Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-06-2021] Tôi năm nay ngoài 70 tuổi và dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã bước trên con đường tu luyện đến nay được 22 năm. Tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm của bản thân trong việc bước ra khỏi lớp vỏ con người và đồng hóa với Pháp.

Học cách bước ra khỏi con người

Ngay từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, tôi đã có một môi trường tu luyện tốt. Tôi luyện công tại điểm luyện công, tham gia học Pháp nhóm và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện với các học viên. Tôi đã đề cao nhanh chóng trong tu luyện.

Thời điểm đó, tôi đã trải qua rất nhiều nghiệp bệnh và khổ nạn. Một khổ nạn vừa vượt qua đã lại phải đối mặt với một khổ nạn khác. Các đồng nghiệp không hiểu tại sao tôi lại gặp quá nhiều khổ nạn như vậy, từ sức khỏe, gia đình cho đến công việc. Họ hỏi tôi: “Anh là một người tốt như vậy mà tại sao anh lại gặp nhiều vấn đề về sức khỏe hay những vấn đề khác như vậy?”

Ban đầu, mặc dù coi những khổ nạn như cơ hội để đề cao tâm tính và hướng nội, nhưng tôi lại nhìn nhận sự việc từ góc độ người thường.

Khi thảo luận với một học viên khác về vấn đề này, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi qua lời nói của anh ấy: “Anh phải bước ra khỏi con người!” Tuy nhiên, tôi không hiểu điều đó có nghĩa gì và không biết làm thế nào để bước ra khỏi con người. Tôi rất bận rộn với công việc giảng dạy, nghiên cứu và tôi đã không học Pháp nhiều. Tôi không biết cách hướng nội và thực tu bản thân. Tôi chỉ liên tục đọc nhẩm Hồng Ngâm, ngay cả khi đang đi bộ.

Sư phụ giảng,

“Tâm bất tại yên Dữ thế vô tranh
Thị nhi bất kiến Bất mê bất hoặc
Thính nhi bất văn Nan loạn kỳ tâm
Thực nhi bất vị Khẩu đoạn chấp trước
Tố nhi bất cầu Thường cư đạo trung
Tĩnh nhi bất tư Huyền diệu khả kiến“
(“Đạo Trung”, Hồng Ngâm)

Dần dần, tôi đã biết chiểu theo các yêu cầu của Pháp để tu luyện bản thân. Tôi biết cần đối đãi như thế nào với mọi vấn đề dựa trên các Pháp lý. Tôi không còn theo đuổi danh vọng và lợi ích cá nhân nữa, coi nhẹ mọi chuyện trong người thường.

Tôi nhanh chóng nhận ra môi trường xung quanh tôi cũng trở nên tốt hơn, tôi đã khỏi nhiều bệnh từng mắc trước khi tu luyện. Một ngày nọ, khi nhắm mắt và nghĩ: “Sư phụ luôn ở bên cạnh mình.” Tôi cảm thấy trái đất dần dần rời xa tôi, càng ngày càng nhỏ và rồi nhỏ đến mức không thể nhìn được nữa. Mọi danh vọng và của cải mà tôi từng coi trọng trở nên không còn liên quan gì với tôi nữa. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc khi bước ra khỏi con người.

Buông bỏ suy nghĩ người thường vào những thời khắc quan trọng

Mười năm trước, đột nhiên tôi bị đau dạ dày khi đang nghỉ trưa ở nhà. Cơn đau ngày càng nghiêm trọng khiến tôi không thể ngồi dậy được. Tôi đổ mồ hôi lạnh toát và không thể mở mắt. Tôi không còn chút sức lực nào để đứng dậy. Cơn đau dữ dội đến mức tôi suýt ngã xuống đất.

Tôi đắn đo không biết phải làm gì. Ban đầu, tôi ôm giữ cách nghĩ của người thường: “Nếu bị ngã, mình sẽ lết ra tìm cách mở cửa để kêu cứu.” Đột nhiên một ý niệm lóe lên trong đầu tôi: “Mình là ai chứ? Mình là một đệ tử Đại Pháp cơ mà! Sao mình có thể trông chờ vào sự giúp đỡ của người thường được chứ?” Tôi gắng đứng dậy và hô lớn: “Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tất cả tà ác bức hại ta phải giải thể ngay lập tức!” Tôi cũng nhẩm niệm khẩu quyết Chính Pháp của Sư phụ: “Pháp chính càn khôn! Tà ác toàn diệt!”

Tôi bình tâm lại và hướng nội. Không ngờ chỉ vài phút sau, cơn đau biến mất như không có chuyện gì xảy ra. Tôi đã vượt quan sinh tử chỉ trong vài phút bằng việc chuyển biến niệm đầu của mình. Tôi biết ơn Sư phụ đã tiêu nghiệp và gánh chịu đau đớn cho tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ đã bảo hộ cho con!

Nếu tôi không vứt bỏ quan niệm người thường, không tín Sư tín Pháp vào những thời khắc quan trọng thì có lẽ tôi đã phải đến bệnh viện và việc này có thể sẽ mang lại phiền toái cho gia đình tôi và làm tổn hại danh dự của Đại Pháp. Sau đó, khi gia đình tôi biết việc này, họ đều cảm phục Đại Pháp và rất ủng hộ việc tôi tu luyện.

Buông bỏ những quan niệm thâm căn cố đế

Khi bước sang độ tuổi ngoài 60, tôi gặp phải một số biểu hiện “lão hóa”. Ngoài các vấn đề về răng, tôi còn bị tê ngón chân phải, suy giảm thị lực và tai phải bị điếc. Nếu đọc lâu một chút, mắt tôi sẽ bị mờ đi. Điều này can nhiễu đến việc học Pháp của tôi, và đó không phải là một vấn đề nhỏ.

Bất cứ khi nào có các biểu hiện lão hóa, tôi sẽ hướng nội. Có một khoảng thời gian, tôi cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong quá trình lão hóa và bị kìm hãm bởi một trường vật chất xấu. Tôi gặp hết rắc rối này đến rắc rối khác và việc này đã can nhiễu trực tiếp tôi làm ba việc.

Sư phụ giảng,

“‘Tính mệnh song tu’ chính là ngoài việc tu luyện tâm tính ra, cũng đồng thời tu mệnh; nghĩa là, cải biến bản thể. Trong quá trình cải biến ấy, trong khi các tế bào của con người dần dần được vật chất cao năng lượng thay thế, thì lão hoá sẽ chậm lại. Thân thể biểu hiện sự lùi lại hướng về tuổi trẻ con người, dần dần lùi lại, dần dần chuyển hoá; cuối cùng khi đã hoàn toàn được vật chất cao năng lượng thay thế, [thì] thân thể cá nhân ấy đã hoàn toàn chuyển hoá thành một loại thân thể [cấu thành từ] vật chất không gian khác. Loại thân thể này giống như ‘ra ngoài ngũ hành’ mà tôi đã giảng, không ở trong ngũ hành nữa; thân thể của người ấy đã là một thân thể bất hoại rồi.” (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)

Tôi là người tu luyện, vì vậy tôi sẽ không bị lão hóa như người thường, tôi kiên quyết phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực. Bởi vì chúng ta không thuộc về cựu thế lực quản, chúng ta không liên quan gì đến chúng. Tôi chỉ đi theo những an bài của Sư phụ. Tôi bắt đầu coi tuổi tác của mình chỉ như một con số và từ bỏ quan niệm “Mình sẽ bị lão hóa khi tuổi tác nhiều hơn.”

Tôi nghĩ: “Mình phải đối đãi với các biểu hiện bất thường khác nhau bằng chính niệm của một học viên Đại Pháp thông qua việc hướng nội, loại bỏ các chấp trước, đề cao tâm tính và phát chính niệm.” Vì vậy tôi phát chính niệm thường xuyên và trong thời gian lâu hơn.

Một buổi sáng khi đang phát chính niệm, tôi nhìn thấy những thứ tà ác ngay trước mặt mình. Tôi đã đuổi theo chúng. Chúng chạy đến một vùng đất trống và trốn vào một nơi im lìm. Nhưng tôi đã tìm thấy và chạy đến chỗ chúng. Tôi chỉ vào chúng và hô lớn: “Diệt.” Ngay lập tức chúng nổ tung, giống như đám mây đen hình nấm bay lên bầu trời.

Tôi nghĩ: “Cuối cùng mình cũng tiêu diệt được chúng.” Nhưng đột nhiên đám mây lan rộng ra thành một vùng đen to lớn như bầu trời, tôi bị mắc kẹt bên dưới. Tôi hoảng sợ, không biết phải làm gì.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên trong không trung: “Mau nhảy ra đi!” Tôi biết Sư phụ đang giúp tôi. Tôi nhảy lên và lập tức nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới, bầu trời trong xanh và ánh mặt trời rạng rỡ. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, tôi nhìn thấy trước mặt một biển hoa. Cảnh tưởng rất đẹp! Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi và Ngài đã giúp tôi thoát khỏi những kìm hãm của cựu thế lực.

Sau khi tôi hướng nội và buông bỏ các chấp trước của mình, tất cả mọi biểu hiện lão hóa đều biến mất, mọi thứ trở lại bình thường. Tôi tràn đầy năng lượng và bận rộn làm ba việc.

Mọi người xung quanh nói rằng tôi trông trẻ hơn nhiều so với tuổi. Tóc tôi đen. Tôi không có nếp nhăn, thị lực tôi sáng rõ như hồi trẻ. Mọi người thường nghĩ tôi chỉ ngoài 50 tuổi, và điều này đã trở thành chủ đề hợp lý mà tôi thường dùng để giảng chân tướng và cứu người. Tôi nói với họ rằng tôi đã ngoài 70 tuổi và tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều người đã chứng kiến ​​uy lực của Pháp Luân Đại Pháp thông qua tôi.

Tất cả các học viên đều có thể đạt được trạng thái đó nếu chúng ta chú ý thực tu và bước ra khỏi con người. Tuy nhiên, tôi thấy có nhiều học viên không chú ý loại bỏ các quan niệm người thường. Những học viên mang nghiệp bệnh trong thời gian dài cần hướng nội và xem xét trạng thái tu luyện của bản thân. Hầu hết những trường hợp đó là do chấp trước vào danh lợi, tự tư, cái tình của người thường và theo đuổi nhiều thứ trong thế giới người thường.

Sư phụ giảng:

“… Danh lợi tình ái đô thị không…” (“Bả Pháp đẳng”, Hồng Ngâm III)

Chúng ta cần buông bỏ tất cả chấp trước và quan niệm người thường càng sớm càng tốt. Nhiều học viên biết rằng cần xem nhẹ danh, lợi, tình nhưng họ thấy rất khó làm được. Làm thế nào để loại bỏ các tâm chấp trước? Chúng ta cần học Pháp nhiều hơn, học Pháp cho tốt. Chúng ta cũng cần đo lường, đối chiếu nhất cử nhất niệm với Pháp để quy chính lại bản thân, và tu luyện theo những an bài của Sư phụ.

Ví dụ, sau khi học thuộc một đoạn hoặc một phần Pháp, chúng ta nên đo lường bản thân bằng cách đối chiếu với các Pháp lý mà chúng ta vừa học để xem xem liệu bản thân đã làm tốt chưa. Hãy cầu xin Sư phụ gia trì, bớt để tâm đến những can nhiễu quấy rầy chúng ta, hãy chỉ nghĩ về Pháp. Bằng cách này, chúng ta có thể nhanh chóng bước ra khỏi những quan niệm người thường và thoát khỏi khổ nạn.

Sư phụ giảng:

“Chư vị không cải biến cái Lý của con người vốn được hình thành vào tận xương cốt cả trăm nghìn năm ở người thường ấy, thì chư vị vẫn không bỏ đi được cái tầng xác bề mặt của con người, nên không cách nào viên mãn. Không thể là tôi cứ mãi tiêu nghiệp cho chư vị, còn chư vị không đề cao một cách chân chính trong Pháp, nhảy thoát khỏi nhận thức của con người và quan niệm của con người. Phương thức suy xét, nhận thức, cảm kích của chư vị về tôi và Đại Pháp đều là biểu hiện tư duy người thường. Nhưng điều tôi dạy chư vị chính là vượt thoát khỏi người thường cơ mà! Hãy từ lý tính mà nhận thức Đại Pháp một cách chân chính. ” (“Lời cảnh tỉnh”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi ngộ ra rằng nếu chúng ta hòa tan trong Pháp và mọi thời khắc đều có thể bước ra khỏi con người, thì việc tu luyện sẽ trở nên dễ dàng và suôn sẻ hơn. Khi đó, chúng ta có thể làm tốt ba việc.

Ví dụ, khi mâu thuẫn xảy ra giữa các học viên, tôi không còn nhìn xét xem ai đúng, ai sai. Mà chỉ nghĩ rằng đã đến lúc phải buông bỏ tình đồng tu và đề cao tâm tính bản thân. Tôi tự nhủ rằng đồng tu trở nên khó chịu như vậy là vì nghiệp lực của tôi rơi vào trường không gian của cô ấy. Khi tôi tức giận, tôi đã nghĩ như vậy. Tôi thấy mâu thuẫn lập tức biến mất nếu tôi có thể vượt ra ngoài cái đúng, sai ấy.

Khi gặp mâu thuẫn với người thường, tôi thường nghĩ: “Mỗi người có tính khí và tính cách khác nhau. Vì vậy, họ có cách thức và phương thức xử lý sự việc khác nhau. Ngoài ra, người thường bị ngâm trong xã hội mà mọi thứ đã trở nên méo mó này, vì thế họ đối đãi với mọi thứ một cách vị kỷ. Tôi không thể kiểm soát và thay đổi cách sống của người khác, tôi chỉ có thể giữ tâm thái “tùy kỳ tự nhiên”. Hơn thế nữa, mâu thuẫn còn giúp tôi đề cao tâm tính của mình.” Vậy nên, tôi sẽ học Pháp nhiều hơn thay vì nghĩ cách giải quyết vấn đề. Khi làm như thế, tôi ít gặp can nhiễu hơn.

Khi học Pháp tốt, chúng ta có thể bước ra khỏi con người, hòa tan trong Pháp và bước đi tốt hơn nữa chặng đường cuối cùng trên con đường tu luyện.

Mọi bài viết, hìnhảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/30/424809.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/19/194693.html

Đăng ngày 29-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share