Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-07-2021] Tôi bước vào tu luyện từ năm 1998. Năm nay tôi 74 tuổi. Suốt hơn 20 năm tu luyện Chính Pháp, cựu thế lực đã bày ra rất nhiều khổ nạn để bức hại tôi, không chỉ bị bắt, bị giam giữ, tôi còn phải chịu nhiều khổ nạn nghiệp bệnh nghiêm trọng. Tuy nhiên, nhờ có Sư phụ từ bi bảo hộ và khai sáng, tôi đã chân chính vượt qua những khổ nạn này.

Phủ nhận bức hại bằng cách tín Sư tín Pháp

Chồng tôi là một người thường. Ông ấy nhờ tôi đưa đến bệnh viện vào một ngày năm 2006. Trên đường đi, đột nhiên tôi thấy chóng mặt và cảm giác không còn hơi sức. Tôi không tài nào giữ nổi tay lái xe đạp, khiến nó đổ nghiêng về một bên. Tôi buộc phải xuống xe đẩy nó. Vì vậy, chúng tôi mất khá nhiều công sức mới tới được bệnh viện. Em dâu tôi cũng đến, khi hai vợ chồng cô ấy vào trong bệnh viện, tôi cảm thấy rất mệt, đồng thời nôn thốc nôn tháo.

Càng nôn, tôi càng thấy tệ hơn, cảm giác như dạ dày dốc ngược ra, choáng váng và cơ thể tôi run lên. Tôi rất mệt, tôi biết cựu thế lực đang bức hại tôi. Nếu tôi đến bệnh viện, cả chồng và em dâu tôi sẽ bắt tôi đến khám bác sỹ. Lúc đó, tôi sẽ phải chịu sự kiểm soát của họ và một cách vô thức sẽ rơi vào cái bẫy do cựu thế lực giăng ra. Tôi nhất quyết không làm thế! Tôi phải quay về nhà, và không để rơi vào cái bẫy này của chúng. Tôi không mắc bệnh mà rõ ràng là bị cựu thế lực bức hại.

Tôi lên xe taxi về nhà. Về tới nơi, tôi vẫn tiếp tục nôn, miệng tôi đắng ngắt và có mùi vị khó chịu. Tôi bị nôn mửa liên tục nên tôi không dám ra khỏi phòng vệ sinh. Tôi tự hỏi: Ai làm mình nôn mửa thế này? Ai khiến mình không thể ra khỏi phòng vệ sinh? Đó chính là cựu thế lực. Mình sẽ thuận theo an bài của chúng ư? Không, mình không nên đi theo những gì chúng sắp đặt sẵn cho mình. Tôi phát chính niệm để chấm dứt bức hại này. Mặc dù trong tu luyện tôi còn nhiều sơ hở, nhưng tôi có Sư phụ và Đại Pháp quản. Cựu thế lực không được phép can dự vào, tôi không thuộc về chúng. Bằng cách này, chính niệm của tôi dần trở nên mạnh mẽ. Tôi chỉ có một ý niệm kiên định rằng: Tôi chỉ thuộc về Sư phụ và chỉ nghe theo Sư phụ!

Tôi ngồi trên giường phát chính niệm: “Ta là đệ tử chân chính của Sư phụ Lý Hồng Chí. Ta có Sư phụ quản. Ta sẽ không chấp nhận hoặc thừa nhận bất kỳ an bài nào khác. Tiêu trừ hết thảy mọi bức hại và an bài của cựu thế lực”.

Sau đó, tình trạng nôn mửa gần như hết hoàn toàn và tôi bắt đầu ngồi đả tọa. Một giờ sau, mọi thứ không chỉ trở lại bình thường mà tôi có cảm giác thân thể mình rất nhẹ nhàng, thoải mái, nhiều nhân tố tà ác đã bị thanh lý.

Sau đó, tôi hướng nội và nhận ra, vì tôi bận tâm vào chuyện gia đình mà tâm tính chưa đồng hóa với Pháp, nên mới bị cựu thế lực dùi vào. Đồng thời tôi thấy mình còn có một số chấp trước. Tôi cố gắng loại bỏ chúng, chính lại bản thân ngay lập tức và từ trong Pháp đề cao lên.

Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi đã tận dụng cơ hội này giúp tôi đề cao tầng thứ.

Đột phá bằng chính niệm và tín Sư tín Pháp

Vì lần trước thủ đoạn của cựu thế lực không khởi được tác dụng, nên lần này, chúng sử dụng một cách làm mới, thậm chí còn tà ác hơn để bức hại tôi.

Đầu mùa xuân năm 2007, trên đùi trái tôi xuất hiện một vết loét ác tính. Cộng đồng y khoa thế giới thừa nhận vết loét dạng này là loại ác tính nhất, nguy hiểm nhất và đe dọa đến tính mạng người mắc phải nó. Nói một cách ngắn gọn, nó chính là ung thư giai đoạn cuối. Dường như cựu thế lực đang tìm cách trả thù tôi. Chúng không chỉ khiến tôi phải chịu đau đớn tột cùng khi vết loét lan rộng ra, mà còn muốn lấy đi tính mạng tôi.

Ban đầu, nó chỉ giống như những mụn nước nhỏ nên tôi không chú ý lắm. Tuy nhiên, nó có phần chân rất cứng khiến tôi bị ngứa ngáy vô cùng. Phần đùi trái sưng tấy lên làm tôi rất khó chịu. Tôi bắt đầu gãi và chà xát mạnh vào chỗ ngứa qua quần. Kết quả là các mụn nước vỡ ra, chảy mủ, nhưng tôi lại không thấy đau. Tôi hiểu Sư phụ từ bi đã chịu đựng rất nhiều đau đớn thay tôi. Mặc dù cảm thấy có chút hụt hẫng nhưng tôi vẫn làm các công việc hàng ngày như đi chợ, nấu ăn và luyện công.

Một hôm, do nhân tâm khuấy động mà tôi đã nói chuyện với chồng về tình trạng khốn khổ đó của tôi. Vì tôi nghĩ không nên giấu diếm ông ấy nên mới để ông ấy biết. Sau đó, rắc rối liền xảy đến. Ông ấy gọi cho các con, hai đứa chúng vội vã đến chỗ chúng tôi. Con trai tôi đề nghị chị gái nó vào phòng kiểm tra chân tôi. Con gái tôi nói: “Sao mẹ có thể làm như thể không có chuyện gì xảy ra vậy? Hôm nay mẹ phải để con kiểm tra xem chân mẹ thế nào”.

Ngay lúc đó, tôi nhận ra là vì sao chúng lại đột ngột đến như vậy. Tôi nói: “Mẹ không đau đớn gì đâu. Con không cần phải xem nó thế nào. Chỉ ít ngày nữa là mẹ sẽ bình thường lại thôi”. Nhưng con gái tôi vẫn kiên quyết đòi kiểm tra. Vì không thể từ chối được nên tôi đành phải cho cháu xem chân tôi. Cháu thấy phần trên của chân trái tôi sưng to với lớp da sờ rất cứng. Sau đó, cháu gọi cho em trai đến. Trông thấy tình trạng này của tôi, cả nhà không ai tin tôi có thể sống được. Sau đó họ cùng nhau trao đổi và rời đi. Sáng sớm ngày hôm sau, con gái tôi lại đến, cháu đối xử với tôi như một bệnh nhân và làm việc nhà thay tôi. Trong lúc đó cháu cố thuyết phục tôi đến bệnh viện chữa trị.

Con trai tôi nghĩ tôi tránh đến bệnh viện vì sợ hãi, cháu cho rằng tôi dùng sức mạnh ý chí để chiến thắng bệnh tật, vì cháu không tin vào huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp, công pháp mà tôi đã tu luyện hơn 10 năm. Thực tế là cháu nhận thức vấn đề dựa trên thuyết vô thần, thuyết tiến hóa, khoa học thực chứng và các hệ tư tưởng khác do Đảng tuyên truyền, nhồi nhét.

Cháu cũng biết tôi không tin vào hiệu quả chữa bệnh của bệnh viện. Vốn dĩ cháu là người tốt nên không muốn làm trái ý tôi, vì vậy cháu đến gặp một bạn học cũ tham khảo ý kiến, người này cũng là một bác sỹ. Tôi hạ quyết tâm: “Tôi là một học viên Đại Pháp, tôi có Sư phụ quản. Cho dù một người thường có cách chữa trị tiên tiến đến đâu cũng không thể chữa khỏi bệnh cho tôi. Nếu tôi không tu luyện, chắc chắn vết thương lở loét sẽ khiến tôi đau đớn khủng khiếp, nhưng Sư phụ đã chịu đựng điều đó thay tôi“.

Vết loét liên tục chảy nước mủ, đồng thời nó cứ thế lan rộng ra. Tuy nhiên tôi lại không thấy đau đớn chút nào, điều đó nói lên rằng Sư phụ đang quản tôi: thứ nhất, Sư phụ quan sát xem ngộ tính của tôi thế nào. Thứ hai, Ngài tận dụng cơ hội này để tiêu trừ nghiệp lực giúp tôi. Sự việc này cũng giúp tôi thấy được sự hiếu thảo của các con. Tôi khẳng định, đánh giá cao và khen ngợi tấm lòng đó của chúng. Nhưng tôi sẽ không bao giờ làm những việc đi ngược lại nhận thức của tôi về Pháp.

Con trai tôi mời bạn cháu là một bác sỹ nổi tiếng đến khám cho tôi. Sau khi chào hỏi, cậu ấy thẳng thắn nói rằng cậu ấy đến để kiểm tra bệnh tình của tôi và luôn miệng nhắc tôi thận trọng với căn bệnh này. Tôi thấy khó lòng từ chối vị bác sỹ này nên đã để cậu ấy xem qua. Cậu ấy đã rất sốc khi bỏ lớp băng vải dày dính đầy máu khỏi chân của tôi, để lộ vết loét ác tính to gần bằng lòng bàn tay, phần thịt bị hoại tử trộn lẫn máu mủ chảy ra bên ngoài. Các cơ dưới da xung quanh vết loét vẫn mưng mủ và có mùi hôi tanh.

Thái độ của vị bác sỹ trở nên nghiêm túc và cẩn trọng một cách lạ thường. Cậu ấy nói với tôi tên căn bệnh này, mức độ nặng thế nào, cơ hội chữa khỏi cho người mắc bệnh này rất mong manh ra sao và những hậu quả của nó, cùng với một vài ví dụ. Sau cùng, cậu ấy hỏi tôi: “Dì à, năm nay dì bao nhiêu tuổi?” Tôi trả lời: “Tôi 60 tuổi rồi”.

Cậu ấy nói: “Với thể trạng này của dì, cháu cần thu xếp tiến hành phẫu thuật cho dì ngay lập tức. Tiếp theo, nếu tình hình tiến triển tốt, dì có thể ra khỏi giường trong vòng hai tháng. Do tuổi tác của dì, cộng thêm căn bệnh đã ở giai đoạn nặng, việc điều trị lúc này là trễ rồi đó dì. Chúng cháu cũng không chắc phẫu thuật có thành công hay không.

Vì dì bị nhiễm trùng máu, nên cháu không chắc các chỉ số khác có bình thường không, chẳng hạn các chỉ số về lipid máu, đường huyết và huyết áp, hoặc dì có bị thêm các bệnh về nhiễm trùng khác như uốn ván, bạch cầu, nhiễm trùng huyết v.v…nữa hay không. Thực sự rất khó nói, nhưng nhìn chung nó rất nguy hiểm. Phần thịt hoại tử liệu có thể nào không ảnh hưởng đến máu không? Do vậy dì cần phải nhanh chóng nhập viện, cháu sẽ sắp xếp để phẫu thuật ngay cho dì. Chúng ta không thể trì hoãn thêm được nữa”.

Tôi nói với cậu ấy: “Trước hết cho dì được cảm ơn cháu đã quan tâm và tận tình đến đây thăm khám dù cháu còn rất nhiều việc khác phải làm. Những gì cháu nói đều có lý, nhưng dì là một học viên nên có những việc xảy đến với dì khác với bình thường. Để dì suy nghĩ lại nhé”. Trước khi cậu ấy ra về có để lại cho tôi một số đồ y tế, nhưng tôi không động chút nào tới chúng.

Con trai tôi đến tìm cô chú nó để nhờ thuyết phục tôi đến bệnh viện chữa trị. Khi con trai tôi thấy tình trạng của tôi ngày càng xấu đi, rồi nghe những gì bác sỹ là bạn học của cháu giải thích, lại thấy tôi từ chối đi bệnh viện, cháu tỏ ra cực kỳ lo lắng và sợ rằng tôi có thể bị uốn ván, ung thư máu, nhiễm trùng máu hoặc thứ gì khác nữa như bác sỹ đó nói. Liệu phần thịt bị hoại tử như vậy có thể không gây nhiễm trùng không? Vì vậy cháu đã đọi điện cho năm người họ hàng, nhờ họ gây áp lực với tôi. Tất cả họ đều sống ở ngoại ô, xa chỗ tôi ở nhưng vẫn đồng ý đến nhà gặp tôi.

Khi kiểm tra chân tôi, em gái tôi thấy vết loét đã lan rộng bằng lòng bàn tay. Trông thấy cảnh tượng thống khổ này, cô ấy phải nhăn nhó mặt mũi, mùi hôi tanh của phần thịt hoại tử cộng với máu mủ chảy ra làm cô ấy khiếp đảm, nín thở và buồn nôn. Các anh chị em tôi thay nhau nói chuyện để tôi đồng ý đến bệnh viện điều trị.

Tôi nói với họ: “Chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đối với chị, nó hoàn toàn không phải là một căn bệnh mà là để tiêu nghiệp, nó khác với điều một người bình thường phải trải qua. Với một người thường, nếu mắc căn bệnh này, có lẽ họ sẽ chết vì đau đớn. Liệu họ có thể không cảm giác đau đớn gì khi phần thịt bị hoại tử, máu mủ chảy ra không? Họ có thể không nhiễm trùng không? Mặc dù tình trạng của chị rất nghiêm trọng nhưng chị không hề thấy đau đớn hay bị nhiễm trùng gì cả. Vì chị là một học viên, công năng mà Sư phụ cấp cho chị có thể diệt vi khuẩn gây hại, chưa kể luôn có Sư phụ ở bên cạnh chăm sóc, bảo hộ chị. Sư phụ đã chịu nhiều đau đớn thay chị, Ngài tận dụng cơ hội này để giúp chị nâng cao ngộ tính, vượt qua khảo nghiệm và trừ bỏ nghiệp lực đã tích lại trên thân từ nhiều kiếp.

Liên quan đến tu luyện, các học viên đều phải tu luyện trong khó khăn và ma nạn. Họ cần tiếp tục đề cao tâm tính và tiêu trừ nghiệp lực, chỉ có làm vậy, các học viên mới có thể đề cao tầng thứ tu luyện. Lý do chị không đến bệnh viện vì chị không phải là người thường, trong khi bệnh viện là nơi để chăm sóc cho bệnh nhân người thường. Nếu các em không tin, hãy ở lại đây vài ngày quan sát bệnh tình của chị thay đổi thế nào. Chẳng dễ gì mà chị em mình có cơ hội được gặp mặt nhau”.

Sau đó, tôi sắp xếp vài việc đơn giản để họ tiện ở lại nhà tôi. Vài ngày sau, họ vẫn chú ý quan sát tôi trong lúc chơi mạt chược. Tôi không bị họ làm phân tâm, hay bị yếu tố ngoại cảnh nào can nhiễu, tôi chỉ tập trung học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi không hề đau đớn chút nào. Con gái tôi lo việc đi chợ và nấu ăn. Khi thấy tôi ăn ngủ và luyện công như bình thường, họ đã bỏ về sau đó vài ngày.

Khi các con tôi thấy chúng cũng không thể thuyết phục được tôi, chúng cũng lùi bước. Tôi thầm nghĩ: “Mình đã giữ vững tâm tính khi đối diện với ma nạn này. Từ Pháp, mình có thể nhận thức và đề cao lên. Vì vậy, Sư phụ mới giúp mình tiêu trừ tà ác bức hại và an bài của cựu thế lực.”

Ở không gian này, thời điểm vết loét ở chân tôi to bằng lòng bàn tay, thì tại chỗ đó không hề có phần thịt nào dưới da. Da bám vào xương tạo thành một cái hố rộng, phần cơ thịt xung quanh không còn bị hoại tử và vết loét dần khép miệng. Sau này, phần thịt đó đã lành lại, vùng da không có thịt cũng nhanh chóng mọc ra lớp thịt mới.

Hai tháng sau, vết loét co lại thành một vết sẹo nhỏ bằng đồng xu, và mô cơ mới dưới da phát triển dần lên san phẳng cái hố lúc trước. Tôi đã bình phục. Đó thực sự là điều thần kỳ vì nhờ tôi tín Sư tín Pháp. Trải qua việc này, gia đình tôi hoàn toàn bị thuyết phục và cùng tin rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tất cả bọn họ đều ủng hộ tôi tu luyện.

Tôi ngộ ra, trong tu luyện mỗi người chúng ta đều phải đối diện với khó khăn và khổ nạn. Chỉ cần nhất niệm nhất hành của mỗi người đều dựa trên cơ điểm là Pháp, tín Sư tín Pháp, thì đều có thể phủ định và tiêu trừ an bài của cựu thế lực. Đồng thời có thể đột phá trong ma nạn, không ngừng đề cao tầng thứ và tiến tới viên mãn.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/14/428118.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/2/194894.html

Đăng ngày 01-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share