Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 23-08-2021] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các đồng tu!

Tôi thật may mắn và cảm kích khi Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã cho tôi cơ hội được tham gia hạng mục film the New Century và được tham gia film “Godsend In a Taxi” năm 2020. Bộ film kể câu chuyện về một phụ nữ trẻ ở một thành phố hẻo lánh ở miền Bắc Trung Quốc bị nhiễm virus corona. Gia đình cô phải trốn khỏi thành phố. Khi cô một mình đi bộ từ bệnh viện về nhà, các tài xế chạy xe ngang qua không một ai nguyện ý chở cô về. Trong cái nắng thiêu đốt, cô gái lê tấm thân yếu ớt, vừa đi vừa ho và mong tìm được một chuyến xe về nhà, nhưng tất cả các taxi đều từ chối chở cô về. Nhưng người tốt cuối cùng sẽ được hồi báo. Khi cô ngất đi, một tài xế đi ngang qua đã cứu cô và tặng cô tấm bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp trong đó có chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Cô không chỉ hồi phục khỏi virus mà cô còn lan tỏa phúc lành này đến những người xung quanh cô.

Thuần tịnh tâm và buông bỏ tự ngã để cứu người tốt hơn

Đây là lần đầu tiên tôi đóng phim để hỗ trợ việc giảng chân tướng. Tôi đã có nhiều trải nghiệm thú vị và ấm lòng trong quá trình này. Tôi nhớ khi lần đầu tiên nhận được thông báo rằng tôi sẽ đảm nhận vai diễn chính, tôi đã vô cùng lo lắng bởi tôi vừa mới chỉ tham gia nhóm hạng mục được sáu tháng và tôi không có bất kỳ kinh nghiệm diễn xuất nào. Tôi cảm thấy căng thẳng khi đột nhiên nhận một nhiệm vụ quan trọng như vậy. Khi tôi nhận kịch bản, tôi đã đọc đi đọc lại và tìm hiểu trên mạng về các triệu chứng nhiễm virus, và sau đó tôi luyện tập và diễn thử nhiều lần ở nhà. Đôi lúc tôi đã có ý nghĩ muốn bỏ cuộc.

Trong các cuộc trao đổi nhóm, nhóm đã nhiều lần nói rằng quá trình làm phim giống cũng tựa như bước vào một trận chiến giữa chính và tà. Nó đòi hỏi diễn viên phải buông bỏ nhiều chấp trước như tâm sợ hãi, sợ mất thể diện, thiếu kiên nhẫn, sợ chịu trách nhiệm, sợ rắc rối và chấp trước chứng thực bản thân cùng nhiều tâm chấp trước khác. Chúng tôi phải loại bỏ tất cả những chấp trước này.

Trước khi chúng tôi bắt đầu quay phim, tôi đã không thể ngăn lại được – tôi đã để vật chất “lo lắng” bao trùm lấy mình. Tôi bắt đầu lo lắng rằng tôi sẽ không thể nói lời thoại rõ ràng, tôi sẽ không thể nhanh chóng nhập vai hay tôi sẽ không thể phối hợp tốt với các diễn viễn khác và tôi sẽ kéo tất cả mọi người lại. Tất cả những suy nghĩ người thường ấy ùa vào tâm trí tôi.

Khi tôi nhận ra trạng thái của mình đã trở nên tiêu cực, tôi bắt đầu liên tục chất vấn trong tâm: “Tại sao mình lại lo lắng đến vậy? Mình muốn bỏ cuộc sao? Ngẫm lại Sư phụ đã vì tất cả chúng sinh mà gánh chịu hết thảy, thì một chút khó khăn này của mình thật quá nhỏ bé. Có phải mình sợ sẽ không thể diễn tốt? Có phải mình sợ bị mất thể diện? Có phải mình chỉ muốn nghe lời tán dương? Chẳng phải mình đang cố thủ quan niệm của bản thân mà không nguyện ý buông bỏ chúng? Vào thời điểm then chốt chẳng phải mình không thể vượt qua khảo nghiệm này? Tất cả những tạp niệm kia chẳng phải cũng xuất phát từ những suy nghĩ này?”

Sư phụ giảng:

“Con người vẫn là con người, vào thời điểm then chốt họ rất khó vứt bỏ quan niệm của con người, mà lại cứ tìm cho ra những cái cớ để thuyết phục bản thân. Nhưng một người tu luyện vĩ đại có thể trong khảo nghiệm trọng đại, mà vứt bỏ tự ngã, cho đến hết thảy tư tưởng của người thường. Tại đây tôi chúc mừng những ai tu luyện Đại Pháp đã vượt qua khảo nghiệm có thể viên mãn hay không này.” (Vị tríTinh Tấn Yếu Chỉ II)

Sau khi tự hỏi bản thân những câu hỏi trên, tôi nhắm mắt lại và bắt đầu thanh trừ tất cả những tạp niệm và không để những nhân tố tiêu cực chi phối mình, để lý trí và chính niệm của tôi có thể khởi tác dụng tốt hơn. Tôi tự nhủ: “Tất cả điều này không phải làm là vì bản thân, mà là vì cứu độ chúng sinh.”

Nhưng khi cảnh quay đầu tiên bắt đầu, tôi cảm thấy choáng ngợp bởi vì cảnh quay này yêu cầu tôi phải khóc. Tôi không biết làm thế nào để lay chuyển cảm xúc của mình, tôi không thể khóc được. Các đồng tu tại trường quay rất thiện và bao dung. Họ bảo tôi hãy từ từ điều chỉnh cảm xúc của mình và đừng lo lắng. Nhưng khi tôi thấy mọi người vác máy quay dưới trời nóng bức, rồi nhìn cảnh nhiều đồng tu ướt đẫm mồ hôi, tâm tôi thậm chí lại càng lo lắng hơn. Tôi không thể để mọi người phải đứng dưới trời nắng vì tôi được! Tôi cảm thấy khó nhập vào vai diễn hơn và vì thế tôi lại càng lo lắng hơn nữa.

Trong lúc lo lắng như vậy, tôi nghe thấy một giọng nói bên tai: “Với tâm không thuần tịnh, làm sao có thể cứu chúng sinh? Tôi quay người lại và ngước lên bầu trời như thể tôi nhìn thấy cảnh tượng Sư phụ từ bi hạ thế cứu thế giới và lập tức nước mắt tôi trào dâng. Tôi điều chỉnh bản thân, thuần tịnh tâm mình và loại bỏ mọi ý niệm bất hảo cùng tạp niệm. Tôi đã ngừng nghĩ về việc tôi nên nói lời thoại như thế nào hay lo lắng về việc trông tôi xấu xí ra sao khi khóc, tôi chỉ phối hợp theo sự chỉ dẫn của đạo diễn. Tôi cảm nhận vai diễn bằng tâm mình để con người thực của tôi có thể thể hiện như tôi nên làm. Sau khi cảnh quay này được thực hiện thành công, tôi biết đó là vì Sư phụ từ bi đã gia trì và chăm sóc tôi.

Trên đường về nhà, tôi cảm thấy như một chiến binh chiến thắng trở về – lòng tràn đầy vui sướng và cảm động. Tôi nhận ra rằng phim chân tướng do các học viên thực hiện có ý nghĩa và nội hàm đặc biệt. Chỉ khi người tu luyện tu tốt bản thân, tinh tấn và mang tâm thuần tịnh mới có thể thể hiện vẻ đẹp của Đại Pháp trong phim và triển hiện uy lực trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi cần trân quý tất cả những gì mà Sư phụ ban cho tôi. Tôi cần bước mỗi bước thật tốt và tín Sư tín Pháp.

Sau khi được phát sóng, bộ phim đã phát huy tác dụng thức tỉnh thế nhân trong thời gian dịch bệnh đặc thù này. Một số khán giả đã bình luận rằng vai diễn của tôi rất chân thực, có lẽ bởi bản thân tôi từng rơi vào tình huống cận kề cái chết vì bệnh tật.

Tu luyện đã giúp tôi thoát khỏi cảnh tuyệt vọng về cuộc sống

Khi tôi năm tuổi, mẹ tôi được chẩn đoán mắc bệnh da vàng cấp tính, hai mắt mẹ cũng bị ngả vàng và bà rất yếu. Các bác sỹ đã đề nghị cả gia đình tôi đi khám để xem liệu chúng tôi có bị lây nhiễm chéo không. Cha tôi đã đưa tôi đi cùng ông đến bệnh viện và kết quả cho thấy chức năng gan của cha tôi âm tính và kết quả của tôi là dương tính. Tình trạng của tôi đã chuyển sang viêm gan B mãn tính. Tin tức này như tiếng sét ngang trời ập xuống bố mẹ tôi. Kể từ đó, bố mẹ tôi đã đưa tôi đi hết nơi này đến nơi khác, cả một chặng đường gian nan và vất vả để tìm phương pháp điều trị cho tôi.

Khi tôi học năm đầu cấp phổ thông trung học, bác sỹ nói rằng tôi sẽ chỉ sống được đến năm 20 tuổi. Tất cả những gì tôi còn nhớ là khi đó tôi nghe thấy mẹ tôi đã khóc to lên rồi sau đó tôi ngất đi. Tôi cảm thấy mình đã bị kết án tử hình và thời hạn thi hành án là ở tuổi 20. Tôi từ bỏ tất cả các phương pháp điều trị và chờ đợi cái chết.

May mắn thay, tôi đã sống sót qua tuổi 20. Năm tôi 22 tuổi, tôi gặp chồng tôi bây giờ và anh đã giới thiệu cuốn Chuyển Pháp Luân cho tôi và hướng dẫn tôi luyện năm bài công pháp. Năm 2016, tôi cùng chồng chuyển đến Canada. Tôi chuẩn bị sinh con. Vì trước đó tôi từng bị viêm gan B nên có khả năng tôi sẽ truyền cho con trong quá trình mang thai và sinh nở, đó là chưa kể đến độ nhân lên của virus viêm gan của tôi cao và khả năng lây truyền cao. Nhưng sau khi con tôi trào đời, tất cả các xét nghiệm đều bình thường và bác sỹ nói rằng cháu rất khỏe mạnh! Tôi biết đó là triển hiện uy đức của Pháp Luân Đại Pháp trong cuộc đời tôi.

Trong suốt bốn năm tu luyện này, bệnh gan của tôi đã dần dần biến mất và những lần kiểm tra sức khỏe sau sinh của tôi cho thấy tôi khỏe mạnh và không có bệnh tật gì.

Chỉ khi trải qua sinh tử, con người ta mới biết điều gì là trân quý nhất. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã nhấc tôi ra khỏi bùn đất của thế gian và tẩy tịnh tôi! Sư phụ đã ban cho tôi một thân thể khỏe mạnh và ban cho sinh mệnh tôi hy vọng mới.

Mỗi từng sự việc nhỏ đều là cơ hội tu luyện

Hiện nay nhiều người đều cảm nhận rằng thời gian đang vụt trôi và mỗi ngày dù có làm việc không ngưng nghỉ thì cũng cảm giác chúng ta không thể làm được gì nhiều. Cách duy nhất để các học viên chúng ta bắt kịp tiến trình chính Pháp là không ngừng tinh tấn. Đã hai năm kể từ khi tôi tham gia nhóm hạng mục phim chân tướng. Trong hai năm này, tôi đã trải qua niềm vui của việc được chân chính đồng hóa với Pháp và trở thành một lạp tử của Đại Pháp.

Khi lần đầu tiên tham gia nhóm hạng mục, tôi cảm thấy mình không có kỹ năng gì và tôi dường như không biết làm bất cứ việc gì. Thời gian trôi đi, tôi bất tri bất giác mà được cải biến nhờ môi trường xung quanh. Ví như “sự kiên trì” chẳng hạn. Người huấn luyện kỹ năng diễn xuất của chúng tôi là một đồng tu tầm tuổi tôi. Cô ấy huấn luyện cho hàng chục học viên. Cô luôn kiên nhẫn và bất kể thế nào, cô chưa từng một lần vắng mặt.

Đôi khi ý niệm bất hảo xuất hiện trong tâm trí tôi, tôi nghĩ rằng: “Phải chăng đồng tu này chưa từng một lần xuất hiện trạng thái tiêu nghiệp? Có phải cô ấy chưa từng gặp vấn đề gì? Làm sao cô ấy có thể kiên trì như vậy được? Tình cờ, tôi nghe thấy một học viên khác nói về cô ấy và điều đó khiến tôi vô cùng chấn động.

Một lần, cô ấy đang trải qua nghiệp bệnh nhưng cô ấy vẫn thực hiện hướng dẫn các lớp diễn xuất cho mọi người trên mạng và cô ấy không biểu hiện bất kỳ dấu hiệu nào của sự khó chịu hay đau đớn. Nhưng khi các học viên khác bắt đầu thực hành trực tuyến, cô ấy đã lặng lẽ tắt video và vào phòng tắm nôn. Cô bật video trở lại sau khi nôn và tiếp tục hướng dẫn cho mọi người với khuôn mặt tươi cười.

Nghe đến đây, trong lòng tôi không khỏi tự hỏi chính mình, tôi trưởng thành đến bây giờ, có mấy việc mà tôi có thể nghiêm túc, có trách nhiệm, kiên trì không ngừng và vô tư phó xuất đây? Tôi đã suy nghĩ cẩn thận về điều này và câu trả lời của tôi là không. Thực sự không có việc nào mà tôi có thể kiên trì trong thời gian lâu cả. Đồng tu này không muốn để mọi người thấy tình trạng không tốt, và cô cũng không muốn dễ dàng thỏa hiệp với tà ác, cô cũng không muốn việc cứu độ chúng sinh gặp can nhiễu, nên cô chỉ lặng lẽ gánh chịu. Cô luôn luôn mang lại ánh mặt trời, trạng thái tích cực cho mọi người và đem lại tác dụng khích lệ tích cực cho môi trường tu luyện.

Mỗi lần tôi thấy ánh đèn chiếu sáng lên sân khấu và các diễn viên, tôi đều vì họ mà thấy hạnh phúc bởi có họ bên cạnh cũng là động lực thúc đẩy tôi không ngừng tiến bước và thực sự là từng phút từng giây chúng tôi đều đang học, đang tu. Năm 2021, tôi tham gia bộ phim “The Accident” và vào tháng 7, tôi thậm chí còn đảm nhiệm vai chính trong bộ phim “The Actor’s Dream”. Tôi hy vọng có thể không ngừng đề cao và đột phá trong kỹ năng diễn xuất của mình, đồng thời tu luyện của bản thân cũng đề cao, để xứng với những kỹ năng mà Sư phụ ban cho tôi và để tôi có được trạng thái tu luyện tốt hơn để bắt kịp tiến trình chính Pháp.

Bầu không khí tu luyện dũng mãnh của nhóm cũng ảnh hưởng đến mẹ tôi và dần dần bà cũng tham gia vào đại gia đình tu luyện này của chúng tôi. Quay phim là công việc đòi hỏi cả về thể chất và tinh thần và cách tốt nhất để nạp năng lượng cho chúng tôi là một bữa ăn nóng hổi do chú dì của các đồng tu chuẩn bị vào cuối mỗi ngày quay. Ban đầu, tôi và mẹ tham gia vào một số việc hậu cần nhưng khi tôi bận hơn với các nhiệm vụ diễn xuất, mẹ tôi đã phải một mình đảm nhận hầu hết các việc đó.

Làm một lượng lớn đồ ăn là một công việc đòi hỏi nhiều công sức. Bởi vì nồi xào ở nhà nhỏ nên để chuẩn bị một món ăn cho hơn mười người hoặc 20 người cần phải làm hai, ba lần mới hoàn thành xong. Từ việc chuẩn bị hành, tỏi, rửa và thái rau, rồi đến xào các nguyên liệu, đôi khi tôi cảm thấy cánh tay của mình đau mỏi. Thế nhưng tôi thấy mẹ tôi lại ngày càng tràn đầy năng lượng trong khi làm những bữa ăn lớn như vậy. Tôi hỏi mẹ: “Mẹ chưa bao giờ nấu cho nhiều người như vậy, mẹ không thấy phiền toái và mệt mỏi sao? Nhưng mẹ tôi mỉm cười và nói: “Đây là việc mà Sư phụ an bài cho mẹ để tham gia vào quá trình chính Pháp, vì thế mẹ cần thực hiện thật tốt. Nấu ăn cũng là chứng thực Pháp và cũng là cứu người. Một số đồng tu làm việc phía trước sân khấu, và một số đồng tu làm các việc phía sau sân khấu nhưng chúng ta là một chỉnh thể. Bây giờ mẹ có thể nấu rất nhiều món ăn! Đó là những kỹ năng mà Sư phụ đã ban cho mẹ!”

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng việc nấu ăn cho nhóm hạng mục là chứng thực Pháp, hay trong tâm tôi chưa bao giờ nhận ra rằng nấu ăn cũng là cứu độ chúng sinh. Quan niệm đã hạn cuộc tôi. Trong khi hướng nội, tôi nhận ra rằng trước kia khi tôi nấu cho mọi người, kỳ thực là tôi đang hiển thị, biểu hiện rằng tôi có thể nấu được những món như vậy như vậy và những món đó ngon như thế nào mà không nhận ra chấp trước của mình. Những lời nói của mẹ tôi đã cho tôi có nhận thức mới và trân quý công việc nấu ăn!” Chúng ta không được quên đi nội hàm chân chính của tu luyện bởi chúng ta cho rằng điều gì đó chúng ta làm là nhỏ và không đáng kể.

Sư phụ giảng:

“Bất kể là chư vị tìm tài trợ, chạy [bán] quảng cáo, làm đủ mọi thứ để gây quỹ cho kênh thông tấn và những gì làm ở tuyến hàng đầu cũng vậy, uy đức đều như nhau. Quyết không phải vì người này soạn bài, người khác biên tập, người kia phiên dịch, người khác thường xuyên xuất hiện trên kênh thông tin, hoặc vì sự đặc thù của công tác của họ, [thì] uy đức của họ lớn [hơn]. Tất cả đệ tử Đại Pháp tham gia vào làm kênh thông tấn này, bất kể chư vị làm hạng mục nào, thì đều như nhau.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2009, Giảng Pháp tại các nơi IX)

Sư phụ cũng giảng:

“Tuy nhiên tiểu hoà thượng làm cơm ở nhà bếp lại không nhất định là người tiểu căn cơ. Tiểu hoà thượng ấy càng chịu khổ thì càng dễ khai công, còn đại hoà thượng kia càng hưởng thụ càng khó khai công, bởi vì [ở đây] có vấn đề chuyển hoá nghiệp lực. Tiểu hoà thượng thường xuyên vừa khổ vừa nhọc, hoàn nghiệp sẽ nhanh, nên khai ngộ mau chóng; có lẽ đến một hôm vị này lập tức khai công. Hễ khai công, khai ngộ hoặc giả bán khai ngộ, thì thần thông xuất lai;” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Từ đó, tôi ngộ được rằng trong tu luyện chân chính chúng ta cần để ý đến từng chi tiết nhỏ, bắt đầu bằng những thứ nhỏ nhất trong cuộc sống. Chúng ta cần tu sửa từng ý từng niệm của mình, và luôn cũng nghĩ cho người khác, có trách nhiệm với hoàn cảnh tu luyện của chúng ta và dùng tâm thuần tịnh để cứu nhiều chúng sinh hơn nữa.

Trên đây là những trải nghiệm của bản thân tôi khi tham gia hạng mục phim và truyền hình trong hai năm qua.

Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Hội Giao lưu Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Canada năm 2021)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/23/429881.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/25/194776.html

Đăng ngày 01-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share