Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-08-2021] Gần đây, tôi đã đọc một số bài viết trên Minh Huệ về yêu cầu bắt buộc tiêm vắc-xin. Tôi cũng đã rơi vào tình huống khó xử trong việc tiêm phòng, và tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của mình.

Một thời gian trước, công ty của tôi đã ban hành yêu cầu bắt buộc tiêm vắc-xin, thậm chí chỉ định một người theo dõi tình trạng tiêm chủng của mọi nhân viên. Cán bộ khu dân cư cũng nhiều lần gọi điện cho người nhà tôi để hỏi thăm tình hình của tôi. Loa ở cổng khu chung cư của tôi hàng ngày đều tuyên truyền cùng một thông báo, thúc giục mọi người đi tiêm. Đối mặt với áp lực của công ty và cộng đồng địa phương, tôi đã có một cơ hội tốt để tu luyện tâm tính của mình. Tôi đã trải qua bốn giai đoạn tu luyện tâm tính. Dưới đây là trải nghiệm của tôi.

Giai đoạn một: Từ chối nhưng thiếu dứt khoát

Niệm đầu đầu tiên của tôi về yêu cầu tiêm chủng là: “Tôi là một học viên. Tôi sẽ không tiêm.“ Hôm đầu tiên người theo dõi tình hình tiêm vắc-xin của công ty gọi điện cho tôi, tôi đã nói với cô ấy rằng tôi chưa tiêm. Mấy hôm sau, cô ấy không gọi cho tôi. Tuy nhiên, danh sách những người chưa tiêm ngày càng ngắn lại. Khi gọi lại cho tôi, cô ấy nói: “Chị đi tiêm đi. Cuối cùng thì chị cũng phải tiêm mà, trừ khi chị thuộc diện miễn trừ y tế. Nếu không có thẻ tiêm chủng, chị thậm chí còn không thể đi nhà hàng.” Mặc dù không muốn, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn trong lý do không tiêm vắc-xin của tôi.

Giai đoạn hai: Tìm cớ thoái thác

Tôi hướng nội sâu về lý do từ chối tiêm vắc-xin. Phải chăng vì tôi lo lắng về các tác dụng phụ? Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu rõ rằng thân thể của tôi đã được Sư phụ (Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) tịnh hóa, và cho dù có tác dụng phụ nào thì cũng không thể gây hại cho cơ thể của tôi. Vì vậy, lý do thực sự là vì tôi là một học viên, tôi không cần bất kỳ liều vắc-xin nào. Nhưng tôi lại lo lắng mọi người không hiểu cách lý giải của tôi, vì nhiều người trong họ là người vô thần.

Tôi tiếp tục hướng nội và nhận ra niệm đầu “tôi không cần bất kỳ liều vắc-xin nào” đều là vì “tôi”. Tôi không muốn bất kỳ chất độc nào từ vắc-xin đi vào thân thể đã được Sư phụ tịnh hóa. Vì vậy, niệm đầu đó của tôi vẫn là tự tư. Vậy làm thế nào để nhìn vấn đề này chiểu theo Pháp lý và đáp ứng các yêu cầu của Pháp? Tôi nhận ra việc chúng ta không tiêm vắc-xin cũng là để chứng thực sự phi thường của Đại Pháp. Tôi cảm thấy tôi đã đề cao một chút thể ngộ về Pháp.

Nhưng các đồng nghiệp của tôi hàng ngày vẫn bàn về vắc-xin, vì vậy đôi khi tôi không thể không nghĩ về câu trả lời nếu được hỏi lại lý do không tiêm. Tôi tìm được một cái cớ là “Ô, tôi bị bệnh tim trước khi tu luyện Đại Pháp. Tôi sẽ dùng cái cớ đó.”

Giai đoạn ba: Niệm đầu bất chính khiến thân thể bị khó chịu

Liền mấy ngày sau đó, tôi bị tức ngực hai lần. Tôi bị ợ chua, đổ mồ hôi, và rùng mình. Tôi cảnh giác và hiểu rằng hẳn mình đã làm gì đó sai. Khi tôi nhớ lại những niệm đầu và hành động gần đây của mình, tôi chợt nhớ ra mình từng có niệm đầu này: “Mình sẽ lấy cớ là trước kia mình bị bệnh tim để giải thích với cấp trên về lý do không tiêm vắc-xin.” Tôi đã bị sốc trước suy nghĩ này bởi vì đó chắc chắn không phải là cách chân chính để đối mặt với khảo nghiệm của một học viên. Làm sao tôi có thể lấy bệnh cũ làm lý do để tránh tiêm phòng? Niệm đầu này không phải xuất phát từ chân ngã của tôi. Đó là tư tưởng biến dị để bảo vệ cái mà cái tôi ích kỷ của cựu vũ trụ muốn. Khi xem đó là tư tưởng là của mình, tôi đã cầu bệnh đến. Vì thế mà các triệu chứng mới xuất hiện.

Vậy tôi nên giải thích quyết định của mình với cấp trên như thế nào? Đột nhiên một niệm đầu khác xuất hiện: “Tại sao tôi cứ nghĩ cấp trên sẽ kiểm tra tình trạng tiêm phòng của tôi? Đó không phải là tôi đang cầu điều đó sao?”

Mặc dù tôi đã thấy cấp trên hỏi về tình trạng tiêm phòng của đồng nghiệp hàng ngày, nhưng đó là chuyện bình thường đối với người thường. Là đệ tử Đại Pháp, con đường của chúng ta là do Sư phụ an bài, và chúng ta đang tu luyện trong xã hội người thường trong thời kỳ Chính Pháp. Sứ mệnh của chúng ta là trợ Sư cứu người, những gì xảy ra trong xã hội không liên quan gì đến các học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp.

Sau đó, tôi cảm thấy các yếu tố liên quan đến tiêm phòng đã biến mất trong tư tưởng của tôi. Không cần phải tìm câu trả lời cho một câu hỏi không tồn tại. Tôi thầm cầu Sư phụ: “Xin Sư phụ đừng để những người bị cựu thế lực điều khiển kiểm tra tình trạng tiêm phòng của con. Nó không liên quan đến những gì chúng con đang làm.” Kể từ đó, mặc dù việc kiểm tra tình trạng tiêm phòng vẫn diễn ra hàng ngày, nhưng không ai kiểm tra tôi, như thể tôi không phải là một trong số họ.

Giai đoạn bốn: Mỗi ý niệm đều quan trọng

Một thời gian không có ai thúc ép tôi đi tiêm vắc-xin. Tôi nghĩ tôi đã vượt qua khảo nghiệm.

Một hôm, khi tôi đang đi cùng một người bạn thì anh nhận được cuộc điện thoại của ủy ban khu dân cư để kiểm tra tình trạng tiêm phòng của anh. Anh nói anh không thể tiêm vắc-xin vì lý do sức khỏe. Nhưng anh được yêu cầu phải có giấy miễn trừ y tế. Anh bỗng rất tức giận: “Miễn trừ nào? Tại sao tôi lại cần giấy miễn trừ? Thực ra, tôi đã định tiêm vắc-xin; nhưng vì các anh thúc quá, tôi sẽ không tiêm! Tôi không muốn bị ép buộc.“ Anh cúp máy. Tôi nhìn anh và mỉm cười.

Sau khi về nhà, tôi vẫn suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Đột nhiên, tôi nhận ra nụ cười của mình rất bất thuần. Tôi hướng nội và cố gắng tìm ra ý niệm thực sự đằng sau nụ cười đó. Tại sao cuộc trò chuyện này lại xảy ra trước mặt tôi? Tại sao tôi vẫn quan tâm đến việc tiêm chủng của mọi người?

Tôi nhận ra tôi oán hận Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vì đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 7 năm 1999. “Hận” là một sinh mệnh ở không gian khác, nó vui mừng và thỏa mãn khi những người ép tiêm vắc-xin bị trách mắng. Tôi cũng cảm thấy tốt vì đã có người trút giận lên ĐCSTQ thay tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm sau khi tìm thấy chấp trước này. Tôi rất biết ơn Sư phụ đã lợi dụng mọi cơ hội để phơi bày những chấp trước của tôi.

Một lần, ba học viên và tôi đã chia sẻ thể ngộ về yêu cầu tiêm phòng. Một học viên trẻ đã phải chịu áp lực lớn, không chỉ từ công ty, mà cả từ gia đình của anh. Học viên này có con đang tuổi đi học, và giáo viên của con anh đã gọi anh nhiều lần để giục vợ chồng anh đi tiêm phòng, nếu không đứa trẻ sẽ bị áp lực ở trường. Dù thế nào, học viên này không hề động tâm. Dần dần, không ai nhắc đến vắc-xin nữa.

Khi tôi kể cho họ trải nghiệm về các triệu chứng sau khi nghĩ lấy bệnh tim làm lý do, hai học viên khác nhận ra họ cũng gặp vấn đề tương tự như tôi. Một người cho biết cách đây vài ngày, khi được hỏi có phải cô chưa tiêm vắc-xin là vì bị ốm hay không. Cô không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận điều đó trong tâm. Từ lần đó, cô thường xuyên cảm thấy đầu nặng trĩu. Người học viên kia nói: “Bây giờ tôi biết tại sao vết mổ trên bụng tôi từ nhiều năm trước lại đau như vậy. Khi cộng đồng kêu gọi mọi người tiêm vắc-xin, tôi nghĩ nếu họ đến nhà tôi, tôi sẽ cho họ xem vết mổ của mình. Suy nghĩ bất chính này đã khiến tôi bị đau.”

Trên đây là chia sẻ về trải nghiệm của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

Ghi chú của người biên tập: Bài viết này chỉ đại diện cho nhận thức hiện tại của tác giả, xin giao lưu cùng các đồng tu, để cùng “tỷ học tỷ tu” (Thực Tu, Hồng Ngâm).

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/8/429291.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/11/194567.html

Đăng ngày 13-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share