Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 14-06-2021] Tôi là một giáo viên trung học đã nghỉ hưu, năm nay 76 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Trước đó, tôi là người có tính khí xấu và không có lòng khoan dung. Tôi làm việc chăm chỉ và cũng có thành tựu. Nhưng tôi đã hình thành những thói xấu, ví như coi bản thân là trung tâm và không để người khác nói bất cứ điều gì không tốt về mình.

Không lâu trước khi cuộc bức hại diễn ra, tôi bắt đầu học thuộc Pháp. Mặc dù tôi chỉ học thuộc một bài giảng, nhưng việc này đã giúp ích rất nhiều. Hiện tại tôi đang học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân lần thứ sáu rồi.

Uy lực của Đại Pháp: Truyền rộng chân tướng và chứng thực Pháp

Đến năm 2004, chúng tôi vẫn chưa có điểm sản xuất tài liệu chân tướng ở địa phương và không có ai giảng chân tướng về cuộc bức hại. Tôi nhận được một số tài liệu chân tướng từ học viên ở các vùng khác và dán chúng trên đường.

Tôi đi xe đạp. Sau khi dán xong tài liệu chân tướng, tôi phải leo qua hai ngọn đồi dốc. Sau vài phút, tôi nhận ra mình đang ở trên đỉnh dốc thứ hai. Tôi thấy thật thần kỳ, và cũng rất chấn động. Tôi chỉ mới dán được hơn một chục tờ thông tin chân tướng và Sư phụ đã giúp tôi, khích lệ tôi. Tôi quyết tâm làm được nhiều hơn nữa.

Vào một ngày, lúc trên đường về nhà sau khi dán xong tài liệu chân tướng, tôi thấy xe đạp điện của mình gần hết điện. Xe có bốn vạch pin và tất cả đều mất hiển thị. Đột nhiên sau đó, một vạch sáng lên, rồi thêm vạch thứ hai và khi tôi lên đến đỉnh đồi, tất cả bốn vạch pin đều sáng lên. Tôi nhanh chóng nói: “Tạ ơn Sư phụ, Tạ ơn Sư phụ.” Từ đó trở đi, chỉ cần là đang làm việc Đại Pháp, tôi chưa bao giờ phải nghĩ xe còn điện hay không. Tôi chỉ cần lên xe và đi thôi.

Một lần khác, khi tôi dán xong biểu ngữ chân tướng thì gặp phải một xe tuần tra cảnh sát. Viên cảnh sát thấy tôi và ngay lập tức lái xe theo tôi. Tôi nhanh chóng lái xe đạp điện rời đi và đi một đường tắt để ra đường cái. Nhưng rồi tôi thấy anh ta đang đợi tôi ở đó. Tôi không thể quay đầu nên phải đi thẳng. Kỳ lạ thay, anh ta không nhúc nhích cho tới khi tôi đã đi qua. Vì thế, tôi có thể rẽ vào một con đường nhỏ và bỏ lại anh ta ở phía sau. Sư phụ lại một lần nữa bảo hộ tôi.

Một năm sau khi cuốn Cửu Bình được công bố, tôi tới nhà một học viên để lấy hai thùng sách này, mỗi thùng có 80 cuốn. Sau đó, tôi đã phát tặng được 30 cuốn trong một lần.

Sư phụ luôn giúp tôi khi tôi ra ngoài giảng chân tướng. Dần dần tôi hình thành một thói quen: Tôi luôn học thuộc Pháp trước khi ra ngoài hay làm công việc Đại Pháp tại nhà. Trước khi ra ngoài giảng chân tướng, đầu tiên tôi luyện công, phát chính niệm và xin Sư phụ giúp. Sau đó tôi ra ngoài và ghi nhớ Pháp trong tâm.

Khi ghi nhớ Pháp, nếu có những ý nghĩ khác xuất hiện trong đầu não, tôi ngay lập tức loại bỏ chúng.

Vào một đêm lạnh giá tháng 12, tôi đi dán áp phích chân tướng ở bên ngoài. Tôi đã bị rơi xuống một cái rãnh khi cố gắng nhảy qua. Nước ngập tới thắt lưng tôi. Sau khi thoát khỏi đó, tôi do dự một hồi xem có nên tiếp tục đi không, nhưng rồi tôi quyết định hoàn thành việc dán tất cả tài liệu chân tướng. Tôi không nghĩ nhiều và tiếp tục bước đi trong khi đọc thuộc lòng thơ của Sư phụ:

Sư phụ giảng:

Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ
(Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

Niệm Chân Chính Hành Sự Chân Chính
Bậc Đại Giác không e ngại khổ
Ý chí vốn hun đúc bằng kim cương
Không có chấp trước vào sống và chết
Đi trên con đường Chính Pháp một cách ung dung thanh thản

Quần của tôi bị đóng băng và phát ra tiếng kêu rắc rắc khi tôi bước đi. Nhưng tôi không thấy lạnh. Sau khi về nhà và cởi chiếc quần bông ra, tôi thấy nó rất cứng và có thể để đứng được trên mặt đất.

Năm 2008, tôi mua một chiếc máy vi tính cùng một cái máy in và thiết lập một điểm sản xuất tài liệu chân tướng Đại Pháp tại nhà. Tôi in nhiều Tuần báo Minh Huệ và chuyển cho các học viên. Một lần, tôi đi xe máy để chuyển báo tới cho một học viên cách chỗ tôi hơn 30km, trên đường về, xe máy của tôi hết xăng. Tôi xin Sư phụ giúp tôi đổ một ít xăng từ cây xăng và tôi sẽ trả thêm tiền khi tới đó đổ xăng. Quả thật tôi có thể về tới nhà. Dưới sự gia trì của Sư phụ, thực sự sẽ không có khổ nạn nào mà chúng ta không thể vượt qua.

Năm 2012, các học viên đưa cho tôi một loại áp phích khổ lớn, cao khoảng 1,2m mang dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân Thiện Nhẫn hảo”, nền vàng chữ đỏ, đẹp vô cùng và dễ nhận thấy. Sau đó tôi làm một cây gậy để đưa áp phích này lên các cột cao. Tôi thực hiện việc này trong một thời gian dài và trưởng đồn công an thực sự không biết phải làm gì với những áp phích này. Anh ta và một số công an đến nhà tôi. Anh ta ra vẻ thân thiện và nói: “Đừng làm thế nữa, nếu ông bị bắt khi làm vậy, tôi cũng không có cách gì để giúp.” Tôi cười, không nói là đồng ý hay từ chối, mà chỉ giảng chân tướng cho họ. Sau khi họ rời đi, tôi vẫn tiếp tục thực hiện việc này như bình thường.

Cảnh sát đã thuê một nơi gần nhà tôi để theo dõi tôi, nhưng tôi vẫn tìm cách để ra ngoài. Họ dẫn theo chó cảnh sát định xông vào sân nhà tôi nhưng không thành. Với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi không gặp bất cứ chuyện gì cả.

Một buổi tối năm 2018, tôi ra ngoài để phát tặng tài liệu chân tướng, có một người đạp xe đạp tiến về phía tôi. Tôi định nói nói chuyện với anh ta thì nhận ra anh ta mang băng tay an ninh. Tôi nhìn anh ta và có vẻ như anh ta không thể nhìn thấy tôi chút nào. Sau đó, tôi hiểu ra mình đã tiến vào không gian khác.

Một lần, tôi trở về sau khi phát tặng tài liệu chân tướng Đại Pháp. Trời tối đen. Tôi đi chệch đường và rơi xuống rãnh. Rãnh khá sâu và có thể dễ dàng tử vong nếu xảy ra tai nạn. Nhưng với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi không bị thương chút nào.

Tôi đã tìm ra các biện pháp để giải quyết tất cả các loại tình huống khi đi ra ngoài dán áp phích. Thỉnh thoảng sương dày đặc và đế giày bị bong do mất keo, tôi liền đi chân đất để hoàn thành việc của mình. Khi cột quá cao, tôi sẽ mang theo một cái thang. Khi cột ở bên trong hàng rào hoặc ở trên đỉnh đồi, tôi sẽ trèo lên. Vào những ngày “nhạy cảm”, cảnh sát cài đặt camera an ninh và có cảnh sát ngồi ở ngoài cửa để theo dõi tôi, nhưng tôi vẫn nghĩ được cách để ra ngoài. Đại Pháp quả thật siêu thường.

Được Sư phụ điểm hóa, tôi bắt đầu chuyển sang giảng chân tướng trực diện. Năm 2020, tôi khuyên người dân thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi giảng chân tướng cho những người cùng làng và người dân ở các làng khác. Tôi cũng giúp một số người trong chính quyền thoái ĐCSTQ.

Sau đó, tôi giảng chân tướng cho trưởng đồn công an. Tôi tập trung vào những vấn đề mà anh ta khó hiểu và làm cho anh ta một cuốn tài liệu nhỏ có các con số và hình ảnh. Sau khi đọc nó, thỉnh thoảng anh ta sẽ bảo một nhân viên cảnh sát đến chỗ tôi để lấy nhiều tài liệu hơn. Một lần, tôi đưa anh ta một thẻ nhớ có chứa loạt bài “Mục đích cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản”. Nhân viên cảnh sát kể với tôi rằng bất cứ khi nào anh đến văn phòng của trưởng đồn cũng thấy anh ta luôn nghe loạt bài đó. Trưởng đồn đã được thăng chức không lâu sau khi hiểu chân tướng cuộc bức hại.

Đề cao tâm tính

Một lần, tôi trở về sau khi ra ngoài dán áp phích và rất mệt. Tôi gõ cửa nhà nhưng không thấy vợ tôi ra mở. Tôi trở nên mất bình tĩnh. Tôi đợi thêm một lúc nhưng bà ấy vẫn không ra mở cửa, vì vậy tôi khá tức giận và gõ cửa sổ rất to. Tôi hoàn toàn quên mất về an toàn. Rồi thì vợ tôi cũng ra mở cửa. Sau khi bình tĩnh lại, tôi biết mình đã không hành xử như một học viên.

Sư phụ giảng:

“Hãy tu bản thân chư vị một cách chân chính, gặp mâu thuẫn, gặp vấn đề thì xem bản thân mình sai ở đâu, mình nên đối đãi thế nào, hãy dùng Pháp để đo lường. Mọi người thử nghĩ xem, đó chẳng phải chính là tu luyện sao?” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Tôi nhớ tới đoạn Pháp trên và học thuộc mỗi ngày.

Sau đó một thời gian ngắn, lại một lần nữa, tôi trở về nhà sau khi dán áp phích và gõ cửa nhà. Tôi thấy có chút khó chịu, nhưng không tức giận. Tôi đợi một lúc nhưng cửa vẫn đóng. Thế nên tôi leo lên nhà kho rồi gọi tên vợ tôi một lúc, cuối cùng bà ấy cũng ra mở cửa. Sau khi vào nhà, tôi nghĩ: “Tại sao mình thấy có chút khó chịu? Đó chẳng phải là vì chấp trước của mình vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn sao?” Tôi hạ quyết tâm, nếu chuyện này lại xảy ra, tôi sẽ chỉ ngồi bên ngoài để hướng nội.

Mỗi ngày sau khi luyện công, tôi cố gắng học thuộc đoạn Pháp trên. Gặp lại chuyện, đầu tiên tôi nghĩ đến đoạn Pháp này. Ví dụ như, tôi thuê một người để lợp tấm kim loại trên mái nhà. Sau đó, vài người xuất hiện và nói rằng chúng tôi không được làm thế này, không được làm thế kia. Người mà tôi thuê nghĩ rằng những người kia là sai.

Đột nhiên, đoạn Pháp này của Sư phụ xuất hiện trước mắt tôi:

“Thế nên tôi từng giảng rằng, các đệ tử Đại Pháp đã là một người tu luyện, nhìn vấn đề nên là phản đảo [so với] người thường. Có người cảm thấy gặp phải việc không vui bèn không vui, thế chư vị chẳng phải là con người rồi? Có gì khác đâu?” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp, Giảng Pháp tại các nơi XI)

“Những việc bất hảo chư vị gặp phải ấy chẳng phải là để trải đường cho chư vị? Vì sao chư vị không vui?”(Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Thật vậy, sao tôi lại không vui chứ? Do đó tôi chỉ nói với người tôi thuê: “Không sao đâu, chúng ta có thể làm theo ý của họ.” Mâu thuẫn liền tiêu tan.

Một lần khác, hàng xóm của tôi xây lại nhà. Khi họ phá nhà, họ cũng phá luôn cả bức tường giữa sân hai nhà và họ hứa sau đó sẽ xây lại. Nhưng sau khi họ xây nhà xong, họ đã không làm lại bức tường. Ban đầu, tôi có chút không thoải mái.

Rồi tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ giảng:

“Gặp việc không vui, gặp việc khiến chư vị tức giận, gặp lúc lợi ích cá nhân hoặc ‘cái tôi’ bị va chạm, chư vị có thể nhìn vào trong, tu bản thân mình, tìm chỗ sơ sót của mình, trong mâu thuẫn chư vị không lầm lỗi thì cũng có thể thế này: ‘A, mình minh bạch rồi, mình nhất định chỗ nào đó chưa tốt, mà thật sự không sai, thì có thể là nợ nghiệp trước đây, mình sẽ làm nó cho tốt, cái gì cần hoàn trả thì trả’.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Pháp của Sư phụ xuất hiện trong tâm tôi một lúc và sự khó chịu trong lòng biến mất, tôi đã biết mình phải làm gì. Tôi tìm một người làm và dành cả ngày để làm lại bức tường. Không còn mâu thuẫn nữa và quan trọng hơn là tâm tính tôi đã được đề cao.

Sau chuyện này, tôi đã gặp phải nhiều chuyện tương tự và tôi có thể vượt qua tương đối dễ dàng. Một lần, tôi tới chia sẻ với một đồng tu đang trải qua quan nghiệp bệnh. Cô ấy hiếm khi hướng nội và thường nhìn vào người khác. Chúng tôi chia sẻ về việc học Pháp, nhưng cô ấy không muốn nghe và bảo con gái mình đưa tôi ra ngoài. Tôi không tức giận. Sau khi đi ra ngoài, tôi chỉ cười và nói ra chỗ thiếu sót của cô ấy với con gái cô, cháu cũng đồng tình với tôi.

Từ khi học thuộc Pháp, tâm tính tôi đề cao rất nhanh, vì khi gặp chuyện tôi luôn có thể dùng Pháp để đo lường bản thân. Như thế, tôi có thể vượt qua những khổ nạn dễ dàng hơn nhiều.

Đúng như Sư phụ đã giảng:

“Do đó [khi] chư vị gặp mâu thuẫn nào đấy, [thì] tôi nói rằng [đó] là để vật chất màu đen của bản thân chư vị chuyển hoá thành vật chất màu trắng, chuyển hoá thành đức.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Thỉnh thoảng, tôi không thể giữ vững được tâm tính khi đối xử với vợ mình. Tôi đã quyết tâm học thuộc Pháp tốt và nhất định vượt qua. Một lần, tôi đang thay quần áo và bà ấy mở cửa phòng tôi. Lúc ấy, cửa phòng bên kia cũng mở và có Pháp tượng của Sư phụ ở trong đó. Tôi giận dữ nói: “Tại sao bà mở cửa phòng? Bà có biết tôi đang thay quần áo không?” Vừa mới nói xong, tôi nhận ra mình đã sai và ngay lập tức nói: “Sư phụ, con sai rồi!” Từ đó trở đi, tôi không bao giờ có mâu thuẫn với vợ thêm một lần nào nữa. Về mặt này, tôi không muốn Sư phụ phải lo lắng cho tôi. Luôn hướng nội trước tiên quả thật là tốt.

Trên đây là chia sẻ trong tu luyện dựa trên thể ngộ cá nhân của tôi. Nếu có điều gì không phù hợp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/14/426955.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/12/194587.html

Đăng ngày 28-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share