Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada
[MINH HUỆ 01-07-2021] Mẹ tôi hiện 88 tuổi. Lưng bà vẫn thẳng, thính giác vẫn tốt, và bà cũng chẳng cần phải đeo kính khi đọc sách.
Tóc bà muối tiêu và rất dày. Khi đi trên đường bà trông như người mới ngoài 60 tuổi.
Cách đây ba năm, vào mùa thu, chúng tôi đi bộ đường dài để hái trái cây, nhiều người cao tuổi đã ghen tị với sức khoẻ của bà.
Khi gặp tôi, họ nói: “Mẹ cô thật khoẻ mạnh! Cả nghìn người mới được một người như bà.”
Chìa khoá để mẹ tôi khỏe mạnh đó chính là nhờ vào tu luyện Đại Pháp. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện tu luyện của bà dưới đây.
Tập đọc sách Chuyển Pháp Luân
Cuối năm 1994, khi thấy có rất nhiều người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà đã nói với vị phụ đạo viên tại điểm luyện công rằng “Tôi cũng muốn học Đại Pháp.” Sau đó, bà đã cùng cha tôi đi đến điểm luyện công và nhanh chóng học năm bài công pháp.
Kể từ hôm ấy trở đi, ngày nào bà cũng ra điểm luyện công để luyện công cùng những học viên kia. Vào buổi tối, bà đi học Pháp nhóm.
Bà chưa từng đi học, vì vậy bà không biết chữ. Khi những người khác đọc sách Chuyển Pháp Luân, bà chỉ ngồi im lặng lắng nghe và có thể hiểu được hết tất cả những gì họ đọc.
Một ngày nọ, bà nói với người phụ trách điểm học Pháp nhóm: “Tôi cũng muốn đọc Pháp giống như anh, nhưng tôi không biết chữ.” Vị phụ trách nói: “Chỉ cần bà có tâm muốn đọc, Sư phụ sẽ giúp bà.”
Khi nghe được điều đó, bà rất vui mừng và lập tức mua hai cuốn Chuyển Pháp Luân về để đọc cùng cha tôi.
Ngay khi về nhà, bà cầm cuốn sách bằng hai tay, cung kính nhìn ảnh chân dung Sư phụ trong sách và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Bà bắt đầu đọc từng chữ một.
Trong lúc đọc, bà thường hay hỏi cha tôi rằng “Tôi đọc có đúng không?” Khi bà phát âm sai, cha tôi sẽ chỉnh lại giúp bà.
Lúc đầu, mỗi lần bà chỉ có thể đọc được một dòng. Rồi bà từ từ đọc nhanh hơn; một tháng sau đó, bà đã có thể đọc được sáu dòng mỗi ngày.
Thời gian trôi qua, bà đã có thể đọc được một trang một ngày, rồi hai hoặc ba trang một ngày. Chỉ sau khi bà đã tu được vài năm, tôi mới bắt đầu nhận ra rằng bà đang tu luyện Đại Pháp.
Trước đó, tôi thực hành pháp môn khác. Sau đó, tôi nhận ra rằng pháp môn mình đang theo không phải là thứ mà tôi đang tìm kiếm, thế là tôi ngừng tập.
Vì cả cha và mẹ tôi đều không nói cho tôi biết rằng họ đang tu Đại Pháp, hoặc cho tôi xem sách Chuyển Pháp Luân, vì thế, tôi cũng không biết Đại Pháp là gì.
Tuy nhiên, mỗi khi về nhà, tôi thấy mẹ luôn mỉm cười và sắc mặt cũng rất hồng hào. Tính nóng nảy của bà cũng biến mất.
Tinh thần của bà trông lúc nào cũng phấn chấn và bà trẻ hơn rất nhiều so với tuổi của mình. Một ngày nọ, bà nói điều gì đó không phù hợp, tôi đã nói với bà “Mẹ không nên nói như vậy.” Ngay lập tức, bà đáp lại “Phải rồi, mẹ sẽ không nói vậy nữa.”
Tôi khen ngợi bà: “Sao tính tình của mẹ dạo này tốt vậy?” Bà bảo rằng khi tu luyện Đại Pháp, bà phải làm người tốt trong mọi hoàn cảnh.
Bà cũng nói: “Tu luyện Đại Pháp thật sự thần kỳ! Chứng đau đầu, đau khớp vai và bao tử của mẹ đã được chữa lành.” Tôi bảo: “Vậy thì mẹ nên tiếp tục nhé, tốt quá!”
Vào ngày 25 tháng 4 năm 1999, mẹ tôi cùng các đồng tu đi thỉnh nguyện với chính quyền. Kể từ ngày 20 tháng 7 năm 1999, vì đố kỵ mà Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của ĐCSTQ, đã phát động cuộc bức hại tàn bạo.
Vì mẹ tôi đã tham gia cuộc thỉnh nguyện vào ngày 25 tháng 4, nên bà đã trở thành mục tiêu bị bức hại. Cảnh sát đã nhiều lần đến nhà và sách nhiễu bà, công ty của cha tôi cũng gây rất nhiều áp lực lên ông.
Kết quả là, vào cuối năm 1999, cha mẹ tôi đã bị buộc phải ngừng tu luyện. Tuy nhiên, vào mùa xuân năm 2004, tôi đã may mắn đắc Pháp và bắt đầu tu luyện.
Khi đang cầm cuốn sách Chuyển Pháp Luân và chỉ mới bắt đầu đọc vài trang, tôi đã hét lên: “Thật thần kỳ! Đây chính là điều mình đã tìm kiếm bao lâu nay, cuối cùng mình đã tìm thấy rồi!”
Tôi vui mừng khôn tả và nhanh chóng đến nhà cha mẹ. Ngay khi vừa bước vào nhà, tôi đã vui mừng nói: “Mẹ, con đang bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Cuốn sách này thật thần kỳ! Đây là điều con đang tìm kiếm – cuối cùng con đã tìm được rồi!”
Thấy tôi vui mừng như vậy, mẹ tôi nhanh chóng lấy cuốn Chuyển Pháp Luân mà bà đã cất đi từ lâu ra. Kể từ hôm ấy, bà quay lại con đường tu luyện của mình.
Từ đó về sau, bất chấp bao khó khăn, bao áp lực mà bà phải đối diện, mẹ tôi không bao giờ ngừng tu luyện.
Một ngày nọ, khi về nhà, mẹ tôi hỏi mỗi ngày tôi đọc bao nhiêu bài giảng.
Tôi đáp: “Con đọc một bài giảng mỗi ngày.” Bà nói: “Vậy mẹ cũng sẽ theo con, mỗi ngày cũng đọc một bài giảng.” Và đó chính là điều mà bà đã làm.
Mẹ tôi bảo tôi rằng mỗi ngày bà thức dậy vào lúc 3 giờ sáng. Sau khi luyện xong năm bài công pháp, bà sẽ học Pháp. Nếu không học hết một bài giảng, bà sẽ học tiếp sau đó; cứ thế, mỗi ngày bà đều đọc hết một bài giảng.
Gia đình tôi đều ủng hộ khi thấy sự thay đổi của bà. Có một năm, vào ngày mùng hai Tết Nguyên đán, gia đình tôi có một bữa tiệc tại nhà hàng.
Trước khi đi, chúng tôi tụ họp tại nhà cha mẹ. Em trai tôi biết mẹ học Pháp mỗi ngày nên hỏi bà: “Mẹ có thể đọc một đoạn cho con nghe được không? Con muốn nghe mẹ đọc, con tò mò quá.
“Mẹ chưa từng đi học và ngay cả tên của mẹ mẹ cũng không đọc được, vậy thì giờ sao mà mẹ có thể học đọc ở tuổi này chứ?” Ngay lập tức, mẹ tôi lấy ra cuốn sách Chuyển Pháp Luân và bắt đọc trịnh trọng đọc, em trai tôi chú ý kiểm tra.
Ngay khi bà vừa đọc xong thì cũng là lúc toàn thể gia đình tôi đã đến đông đủ. Khi bà ngừng lại, em trai tôi đưa ngón tay cái lên mỉm cười nói “Thật tuyệt vời! Mẹ thật tuyệt vời! Giờ mẹ đã có thể đọc được rồi!”
Đọc sách không cần đeo kính, cơ thể thay đổi
Khi ngoài 50 tuổi, mẹ tôi phải đeo kính mỗi khi dùng máy may. Sau đó, khi học Pháp, bà cũng phải sử dụng kính.
Cách đây khoảng 10 năm, mẹ tôi học Pháp phải đeo kính.
Bà nhẩm đọc rất cẩn thận. Đột nhiên, tròng kính rơi ra.
Nó văng nhanh ra xa và biến mất. Bà lập tức đứng lên và đi tìm nhưng không thể tìm được sau khi đã tìm kiếm rất lâu.
Bà tự nhủ: “Lạ nhỉ, nó đi đâu được chứ? Chỉ còn một bên tròng kính thì sao mình có thể đeo được!”
Bà tháo kính ra và tiếp tục học Pháp. Thật thần kỳ, bà vẫn có thể đọc được mà không cần kính.
Kể từ hôm đó, bà đã ngưng đeo kính. Bà biết rằng chính Sư phụ đã giúp bà tịnh hoá thân thể, để bà có thể đọc mà không cần phải đeo kính.
Bà có nước da hồng hào và rất ít nếp nhăn trên mặt. Cân nặng của bà trung bình và lưng bà không hề bị gù.
Cách đây năm năm, bà thì thầm vào tai tôi: “Mẹ có kinh nguyệt lại rồi. Nó không nhiều và chỉ kéo dài trong một ngày thôi.”
Bị ngã và làm vỡ một tảng đá lớn
Trong quá khứ, vì không có bàn là nên những người cao tuổi thường dùng đá để là quần áo. Họ đặt đồ lên một tảng đá và dùng một cái vồ để đập cho đồ hết nhăn.
Khi tôi còn nhỏ, tảng đá nhà tôi dài khoảng 50cm, rộng khoảng 40cm và dày khoảng 9cm. Nó rất trơn nhẵn và được đẽo gọt rất đẹp.
Bà tôi bảo đã mang tảng đá từ nhà cha mẹ khi lấy chồng. Một ngày nọ, mẹ tôi dùng tảng đá đó để trèo lên cái tủ cao hơn khoảng 1 mét so với tường.
Khi leo lên được nóc tủ, bà đứng lên để lấy gì đó ở đầu bên kia tủ. Trước khi đứng vững, đột nhiên bà bị ngã ngửa về phía sau và đập xuống tảng đá.
Ngay lập tức bà nói: “Không sao! Không sao!” Sau đó, bà đứng lên, vặn vặn người rồi bước vài bước. Hoá ra, bà không bị sao cả.
Khi nhìn lại tảng đá, bà thấy nó đã vỡ làm đôi. Bà chắp tay hợp thập, cảm tạ Sư phụ và liên tục nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Con xin cảm tạ Sư phụ!“
Đây là điều mà mẹ đã nói với tôi khi tôi về nhà. Mẹ nói: “Giờ nghĩ lại, mẹ cảm thấy sợ thật. Việc này đến để lấy đi sinh mệnh của mẹ đấy. Nhờ Sư phụ bảo hộ mà mẹ mới bình an như vậy!”
Nhà cha mẹ tôi ở tầng trệt. Từ phòng của ông bà ra đến bếp có tới ba cái cầu thang.
Vì lo cho sự an toàn và tuổi tác của ông bà, tôi đã thiết kế một cái tay vịn cầu thang cho họ. Tôi kêu công ty gia công tới làm cái thanh vịn theo thiết kế của tôi.
Tay vịn trông rất đẹp và chắc chắn. Khoảng 6 năm về trước, mẹ tôi nói, “Tay vịn con làm rất hữu dụng. Một ngày nọ, mẹ đi xuống bếp với một cái đĩa trên tay.
“Mẹ đã không thấy sàn nhà có nước, mẹ đã bị trượt chân té ngã. Lúc đó, mẹ gọi lớn, ‘Sư phụ! Sư phụ!’
“Khi cái đĩa bay ra khỏi tay mẹ, mẹ đã kịp chụp cái thanh vịn và nó đã giúp mẹ không bị ngã ngược về phía sau. Điều này quả thật quá nguy hiểm.
Sư phụ đã lại cứu mẹ một lần nữa. “Cảm tạ Sư phụ!” Khi nói như thế, bà lại chắp tay hợp thập, cảm ân Sư phụ.
Có khá nhiều ví dụ như thế mà tôi đã được nghe mẹ kể lại, nhưng tôi chỉ ghi ra đây vài điều. Bà đã gặp nguy hiểm hết lần này đến lần khác.
Mỗi lần như thế đều là để lấy đi sinh mệnh của bà. Sư phụ đã bảo hộ bà hết lần này đến lần khác để bà không phải gặp nguy hiểm gì.
Cứ mỗi lần như thế, bà lại hợp thập cảm tạ ơn cứu độ của Sư phụ và Đại Pháp!
Mỗi lần bà chia sẻ với tôi, tôi rất muốn ghi chép lại nhưng không tìm được thời gian. Hôm nay, sau khi đả toạ xong, tôi đột nhiên nghĩ tới những câu chuyện tu luyện của bà.
Tôi đã quyết định tập hợp hết những câu chuyện này để chứng thực cho vẻ đẹp và sự thần kỳ của Đại Pháp – một môn tu luyện thân tâm.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/1/427582.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/11/194553.html
Đăng ngày 07-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.