nghe điều này chưa?” Ông ấy nói: “Tôi rất thích nghe. Ông cứ nói tiếp đi”.
Một hôm, trại tạm giam tiến hành kiểm tra. Chúng tôi đứng làm hai hàng, và cảnh sát đi đến mỗi buồng giam để kiểm tra bên trong. Có hai cậu thanh niên chưa trải ga và xếp mền đúng cách, nên cảnh sát yêu cầu họ làm lại. Họ làm nhưng vẫn không đạt yêu cầu. Cảnh sát tức giận nên tôi đã đi vào bên trong buồng giam và âm thầm xếp lại ga, mền.
Đầu thuốc lá cũng bị vứt đầy sàn nhà. Các cảnh sát ra lệnh hai người đàn ông đi vào quét dọn, nhưng họ giả vờ như không nghe thấy. Tôi lấy chổi và đi vào quét sàn nhà.
Khi tôi đem thùng rác ra ngoài, người chủ doanh nghiệp đã giơ tay phải lên và la lớn trước mặt mọi người: “Pháp Luân Công rất khác biệt! Pháp Luân Công thật là tốt!” Lời nói của ông ấy đã phá tan sự im lặng. Những người có mặt lúc đó, bao gồm cả lính canh đều kinh ngạc, nhưng không ai nói gì.
Lính canh trại tạm giam: “Đảng Cộng sản Trung Quốc thật là xấu!”
Mọi người thường ngồi trên ghế vào giờ giải lao, trong khi tôi ngồi thế kiết già trên sàn nhà. Một hôm, một lính canh đến và nói: “Ông có thể ngồi như vậy trong bao lâu?”
“Hơn một tiếng đồng hồ”, tôi nói.
Tôi nhân cơ hội bèn giảng chân tướng cho anh ấy. Anh ấy nói: “Trước đây, các học viên Pháp Luân Công đã nói cho chúng tôi biết rất nhiều điều. Tôi tin những gì ông nói“.
“Tôi biết sự thật về Pháp Luân Công. Khi du lịch ở Singapore, tôi thấy nhiều người luyện công trong công viên và quảng trường. Tôi cũng đọc các tờ rơi mà họ đưa cho tôi. Tôi cũng nhìn thấy điều này ở Hồng Kông và Macau”.
Tôi bảo anh ấy: “ Pháp Luân Công được phổ truyền tại hơn 100 quốc gia“.
Anh ấy nói: “Chỉ có Trung Quốc là không cho phép. ĐCSTQ thật là xấu xa! Nó là một chế độ độc tài độc đảng. Ông phải chú ý an toàn nhé. Rất nhiều các học viên phát tờ rơi vào ban đêm, nhưng ông lại phát vào ban ngày. Sao ông dám làm như vậy chứ? Nếu ông ra ngoài vào ban đêm, ai dám đến bắt ông? Pháp Luân Công là tốt, nhưng ông cần chú ý an toàn”.
Vào ngày tôi được thả, anh ấy đi đến chỗ tôi và nói: “Những lợi ích khi tu luyện Pháp Luân Công là gì?”
“Có rất nhiều”, tôi nói. “Nhưng điều cơ bản nhất là có được cơ thể khỏe mạnh, trở thành một người tốt, có ích cho gia đình và xã hội. Tại tầng cao hơn, anh có thể phản bổn quy chân và đắc Đạo“.
Anh ấy thốt một hơi dài: “Ồ” khi tôi rời đi.
2. Hai lần bị sách nhiễu tại nhà
Cảnh sát bảo vệ sách Chuyển Pháp Luân của tôi
Cuối tháng Hai năm nay, hai cảnh sát đã đến nhà tôi, bao gồm một nam và một nữ. Nam cảnh sát là một trong những người đã bắt giữ tôi trước đây. Lần này, anh ấy trông có vẻ hối hận. Nữ cảnh sát đặt Tuần báo Minh Huệ, lịch để bàn, và sách Chuyển Pháp Luân lại với nhau và nói cô ấy sẽ đem đi.
Nam cảnh sát đi đến, cầm sách Chuyển Pháp Luân lên xem và để qua một bên. Khi nữ cảnh sát đem các tài liệu khác đi, tôi cố gắng chặn cô ấy lại nhưng nam cảnh sát đã ngăn tôi và nháy mắt ra hiệu anh ấy đã để riêng cuốn Chuyển Pháp Luân cho tôi.
Sau khi bước ra khỏi cửa, nữ cảnh sát do dự không muốn đi, nói rằng cô ấy sẽ gặp khó khăn khi làm báo cáo hoàn thành nhiệm vụ nếu cô để cuốn Chuyển Pháp Luân ở lại. Nam cảnh sát cố gắng thuyết phục cô ấy nói rằng mọi chuyện sẽ không sao. Sau đó họ rời đi.
Một chính ủy đáng xấu hổ
Ba ngày sau, ba cảnh sát quay trở lại. Một trong số họ là nam cảnh sát hôm nọ nhưng anh ấy ở trong xe hơi. Còn một người là chính ủy. Ban đầu ông ấy trông có vẻ hung tợn và muốn đưa tôi vào đồn cảnh sát.
Tôi không hợp tác với họ. Ông ấy và một cảnh sát trẻ tuổi kéo tôi mạnh đến mức quần áo của tôi bị rách. Nam cảnh sát hôm nọ đã không tham gia vào việc này.
Tôi bị kéo đến cửa và nhìn thấy nhiều người qua đường đang tụ tập đứng xem. Các cảnh sát không thể di chuyển tôi nên họ gỡ đôi câu đối Đại Pháp trên cửa nhà tôi.
Khi chính ủy đe dọa đưa tôi đi, tôi nói: “Tôi sẽ đi với ông, nhưng ông phải cho tôi xem số thẻ cảnh sát của ông. Tôi không muốn bị bức hại mà không có lý do”. Sau đó, tôi bảo vợ chụp hình số thẻ của ông ấy.
Thấy vậy, viên cảnh sát trẻ tuổi lảng ra một bên. Chính ủy đã lấy thẻ cảnh sát của cậu ấy, mở ra rồi nhanh chóng đóng lại nên vợ tôi không kịp chụp hình.
Lúc đó có nhiều người đang đứng nhìn. Chính ủy dường như lúng túng, và ông ấy đã gọi điện cho đồn cảnh sát. Hai cảnh sát nhanh chóng chạy tới, bao gồm cả trưởng đồn cảnh sát.
Sau khi trưởng đồn nói chuyện với chính ủy, chính ủy nói với tôi: “Ông phải đến đồn cảnh sát để đăng ký vào chiều nay”. Sau đó họ rời đi.
Chiều hôm đó, tôi đã không đến đồn cảnh sát, và không ai đến tìm tôi kể từ đó.
Đệ tử xin khấu đầu cảm tạ Sư tôn. Cảm tạ Sư tôn đã từ bi bảo hộ!
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/25/428642.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/9/194997.html
Đăng ngày 30-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.