[MINH HUỆ 24-06-2021]

1. Đột phá tâm an dật, hoàn thành năm bài công pháp mỗi ngày

Tôi là một học viên Đài Loan sống tại Nhật Bản. Tháng 11 năm ngoái, sau khi từ Đài Loan trở về Nhật Bản, tôi đã ở nhà ngoại trừ lúc ra ngoài giảng chân tướng, mua hàng tạp hóa, tham gia học Pháp nhóm hoặc luyện công vào cuối tuần. Kết quả là, tôi đã hình thành nhiều thói quen xấu như đi ngủ muộn và dậy muộn, ăn đồ ăn nhanh, uống đồ uống không lành mạnh, v.v…Các thói quen xấu mà trước đây tôi đã bỏ, chẳng hạn như lướt net, nay đã quay trở lại.

Kết quả là, tôi tu luyện lúc có lúc không. Một số vấn đề sức khỏe trước đây như hắt hơi, sổ mũi, táo bón, v.v… đều tái lại. Mỗi ngày, sau khi chồng tôi, cũng là một học viên, đi làm, tôi thức dậy và phát chính niệm, sau đó lại ngủ tiếp. Một ngày nọ, chồng tôi, là người Nhật Bản, đã nói với tôi rằng những người vợ Nhật Bản thường dậy sớm hơn chồng con của họ để giúp họ chuẩn bị bữa sáng và bữa trưa. Tôi cảm thấy mình không tốt bằng một người bình thường.

Đầu tháng 5, ngay sau lễ hội Tuần lễ Vàng của Nhật Bản, tôi quyết tâm dậy cùng chồng lúc 4h30’ sáng để luyện công. Ban đầu, tôi không thể dậy lúc 4h30’, do đó tôi nói với chồng rằng tôi sẽ dậy lúc 5h30’ và luyện bài Pháp Luân Trang Pháp cùng anh ấy. Sau đó tôi sẽ luyện bài tĩnh công thiền định. Tuy nhiên, tôi thấy rằng sau khi chồng tôi đi làm, tôi hầu như không có thời gian để luyện bài tĩnh công, vì vậy tôi quyết định dậy cùng anh ấy lúc 4h30’ sáng. Chúng tôi cùng nhau luyện hết 5 bài công pháp. Không chỉ trường năng lượng mạnh mẽ hơn, mà chúng tôi có thể giúp nhau cùng đề cao. Tôi thực sự biết ơn chồng tôi đã khích lệ tôi tinh tấn.

Tôi cho rằng hầu hết các học viên đều cảm nhận được những lợi ích của việc luyện công buổi sáng. Ngoài việc thu xếp thời gian, tôi có thể hoàn thành nhiều việc hơn, cho dù đó là cứu người hay công việc bình thường. Bây giờ tôi cảm thấy chính xác như những gì Sư phụ đã giảng:

Trước đây đi mấy bước là mệt, hiện nay đi [bộ] xa mấy cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng, đạp xe đạp cảm thấy như có người đẩy, leo bậc thang cao mấy cũng không mệt; đảm bảo sẽ như vậy.” (Bài giảng thứ tám-Chuyển Pháp Luân)

2. “Tu luyện như thuở ban đầu, tất thành chính quả” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2013)

Các học viên địa phương chúng tôi sống xa nhau và cũng không có nhiều học viên. Thường thì chúng tôi luyện công chung tại công viên vào các sáng Chủ Nhật.

Cuối tháng 5, một học viên mới đã đến khu vực của chúng tôi. Khi lần đầu cô ấy đến luyện công cùng chúng tôi, người điều phối đề nghị tôi hướng dẫn cô ấy luyện bài công pháp số 5-bài tĩnh công thiền định.

Các chuyển động của cánh tay ở đầu bài 5 rất khó đối với cô ấy. Mặc dù cô ấy đã xem video hướng dẫn luyện công của Sư phụ Lý trước đó, cô ấy vẫn không luyện được bài 5, vì vậy tôi hướng dẫn cô ấy cách thực hiện và cách ngồi song bàn. Vì cô ấy không thể ngồi song bàn, tôi dạy cô cách ngồi đơn bàn. Sau khi nhạc luyện công vang lên, cô ấy đã ngồi được đơn bàn trong nửa giờ. Sau khi chúng tôi kết ấn và bắt đầu nhập định, tôi bảo cô ấy có thể tiếp tục ngồi nếu được hoặc có thể bỏ chân xuống nếu không thể tiếp tục ngồi. Sau đó cô ấy đã bỏ chân xuống và nói với tôi rằng chân cô ấy đã tê mỏi trong một thời gian dài. Tuy nhiên, cô ấy vẫn tiếp tục ngồi với tay kết ấn cùng chúng tôi tới hết bài. Tôi đã rất ngạc nhiên khi một học viên mới có thể ngồi lâu như vậy trong lần đầu tiên.

Cô ấy hỏi tôi mất bao lâu để có thể ngồi song bàn cả bài như tôi. Tôi nói với cô ấy rằng nó tùy thuộc mỗi cá nhân. Tôi đã động viên cô ấy, nói rằng tôi chắc chắn rằng một ngày nào đó cô ấy sẽ có thể ngồi được như chúng tôi.

Tôi hỏi cô ấy cách mà cô biết đến Pháp Luân Đại Pháp. Cô nói rằng cô đã tìm thấy trên trang web của Thời báo Đại Kỷ Nguyên. Tất cả bắt đầu với cuộc bầu cử Tống thống Mỹ. Sau đó cô xem các chương trình phỏng vấn của các học viên Pháp Luân Đại Pháp phương Tây nói về việc họ đã trải nghiệm sự biến đổi cả tâm lẫn thân như thế nào thông qua tu luyện. Cô ấy đã rất cảm động và háo hức học Pháp Luân Đại Pháp. Trước khi tìm thấy chúng tôi, cô ấy đã cùng chồng mình thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Mặc dù chồng cô không bắt đầu tu luyện, nhưng anh ấy ủng hộ cô học Pháp Luân Đại Pháp và khích lệ cô tu luyện cùng chúng tôi trong công viên.

Tại điểm học Pháp, cô ấy đã đọc một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân cùng chúng tôi. Khi tôi đưa cho cô ấy bản in bằng tiếng Trung giản thể, cô ấy hỏi tôi liệu cô có thể có một bản tiếng Trung phồn thể hay không. Cô nghĩ rằng việc ĐCSTQ thay đổi chữ Hán từ phồn thể sang giản thể là rất tệ vì nó làm mất đi vẻ đẹp và ý nghĩa của văn hóa truyền thống Trung Hoa.

Sau khi học Pháp, cô ấy lắng nghe chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm, và cô nóng lòng muốn tham gia cùng chúng tôi nói chuyện với mọi người về môn tu luyện. Chúng tôi nói với cô đừng lo lắng và tập trung vào học Chuyển Pháp Luân và các bài giảng Pháp khác. Tôi thấy cô ấy tràn đầy niềm vui khi đắc được Pháp.

Sư phụ giảng:

“tu luyện như thuở đầu, ắt sẽ thành viên mãn” (Giảng Pháp ở Pháp hội tại vùng đô thị New York 2013)

Cô ấy nhắc tôi nhớ lại niềm vui và sự phấn khởi trong tu luyện thuở ban đầu, giúp tôi tinh tấn hơn, tu luyện bản thân tốt hơn và cứu nhiều người hơn nữa.

3. Tu xuất chính niệm, cứu nhiều người hơn

Vì tôi kết hôn với một người Nhật Bản và chuyển tới Nhật Bản, tôi có duyên với đất nước này và có nhiệm vụ cứu mọi người nơi đây. Kể từ tháng 2 năm ngoái, khi du khách Trung Quốc Đại lục ngừng đi du lịch do đại dịch, chúng tôi bắt đầu truyền bá thông tin chân tướng bằng tiếng Nhật. Do đại dịch, chúng tôi không đưa tài liệu trực tiếp, mà đặt tài liệu vào hòm thư từng nhà.

Không dễ để bỏ tờ rơi vào trong các hộp thư. Chúng tôi phải liên tục thanh trừ chấp trước trong quá trình này. Đầu tiên, chúng tôi phải buông bỏ tâm sợ hãi. Các nhân viên tòa nhà có xu hướng cho rằng tài liệu giảng chân tướng chỉ là quảng cáo. Do đó trước tiên chúng tôi phải giảng chân tướng cho họ. Tuy nhiên, một số nhân viên rất kiên quyết và không cho phép chúng tôi để lại tài liệu. Do đó, ban đầu tôi sẽ đi cùng chồng và để anh ấy làm việc với các nhân viên trong khi tôi phát chính niệm ở bên ngoài. Trên thực tế, tôi sợ bị từ chối. Chồng tôi có chính niệm mạnh mẽ, và mỗi lần anh gặp các nhân viên, họ đều cho phép anh để lại tài liệu.

Sư phụ đã giảng:

“đến những cộng đồng xã hội tốt [cao cấp] gặp người thì cũng không biết nói gì, trong tay cầm tư liệu và cảm thấy lo lắng run cả lên, chư vị nói xem chư vị có thể cứu người không? Những người đó lập tức cảm thấy không tin tưởng vào con người chư vị, phải vậy không? Chư vị thật ra không cần câu nệ thế đâu, chư vị cứ đường đường chính chính thôi. Chư vị là đệ tử Đại Pháp, chư vị không biết là chính chư vị đang cứu người sao?” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp-Giảng Pháp tại các nơi XI)

Tôi cảm thấy rằng mình là người mà Sư phụ nói là:

“trong tay cầm tư liệu và cảm thấy lo lắng run cả lên” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp-Giảng Pháp tại các nơi XI).

Sau đó, tôi đã thay đổi quan điểm. Tôi sợ điều gì chứ? Tôi đang cứu người mà.

Sư phụ giảng:

“Hỡi các đệ tử Đại Pháp, chư vị là ánh vàng kim nơi thế gian dơ bẩn, là hy vọng của con người thế gian, là đồ đệ của Pháp đang trợ giúp Sư phụ, là các Pháp Vương của tương lai. Hãy tinh tấn, hỡi các Giác Giả đang ở thế gian; hết thảy mọi thứ hiện nay đều sẽ là huy hoàng của tương lai!” (“Lời chúc”-Tinh tấn yếu chỉ III)

Từ khi tôi ngộ ra các Pháp lý của Sư phụ, tôi trở nên bạo dạn hơn và có thể tự mình phát tài liệu giảng chân tướng. Khi vào một tòa nhà, đầu tiên tôi giảng chân tướng cho các nhân viên. Hòn đảo Kyushu của Nhật Bản có diện tích tương đương với Đài Loan. Mặc dù chủ thể của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục, trong khi chúng tôi giảng chân tướng và thuyết phục người Trung Quốc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, chúng tôi đang ở Nhật Bản, bởi vậy chúng tôi có sứ mệnh cứu người Nhật Bản.

Bên cạnh đó, tôi cũng gọi điện thoại để thuyết phục người Trung Quốc thoái ĐCSTQ. Tôi đã từng gọi điện thoại với mẹ mình vào ban ngày. Vào buổi tối, chồng tôi gọi điện thoại và tôi đã giúp phát chính niệm. Tuy nhiên trong một thời gian dài, dù ai nghe điện thoại cũng gác máy nhanh chóng. Nếu chúng tôi gọi lại, họ sẽ không còn nhấc máy nữa. Một cuộc gọi kéo dài chưa đến một phút. Tôi bắt đầu hướng nội. Có phải tôi thiếu từ bi không? Có phải tôi gọi điện chỉ để hoàn thành nhiệm vụ không? Có phải tôi tin rằng tôi đang hoàn thành sứ mệnh của mình bằng cách gọi điện thoại hay không?

Một ngày nọ, một học viên khác cũng gọi điện thoại về Trung Quốc đã liên lạc với tôi. Cô ấy nói rằng bây giờ cô có thể nói hơn 30 phút trên điện thoại. Một số người không thoái ĐCSTQ lúc ban đầu, nhưng sẽ quyết định thoái sau khi nghe tiếp. Tôi cảm thấy không thể tin nổi.

Làm sao chúng tôi có những kết quả khác nhau đến vậy khi gọi điện thoại? Chúng tôi có khác biệt gì? Cô ấy đã chia sẻ cuộc ghi âm điện thoại của cô ấy với tôi. Tôi lắng nghe và cảm thấy xấu hổ. Từ các cuộc gọi điện thoại, tôi thực sự cảm thấy cô ấy chân thành coi mọi chúng sinh như người thân của mình và cố gắng cứu họ. Ngoài việc giảng chân tướng, cô cũng lồng ghép các tin tức về tình hình quốc tế hiện nay, các vấn đề về Đài Loan, so sánh Đài Loan với Trung Quốc Đại lục, v.v… Khi cô ấy nói chuyện về việc ĐCSTQ mổ cướp nội tạng phi pháp từ các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ trong khi họ còn sống, tôi đã nhắm mắt lại và lắng nghe. Nước mắt tôi trào ra. Ngữ điệu, sự tốt bụng và lý trí của cô ấy khiến người nghe khó lòng gác máy. Làm sao mọi người có thể từ chối thoái ĐCSTQ chứ?!

Tôi điều chỉnh lại tâm thái của mình khi gọi điện thoại, và đặt tâm vào việc cứu người. Tôi coi tất cả chúng sinh như thân quyến bằng hữu. Tôi thuyết phục họ thoái ĐCSTQ để cứu mạng họ. Tôi không còn chấp trước vào việc họ thoái ĐCSTQ, mà giảng chân tướng và nói với họ rằng chân thành niệm 9 chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” sẽ mang đến phúc báo cho họ. Kết quả là một điều bất ngờ đã xảy ra: Vào ngày tôi thay đổi tâm thái của mình, tôi đã thuyết phục được 2 người thoái; một người thoái ĐCSTQ và người kia thoái Đoàn. Mẹ tôi gọi cùng với tôi cũng cảm thấy tôi đã thay đổi trở nên tốt hơn.

Đồng thời, tôi cũng đã tham gia gọi điện thoại giải cứu và làm hạng mục trọng điểm cùng mẹ tôi.

Sư phụ đã giảng:

“Pháp là từ bi [với] chúng sinh, nhưng đồng [thời] cũng uy nghiêm.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên tiêu 2003)

Chúng ta cần đối xử tốt với tất cả chúng sinh. Tuy nhiên, khi đối phó với các cơ quan, tổ chức bức hại Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta phải nhân từ và trang nghiêm. Chúng ta không nên hạ thấp mình để chửi rủa hay tranh đấu với họ, mà nói với họ về luật pháp, giảng chân tướng và yêu cầu họ thả và đối xử tốt với các học viên ở Trung Quốc Đại lục.

Kết luận

Tôi là một học viên đắc Pháp được 10 năm. Cảm tạ Sư tôn vì đã không bỏ rơi con vì con là một học viên lười biếng và ngoan cố. Trước đây ở Đài Loan, tôi luôn theo mẹ. Chỉ 3 năm gần đây sau khi tôi kết hôn và chuyển tới Nhật Bản, tôi mới cảm thấy mình đã dần bước vào tu luyện, hiểu được cách hướng nội khi việc gì đó xảy ra.

Tôi biết rằng mình vẫn còn cách xa tiêu chuẩn của Pháp, bây giờ tôi quyết tâm sẽ tu luyện bản thân tinh tấn và học Pháp, luyện công và giảng chân tướng cho tốt để xứng đáng với nỗ lực không ngừng của Sư phụ.

Trên đây là trải nghiệm tu luyện cá nhân của tôi. Xin vui lòng từ bi chỉ ra điều gì còn chưa phù hợp.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/24/427360.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/9/194518.html

Đăng ngày 28-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share