Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 19-06-2021] Tôi muốn chia sẻ quá trình hướng nội tìm và tu bỏ nguyên nhân gốc rễ khiến tôi chấp trước vào nỗi sợ hãi và lo lắng.

Đọc bài chia sẻ tại một Pháp hội

Khi mới lên sáu, tôi đã phải chăm sóc em trai tám tháng tuổi của mình. Tôi thấy chán và muốn chơi xích đu, nên đã lấy dây buộc từ áo choàng tắm của bố tôi và ném nó qua xà nhà, sau đó buộc nó lại để tôi có thể ngồi vào đó. Ngay khi ngồi được lên và bắt đầu đu đưa, tôi nghe thấy mấy tiếng động cót két và tiếp đến tôi nhớ rằng tôi đã nằm trên mặt đất với sự đau đớn tột độ. Bằng cách nào đó, tôi đã cố hết sức để buộc chặt em tôi vào cột nhà và rồi tôi bắt đầu khóc toáng lên và lăn lộn trên mặt đất vì đau đớn. Tôi không nhớ điều gì đã xảy ra sau đó.

Vài ngày sau, tôi tỉnh lại một cách thần kỳ. Nhưng tôi bị chứng đau nửa đầu liên tục cho đến khi tôi tìm được Pháp Luân Đại Pháp ở tuổi 46. Các bác sỹ không thể tìm ra nguyên nhân vấn đề của tôi, và do vậy là tôi phải liên tục dùng thuốc giảm đau. Ngoài chứng đau nửa đầu, tôi còn bị khó thở và đôi khi bị ngất xỉu khi cảm thấy lo lắng hoặc sợ hãi.

Tôi đã tham dự Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở Tokyo năm 2006, hai năm sau khi tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Công. Gần 15 năm sau, vào tháng 1 năm 2021, trong khi trò chuyện với một học viên tên Lâm, cô hỏi tôi: “Chị có phải là người đầu tiên chia sẻ kinh nghiệm tại Pháp hội Tokyo 2006 không?”

Tôi nói với cô tôi đúng là người đầu tiên chia sẻ tại Pháp hội đó, và chúng tôi bắt đầu nhớ lại về bộ quần áo tôi đã mặc vào ngày hôm đó và cuộc trò chuyện của tôi với người điều phối địa phương. Khi người điều phối bảo tôi đừng lo lắng, cô Lâm nhớ lại rằng cô đã nghĩ: “Chị có một bản thảo trước mặt, vì sao chị lại lo lắng?”

Cô Lâm nói: “Em cảm thấy em có tiền duyên với chị.” Câu nói của cô khiến tôi tự tin hơn, vì tôi biết mình đã để lại ấn tượng cho một ai đó trong một thời gian lâu như thế. Tôi cảm thấy tôi cần chú ý đến giọng nói của mình, không nói dối hoặc nói điều gì xấu.

Tôi bắt đầu nhớ lại một số cảnh tượng từ Pháp hội 2006. Tôi từng là người hướng nội và thường không thể hiện tốt bản thân trước mặt người lạ. Biết rằng mình phải đọc bài chia sẻ tại Pháp hội, tôi đã quyết định học thuộc bài chia sẻ trải nghiệm tu luyện của mình và thậm chí đã luyện tập trước mặt bạn bè.

Vào ngày Pháp hội, người điều phối địa phương nói với tôi: “Không có thứ tự cụ thể về thời điểm lên phát biểu. Chị đang chứng thực Đại Pháp, chứ không phải chứng thực bản thân, do đó chị không nên căng thẳng.”

Khi biết mình sẽ là người đầu tiên chia sẻ, tôi càng lo lắng hơn. Điều phối viên địa phương dường như đọc được suy nghĩ của tôi, và nói với tôi một lần nữa rằng tôi không nên lo lắng. Đầu óc tôi trở nên trống rỗng ngay khi bước lên bục. Tôi đứng ngây ra, không suy nghĩ gì và cứ thế trình bày.

Khi tôi định thần lại, tôi nhận ra mình gần như đã hoàn thành bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình, và tôi nói nốt phần còn lại. Tôi nghĩ Sư phụ đã giúp tôi. Nếu không có Sư phụ, tôi đã gây ảnh hưởng tiêu cực đến Pháp hội! Con xin cảm tạ Sư phụ đã giúp đỡ con ngày hôm đó!

Khi còn nhỏ, tôi đã được tiêm một mũi ở cánh tay trái sau khi bị ngã từ xà nhà. Hai ngày sau Pháp hội, cánh tay trái của tôi bắt đầu cảm thấy rất đau. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được cơn đau của tôi. Khi nước mắt lăn dài trên má, tôi không ngừng nghĩ đó là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi nhẫn nại chịu đựng cơn đau. Cơn đau kéo dài khoảng ba tuần, nhưng càng về cuối thì càng giảm dần. Trong khoảng năm tuần, tất cả sự khó chịu của tôi đã biến mất.

Sau trải nghiệm về cơn đau ở cánh tay, tôi càng tin tưởng chắc chắn rằng Sư phụ thực sự đã giúp đỡ tôi trong Pháp hội. Nghiệp lực còn sót lại ở cánh tay tôi thỉnh thoảng được xuất ra, và cuối cùng tay tôi không còn đau nữa.

Tải video lên Facebook

Vào ngày 2 tháng 8 năm 2020, tôi tham gia quay video với học viên W. Tôi tự nhủ: “Mình đã tu luyện Pháp Luân Công được hơn mười năm rồi. Mình không nên lo lắng nữa, phải không?” Tuy nhiên, sự thật là tôi vẫn rất căng thẳng.

Tôi bắt đầu học thuộc những gì tôi muốn nói trước ngày ghi âm. Tuy nhiên, mọi việc đã không diễn ra như dự định. Khi tôi luyện tập vào ngày quay phim, tôi không thể nói nổi một từ nào. Tôi trở nên lo lắng và gọi cho W. Khi W không trả lời, tôi càng lo lắng hơn. Tôi đợi W bên ngoài một tòa nhà và sau đó cả hai chúng tôi vội đến phòng quay.

Tôi đã rất lo lắng và không thể nói rõ ràng bất cứ điều gì sau khi vào phòng quay. Chúng tôi đã ghi hình hai lần và cả hai lần đều không đạt. Chúng tôi đã thay đổi kịch bản để W chủ động dẫn dắt và tôi nói theo. Tôi trở nên bình tĩnh và cuối cùng việc quay phim kết thúc thành công.

Tôi thầm hỏi bản thân: “Tại sao mình lại quá lo lắng đến thế?” Khi hướng nội, tôi không thể tìm ra lý do. Tôi rất biết ơn người biên tập và người quay phim khi tôi thấy mình trông không có vẻ lo lắng trên màn hình. Tôi cảm thấy vui.

Tu bỏ tâm lo sợ

Tôi đã luôn cho rằng tính cách hướng nội và tâm lo sợ của tôi là do sự kỷ luật nghiêm khắc của cha tôi. Tính cách của tôi thậm chí còn ảnh hưởng đến việc tôi tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học. Tôi đã không thể trả lời các câu hỏi mặc cho tôi đã cố gắng rất nhiều, và tay tôi run lên vì sợ khi viết vào bài kiểm tra. Mặc dù kết quả của tôi rất tệ nhưng cha tôi vẫn xoay xở cho tôi vào một trường trung học trong thành phố.

Chỉ sau khi học Pháp Luân Công, tôi mới nhận ra tâm sợ hãi của tôi đã ảnh hưởng đến rất nhiều thứ. Bất cứ khi nào thân thể tôi khó chịu hoặc đau đớn, những người xung quanh sẽ luôn quan tâm đến tôi, và tôi coi điều này là hiển nhiên. Vậy nên, bất cứ khi nào tôi bị đau đầu, đau bụng hoặc thân thể cảm thấy khó chịu, tôi đều uống thuốc giảm đau và đợi cơn đau giảm dần. Vì thể chất yếu ớt và dễ bị tổn thương nên tôi cần được chăm sóc về cả thể chất lẫn tinh thần.

Tuy nhiên, sau khi viết bài chia sẻ về trải nghiệm tu luyện của mình, tôi đã đọc một bài trên trang web Minh Huệ có tiêu đề: Không có gì là ngẫu nhiên. Tôi ngộ rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi.

Tôi chia sẻ trải nghiệm của mình với một học viên khác, Aya, và cô đã chia sẻ cho tôi một đoạn bài giảng của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

Đệ tử: Làm sao con có thể vứt bỏ tâm sợ hãi?
Sư phụ: Sợ cũng là một chấp trước, đó là vấn đề ý chí của bản thân chư vị mạnh hay không, nên khắc phục nó. Có người nói, tôi cứ luyện công là ngủ. Đó cũng là thứ mà ý chí của bản thân chư vị phải khắc phục, mặc dù nó không phải là ma, nhưng chúng nó có thể khởi tác dụng của ma đối với người tu luyện. Nếu chư vị không xung phá được nó, thì nó sẽ khởi tác dụng đối với chư vị.

Đệ tử: Nhát gan là tâm chấp trước hay là nhân tố sinh lý?
Sư phụ: Nhát gan cũng là bởi vì trong vũ trụ này có tồn tại nhân tố như thế, khiến chư vị sợ, nó được gọi là sợ. Chư vị càng sợ, nó càng khởi tác dụng. Từ ý chí chư vị phải khắc phục, đây là vấn đề ý chí của chư vị, cũng là [điều] cần phải làm được trong tu luyện. (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ [1998])

Tôi đã không nhận ra sợ hãi cũng là một chấp trước. Trước đây, khi đọc Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ, tôi đã nghĩ đoạn Pháp này không liên quan gì đến mình. Giờ đây nghĩ lại, chẳng phải tôi đã nói xấu cha tôi khi nói rằng “tâm sợ hãi của tôi là kết quả của kỷ luật nghiêm khắc của cha tôi” sao? Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nói với Aya tôi thực sự cảm thấy thế nào. Tôi đã có thể loại bỏ tất cả những ký ức xấu của mình trong khi viết bài chia sẻ trải nghiệm.

Mặc dù cha tôi nghiêm khắc, nhưng ông không bao giờ phản đối tôi tham gia các hoạt động để chấm dứt cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi tham gia tuyệt thực trong 60 giờ, tôi gọi điện cho cha tôi và nói với ông về điều đó, và nói rằng tôi sẽ về nhà khi kết thúc việc tuyệt thực.

Ngày hôm sau, khi tôi về nhà, cha tôi đã nấu nhiều món ăn cho tôi. Tôi hỏi liệu ông có thể giúp tôi học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân không. Ông đã lấy sách ra và giúp tôi học thuộc.

Cha tôi nói: “Con đang làm những điều mà người khác không sẵn lòng làm. Giá như con là con trai… ”Cha tôi đã ký vào bản kiến nghị chấm dứt cuộc bức hại và còn nói với mẹ tôi: “ Bà cũng nên ký đi”. Người mẹ già của tôi cũng luyện công với tôi, nhưng sau khi chuyển đến Tokyo, bà không luyện nữa vì không có điểm luyện công nào gần đó.

Cha tôi qua đời cách đây hơn 12 năm, và tôi coi nhân duyên với cha là một con đường để đề cao trong tu luyện của mình. Aya đã động viên tôi và nói với tôi rằng tôi đã tìm ra lý do khiến tôi sợ hãi. Chỉ cần tôi đối mặt trực tiếp với nỗi sợ hãi của mình, mọi thứ sẽ được loại bỏ.

Trong bài viết “Hãy nhanh chóng loại bỏ những nhân tâm cuối cùng” trên trang web Minh Huệ, tác giả viết: “Đừng tập trung vào quan niệm của con người về công lý hay bất công. Là học viên, đây không phải là điều chúng ta muốn. Chúng ta không nên để bị ảnh hưởng, và xem xét sự việc từ quan điểm của những sinh mệnh cao tầng.“

Sư phụ giảng:

“Phật gia giảng ‘không’, Đạo gia giảng ‘vô’.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Lo lắng và sợ hãi là chấp trước đã bám rễ sâu trong tôi.

Bằng cách hướng nội sau khi chia sẻ với Aya, tôi đã có thể loại bỏ nhiều chấp trước của bản thân và tôi cảm thấy đã trút bỏ được một gánh nặng khỏi tâm mình. Tôi cảm thấy ấm áp trong lòng và không còn căng thẳng nữa.

Tôi cần biết ơn cha mẹ đã nuôi dưỡng mình nên người. Tôi thầm nhủ trong lòng: “Cha mẹ ạ, con rất khỏe mạnh sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cha mẹ không cần phải lo lắng về con nữa.”

Tôi cần phải tu luyện tinh tấn hơn trong thời gian tới, đề cao tâm tính và loại bỏ các chấp trước của mình.

Tôi xin kết thúc bài chia sẻ của mình bằng một số lời giảng của Sư phụ.

“Tâm sợ hãi sẽ khiến người ta làm điều sai lạc, tâm sợ hãi sẽ khiến người ta mất đi cơ duyên,” (Vượt qua cửa tử, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

“Tu luyện là [việc] nghiêm túc, sợ hãi ấy nếu vẫn để tiếp tục mãi, thì đến lúc nào đây mới có thể không bị cái tâm sợ hãi ấy kiềm chế nữa?” (Vượt qua cửa tử, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

“Kỳ thực, mất đi cơ duyên từ vạn cổ này và mục đích chân chính khi đến thế gian này, mới đáng sợ hơn nhiều so với chấp trước sợ mất mặt khi gặp người khác. Tu luyện chính là tu luyện, tu luyện chính là vứt bỏ chấp trước, vứt bỏ những hành vi bất hảo và các loại tâm sợ hãi của con người, bao gồm cả tâm sợ hãi này của người ta.” (Vượt qua cửa tử, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/19/427125.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/7/4/193946.html

Đăng ngày 29-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share