Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 17-06-2021] Tôi hiểu rằng chiến dịch “xóa sổ” của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tại Trung Quốc Đại lục là sự bức hại của cựu thế lực đối với các học viên mà chúng vốn vẫn xem thường và không muốn để họ tu luyện viên mãn. Khi mà các học viên Đại Pháp chính niệm, chính hành và ở trong Pháp, thì không có khảo nghiệm nào chúng ta không thể vượt qua.
Thái độ khác nhau
Tôi đã nhìn thấy những thái độ khác nhau của các học viên Đại lục đối với chiến dịch “xóa sổ” đó, như là sợ hãi, tránh né, ký giấy bất luyện rồi sau lại viết nghiêm chính thanh minh để vô hiệu nó, nhờ người khác ký thay mình, để cảnh sát và nhân viên cộng đồng đến nhà để giảng chân tướng cho họ, đến đồn cảnh sát và văn phòng cộng đồng để giảng chân tướng, và phát chính niệm để thanh trừ bức hại.
Tôi cũng nhìn thấy thêm những thể ngộ mới về vấn đề này. Người thì không công nhận cựu thế lực và không coi đây là một cơ hội để giảng chân tướng, mà thay vào đó là phủ nhận sự bức hại và phát chính niệm. Người khác thì trên cơ điểm của sự vị tha – để giảng chân tướng, phát chính niệm, và giải thể bức hại.
Để hiểu được về vị tha, tôi đã suy ngẫm về sự tu luyện của mình. Tôi đã tu luyện hơn 20 năm, thế mà chỉ mới đây tôi mới phát hiện rằng mình đã không thực tu. Tôi nhận ra rằng mình chỉ dùng Pháp để đo lường những người khác và chỉ thấy được những thiếu sót của người khác khi mâu thuẫn nảy sinh, hoặc là tôi đi đến quá nghiêm khắc với bản thân một cách cực đoan–không để mình có bất kỳ quan niệm người thường nào, nhất quyết rằng mình phải vứt bỏ hết cái tình của con người, và thời thời khắc khắc chú ý đến từng niệm đầu của mình. Nó làm tôi rất lo lắng thậm chí sợ hãi, và tôi đã không thực sự nhổ được tận gốc tâm tranh đấu, tâm tật đố và tâm hiển thị.
Sự giáo dục tẩy não của ĐCSTQ: Thay đổi người khác mà không thay đổi bản thân mình
Tôi đã nhận ra mình không có thể ngộ tốt về Pháp, biểu hiện ra là chưa thực sự tín Sư tín Pháp. Dường như có hai chủng quan niệm tương phản cùng tồn tại trong tôi, xem ra có vẻ mâu thuẫn mà kỳ thực lại không mẫu thuẫn. Nó bắt nguồn từ sự giáo dục tuyên truyền của ĐCSTQ.
Tà đảng ấy cũng rao giảng trong sách giao khoa rằng học sinh cần phải “vô tư phụng hiến, tiên tha hậu ngã.” Nhưng tại sao không ai có thể làm được như thế? Bởi vì ĐCSTQ đòi hỏi người ta vô tư dâng hiến hết mình cho ĐCSTQ và đặt ĐCSTQ lên hàng đầu, trong khi ĐCSTQ tùy ý giết người và bức hại con người. Vì thế, những ai sống trong cái xã hội do ĐCSTQ tà ác ấy kiểm soát sẽ học thành xảo trá, bảo vệ bản thân, chiếm lợi tối đa, đóng gói cho bản thân một vỏ bọc vô tư, vô ngã và và nắm giữ nền tảng đạo đức cao thượng. ĐCSTQ chống lại thiên lý, hủy hoại nhân luân và sẽ bị trời diệt.
Trước đây, tôi cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nhưng chỉ bằng cảm tính. Về cơ bản, tôi muốn người khác đối xử với mình bằng Chân-Thiện-Nhẫn, và tôi luôn muốn thay đổi người khác. Dĩ nhiên là, làm như vậy, tôi đã không thể chân chính tu luyện bản thân lên cao tầng.
Đồng thời, Pháp cũng là từ bi. Không phải là nếu tôi có lỗi nhỏ hay có một số quan niệm người thường, thì tôi sẽ không thể tu được nữa. Tôi nghĩ mình phải thời thời khắc khắc nghiêm khắc với chính mình; nếu không thì sự tu luyện của tôi sẽ chấm dứt. Điều này là sai. Lúc mới tu, tôi thậm chí còn nghĩ đến việc trở lại làm một người thường và không tu tiếp nữa chỉ vì quan niệm sai lầm này. Pháp là từ bi đối với chúng sinh và đối với đệ tử Đại Pháp. Chúng ta cần nghiêm khắc với chính mình trong tu luyện và hướng nội khi mâu thuẫn phát sinh, chứ không phải là không có niềm vui nào hay không ăn uống tử tế.
Khi tôi trong độ tuổi 20 hồi còn ở Trung Quốc Đại lục và cuộc bức hại chưa diễn ra, thỉnh thoảng tôi đi bơi vào buổi trưa trong mùa Hè nóng nực. Mấy học viên lớn hơn đã phê bình tôi, nói rằng một người tu luyện không nên sợ nóng và không nên bơi. Khi tôi thấy họ ngày nào cũng xem tin tức trên CCTV, tôi cảm thấy rằng đó là một chấp trước thực sự vì các học viên không cần xem thông tin và tuyên truyền của ĐCSTQ.
Áp đặt thể ngộ của bản thân lên những người khác
Khi học viên lớn tuổi hơn đó không muốn bơi, cô ấy phê bình một học viên trẻ hơn vì đi bơi, nói rằng đó là một chấp trước. Ngược lại, xem TV cũng không phải là một chấp trước sao?
Tôi đã đọc một bài viết trên Minh Huệ kể một học viên không có bất kỳ chấp trước nào đối với đồ ăn nên đã không nấu ăn cho bọn trẻ nhà cô ấy. Cô ấy cũng phàn nàn về các học viên khác khi họ cho các con cô ấy đồ ăn ngon. Khi các con cô ấy lớn lên, chúng cảm thấy rằng tu luyện thật là khó và chúng đã từ bỏ tu luyện. Tôi cảm thấy rằng học viên đó đã buộc các con cô ấy ăn uống theo cách mà bản thân cô ấy không có chấp trước với đồ ăn. Có thể cô ấy cũng đã áp đặt tư tưởng của mình lên bọn trẻ bằng các cách thức khác nữa, và cuối cùng đã đẩy các con cô ấy đến chỗ rời xa tu luyện.
Một người bà con của tôi cũng là học viên. Cô ấy không cho chồng mình bôi kem chống ghẻ lên chân anh ấy. Chồng cô ấy không tu luyện Đại Pháp. Hành động của cô ấy đã khiến anh chồng hoàn toàn ly khai Đại Pháp. Những học viên đó không ngộ Pháp được tốt và họ không thật sự vô tư, chu đáo và khoan dung với người khác.
Nếu học viên nào đó không có chấp trước đối với sự tiện nghi hay đồ ăn, họ cũng nên yêu cầu người khác làm như vậy chăng? Đó đâu phải là tu chính mình; họ đang cố tu người khác. Tôi cho rằng đó là quá chú trọng vào hình thức. Có rất nhiều tâm chấp trước khác cần được trừ bỏ, chẳng hạn như tâm hiển thị, tật đố, tranh đấu, hoan hỷ, sợ hãi, và sắc dục, mà Sư phụ đã chỉ rõ trong Chuyển Pháp Luân. Nếu chúng ta không thực sự tự mình tìm để thanh trừ các chấp trước này, hoặc nếu thậm chí chúng ta trốn tránh chúng, chúng ta không thể thực tu và trở nên vô tư được.
Do đó, tôi nhất trí rằng chúng ta không được thừa nhận chiến dịch “xóa sổ” đó. Nhưng chúng ta phải làm gì để thực sự phủ định nó? Chỉ phát chính niệm thôi thì có đủ không? Tôi cho rằng chỉ khi chúng ta loại bỏ được mọi nỗi sợ hãi thông qua tu luyện, thực sự suy xét cái gì là tốt cho chúng sinh, và thực sự thiện lương, chúng ta mới có thể hoàn toàn thanh trừ mọi sự bức hại và can nhiễu. Sự vô tư và vị tha có thể thực sự phủ nhận an bài của cựu thế lực.
Kỳ thực là tôi đã do dự chia sẻ suy nghĩ của mình, bởi tôi không giải thích được chúng gãy gọn, và tôi thậm chí có thể làm tổn thương một số người sau khi dùng thời gian và nỗ lực để viết được bài chia sẻ này. Ngoài ra, nó có thể không được đăng trên trang web Minh Huệ. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng sợ việc khó thì không đúng. Biết đâu một số trải nghiệm của tôi có thể giúp các học viên khác hoặc khiến họ suy nghĩ thấu đáo.
[Ghi chú của người biên tập: Bài viết này phản ánh nhận thức cá nhân của tác giả trong trạng thái tu luyện hiện tại, cùng quý đồng tu đối chiếu để chúng ta có thể “tỷ học tỷ tu” (“Thực tu”, Hồng Ngâm)]
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/17/427028.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/7/8/193996.html
Đăng ngày 17-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.