Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Hồ Bắc, Đại Lục
[MINH HUỆ 01-10-2021] Tôi là đệ tử Đại Pháp ở một thị trấn nhỏ tỉnh Hồ Bắc, năm nay 81 tuổi, sau khi tôi may mắn đắc Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, tôi luôn chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để yêu cầu bản thân, không ngừng tu dưỡng và đề cao đạo đức, kiên trì luyện năm bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, vì thế mà thân thể nhẹ nhàng không có bệnh, thụ ích rất nhiều.
Giao thừa năm 2020, vì Trung Cộng che giấu đại dịch viêm phổi mới, dẫn đến dịch bệnh vượt ngoài tầm kiểm soát, khu vực chúng tôi bị phong tỏa, nhà nhà người người cũng đều bị phong tỏa trong nhà. Đến tháng Ba vẫn chưa gỡ bỏ phong tỏa, Giám đốc Công an thị trấn và Cán bộ Ủy ban thôn đã đến nhà tôi quấy nhiễu vì chiến dịch “xóa sổ”.
Chiến dịch “xóa sổ” là tà đảng Trung Cộng ép buộc các học viên Pháp Luân Công từ bỏ tín ngưỡng, từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bằng cách ký tên và ấn dấu vân tay của học viên trên các cuốn tài liệu in sẵn nội dung vu khống ác độc về Pháp Luân Công, v.v.. Vì những từ ngữ đó phỉ báng Đại Pháp, cho nên, nó là một dạng vận động chính trị hại các học viên Pháp Luân Công, đồng thời cũng hại chính những nhân viên tà đảng tham gia.
Lại nói, vào hôm Giao thừa đó, Giám đốc Công an thị trấn, cảnh sát, cán bộ thôn, mấy người họ đeo khẩu trang đến nhà tôi ngó trong ngó ngoài mấy lần, rồi hỏi tôi: “Bác có phải là AAA không? Năm nay bác bao nhiêu tuổi rồi?”
Tôi nói: “Tôi sinh năm 1941, năm nay 80 tuổi”.
Họ nói, nhìn không ra nhỉ, hỏi tôi còn luyện không? Nói nhà nước không cho luyện thì không được luyện.
Tôi nói: “Luyện Pháp Luân Đại Pháp tốt”.
Họ hỏi: “Bác nói thử xem tốt chỗ nào?”.
Tôi nói với họ rằng: “Luyện Pháp Luân Công chữa bệnh khỏe người, tu Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, tu dưỡng tâm tính. Thứ nhất, vì sức khỏe của bản thân, ít bị bệnh tật dày vò; thứ hai, giảm nhẹ gánh nặng cho con cái, bản thân có thể tự chăm sóc; thứ ba, vì ổn định xã hội, không tranh danh đoạt lợi với người khác, giảm nhẹ gánh nặng cho quốc gia…”
Giám đốc nói, bác nói rất đạo lý, bác từng học hành tốt nhỉ. Tôi nói: “Chỉ học có hai năm thôi”.
Trưởng thôn nói: “Bác ấy thực sự rất tốt. Năm trước trong lần tái kiến thiết thôn, trong thôn chiếm của bác ấy ba, bốn phần đất tư nhân, nhưng bác không hề nói gì. Sau khi thi công, bọt gạch bê tông và xỉ xi măng ném xuống ruộng của bác, bác tự nhặt lên mà không than vãn một lời, mùa màng bị phá hủy, bác ấy tự mình bù đắp, cũng không la mắng hay đòi bồi thường. Về sau trong thôn thấy áy náy quá, Ủy ban thôn đã phát 200 Nhân dân tệ để đền bù”.
Giám đốc hỏi: “Tiền bồi thường mà bác cũng không đòi à?”.
Tôi nói: “Ngay cả nghĩ cũng không”.
Giám đốc im lặng suy nghĩ một chút rồi nói, bác là người có phong thái cao.
Tôi mỉm cười nói: “Đây chẳng tính là gì. Có lần, tôi và vợ bị xe hơi tông, chúng tôi cũng không đòi hỏi người ta một xu nào”.
Giám đốc và những người đi cùng rất muốn biết sự việc, nên tôi đã kể lại câu chuyện có thật này…
Vào một buổi chiều mùa hè năm 2018, tôi chạy một chiếc mô tô phân khối lớn 125, chở vợ ngồi phía sau từ thành phố về nhà. Chúng tôi lái xe bên phải, không chạy nhanh, đường thông thoáng và không có nhiều người trên đường. Khi chúng tôi chạy đến gần cây cầu, cách trạm thu phí một hoặc hai dặm, đột nhiên nghe một tiếng “bang” rất lớn, một chiếc ô tô nhỏ màu trắng từ phía sau lao lên tông chúng tôi văng xa hơn chục mét, chiếc xe loạng choạng trên mặt đường nhựa và bánh xe vẫn quay.
Lúc đó, vợ tôi 70 tuổi bị ngã xuống đất, tay phải chống xuống đất, gãy xương cổ tay, xương nhô cao ra khỏi mu bàn tay, run rẩy vì đau. Tôi bị ép xuống gầm xe và đổ về phía bên phải, áo sơ mi và quần tây của tôi không bị rách nhưng da từ nách đến đầu gối thì thâm đen.
Đầu tôi lúc đó trống rỗng. Bản năng trong tâm tôi cầu Sư phụ Lý Hồng Chí cứu chúng tôi, tôi thầm nghĩ “Con là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, cầu Sư phụ Đại Pháp cứu chúng con!” Hai vợ chồng chúng tôi nằm trên đường khá lâu mới lồm cồm đứng dậy được.
Khi đó chiếc xe ô tô màu trắng đỗ lại ven đường, hồi lâu cũng không có ai bước ra. Một người điều khiển xe ba gác phía trước nghe thấy động, dừng xe vào lề đường nhìn từ xa, sợ hãi không dám lại gần chúng tôi.
Có lẽ là nhìn thấy chúng tôi vẫn còn cử động, kính cửa sổ của chiếc ô tô màu trắng cuối cùng cũng hạ xuống. Nữ tài xế trong xe hỏi lớn: Có thể cử động không? Không sao chứ? Tôi nhẫn chịu đau và nói: “Không sao”. Đại khái là cô ấy sợ chúng tôi gây phiền phức, cô ấy nói phải đến sở cảnh sát BB, chồng cô là Giám đốc sở cảnh sát.
Trong tâm tôi nghĩ, Sư phụ Đại Pháp bảo hộ chúng tôi, đại nạn không chết. Tôi tu Chân-Thiện-Nhẫn, Sư phụ dạy đệ tử ở đâu hay làm gì đều nghĩ cho người khác, vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã. Cô lái xe chạy nhanh, cũng không cố ý. Tôi không oán hận cô, cũng không đòi tiền cô, chỉ là bản thân hoàn trả một mạng này. Nếu là người thường, đừng nói chồng cô là Giám đốc sở cảnh sát, hay là Giám đốc Cục công an, thị trưởng, bí thư đi chăng nữa thì cô cũng đừng mong có thể thoát khỏi trách nhiệm trong vụ tai nạn ô tô này.
Vợ tôi nói: “Nhà tôi ở cạnh sở cảnh sát, cô chở tôi đi cùng được không, tôi lo là không ngồi xe máy nổi”.
Nữ tài xế nói: “Tôi không có thời gian chở bác, đưa xe đi sửa xem sao”.
Tôi nghĩ, tông người ta nặng như vậy, người ta còn không yêu cầu cô đưa đi bệnh viện, liệu có cần cô sửa xe không? Tôi bèn nói: “Không cần, cô đi đi”. Vậy là cô ấy liền rời đi.
Tôi dùng hết sức lực của mình để nhích chân ra xa, và từ từ nâng chiếc xe lên, dựng thẳng. Tôi đạp ga một cái, rồi đỡ vợ lên xe, nhẫn cơn đau dữ dội, và chạy xe về nhà.
Giám đốc mở to mắt và nói: “Là chuyện này sao?! Trong sở chúng tôi có ba giám đốc, vợ của một giám đốc ở thành phố, thường lái chiếc xe hơi trắng nhỏ đến sở. Năm ngoái, nghe nói cô ấy tông hai người lớn tuổi, nhưng may mắn không bị vòi tiền. Ài, dù sao cũng không phải vợ tôi, vợ tôi ở quê, không biết lái xe”. Anh ấy lại hỏi tôi sau đó hồi phục thế nào.
Tôi nói, tôi có thể tự nắn xương, tôi đã nắn xương cho vợ, dùng vải bó cố định lại và đeo trong cái đai, hai tháng sau thì khỏi. Vợ tôi không luyện công, nhưng bà ấy ủng hộ tôi tu luyện. Khi tôi học Pháp, bà ấy ngồi bên cạnh nghe. Một bên thân tôi thâm đen, đặc biệt khó chịu, đau đến nỗi ăn không được, ngủ không được, nhưng tôi vẫn kiên trì học Pháp và luyện công mỗi ngày, sáu hoặc bảy ngày sau thì màu đen nhạt đi, chỉ còn lại từng mảng màu xanh lam, đỏ, tím và xanh lá cây. Tôi đau nhức khoảng hơn 20 ngày thì khỏe lại. Chúng tôi đều không đi bệnh viện, cũng không nhờ ai chăm sóc. Hai con trai nghe nói, vội từ Vũ Hán trở về, muốn đến sở cảnh sát để tìm người phụ nữ kia, nhưng chúng tôi khuyên các con: “Không sao, bỏ qua đi”.
Giám đốc nói: “Thật kỳ diệu!” và tỏ ra cung kính nể phục chúng tôi.
Tôi nói: “Anh trai tôi tham gia Quân Giải phóng và hy sinh trong cuộc nội chiến giữa Quốc dân đảng và Đảng Cộng sản năm 1949. Gia đình tôi là liệt sỹ. Nhưng tôi không đòi một xu nào từ chính phủ, tự tôi cấp dưỡng cho hai người già, nuôi dưỡng khi sống và chôn cất khi chết. Người tu luyện chúng tôi không nói tiền, cũng không tính được mất”.
Giám đốc nói: “Vấn đề này nên được báo cáo cho Cục Nội vụ, nên có phúc lợi xã hội”.
Anh ấy đứng dậy, bắt tay từ biệt tôi: “Bác này, bác thực sự là người tốt! Không phiền nữa! Chúng tôi đi đây!”.
Trưởng thôn cũng luôn miệng nói: “Bác ấy thực sự là người tốt! Xuất thân thợ mộc, luyện Pháp Luân Công, không hút thuốc, không uống rượu, không đánh mạt chược, không gây rối, không đánh người…”
Vậy là chiến dịch “xóa sổ” hại người hại mình tan như mây khói. Giám đốc và cảnh sát có một nhận thức hoàn toàn mới về Đại Pháp và các đệ tử Đại Pháp!
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/1/一场害人害己的“清零”烟消云散了-432069.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/10/21/196253.html
Đăng ngày 02-11-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.