Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-04-2021] Tôi là người thẳng thắn và bộc trực. Đồng tu khi gặp phải vấn đề và kể cho tôi nghe, tôi sẽ không ngần ngại chỉ trích gay gắt đồng tu.

Tôi nói những điều như: “Bạn có những chấp trước như thế như thế, và đây là những gì bạn cần làm.” Loại hành vi này đã trở thành một thói quen theo thời gian. Nó mang lại cho tôi cảm giác hài lòng sau khi tôi khiển trách họ. Tôi tin rằng cởi mở với họ thay vì vòng vo tam quốc là cách mà một người tu luyện nên làm.

Năm ngoái tôi đã nói với một học viên mà tôi mới gặp: “Bây giờ bạn đã ly hôn, bạn không nên nhận quyền nuôi con. Nếu chồng cũ của bạn không trả tiền nuôi con, bạn sẽ rất khổ sở. Bạn quá phụ thuộc và sẽ dễ trở nên quá chấp trước vào con. Mình thấy bạn hay mắng con, mình nghĩ bạn nên hướng nội.” Tôi đã đưa ra rất nhiều lời khuyên cho họ.

Hậu quả của hành vi cứng rắn của tôi

Em gái thông báo với tôi rằng em trai chúng tôi đã nghỉ làm cách đây một thời gian, khiến công việc kinh doanh của gia đình cậu ấy trở nên khó khăn. Tôi đổ lỗi cho em trai mình: “Cậu ấy nói đọc sách Đại Pháp, nhưng lại dùng điện thoại di động cả ngày và không cư xử như một học viên. Bây giờ cậu ấy còn nghỉ việc và trở nên lười biếng!”

Khi tôi phàn nàn về em trai mình, răng của tôi bắt đầu đau và cảm thấy lung lay. Tôi rất bực bội và lo lắng vì cơn đau này. Tôi hướng nội và phát hiện ra một vài chấp trước, nhưng tôi vẫn còn đau. Tôi không thể làm bất cứ điều gì và không thể ăn. Tôi đã lặng lẽ đọc nhẩm Pháp.

Sư phụ giảng:

“chúng ta trong quá trình tu luyện, thì những tâm mà một người tu luyện cần vứt bỏ là rất nhiều: tâm hiển thị, tâm tật đố, tâm tranh đấu, tâm hoan hỷ; rất nhiều các loại tâm chấp trước đều phải vứt bỏ hết.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhớ rằng khi tôi còn nhỏ, mọi người thường uống thuốc để giảm đau răng. Tôi đã có thể vượt qua cơn đau và không cần dùng thuốc, và tôi muốn người khác nhìn thấy sức mạnh ý chí của mình. Tôi nhận ra rằng trong suốt cuộc đời mình, tôi luôn có tâm hiển thị rất mạnh mẽ.

Việc tôi muốn đưa ra lời khuyên cho người khác, coi thường họ và phàn nàn về em tôi đều xuất phát từ tâm lý thích hiển thị và tật đố. Nó không giúp ích cho người khác. Nó chỉ gây tổn thương cho họ mà thôi.

Một điều khó tin đã xảy ra sau khi tôi ngộ ra Pháp lý này. Cơn đau biến mất và răng của tôi không còn lung lay nữa!

Tôi đã nhân cơ hội này để hướng nội sâu hơn. Tôi nhớ lại rằng khi tôi nghĩ rằng mình đang giúp đỡ các học viên, tôi đã áp đặt ý kiến của mình và bảo họ hãy hướng nội. Thực tế tôi đã không hề biết lượng sức. Mỗi học viên tu luyện đều có Sư phụ quản, tôi còn muốn an bài con đường cho họ để làm gì chứ? Nghĩ đến đây tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Lúc này răng của tôi đã hoàn toàn không còn đau nữa, lại vững chắc như trước đây.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/28/悟到法理后-牙不疼了-423315.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/10/193634.html

Đăng ngày 15-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share