Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đài Loan

[MINH HUỆ 28-03-2021] Tháng 12 năm 2017 sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã học được cách hướng nội và nghĩ cho người khác. Tính khí của tôi cũng trở nên tốt hơn và tôi học được cách lùi bước khi có mâu thuẫn. Tại nơi làm việc tôi cũng nói cho mọi người nghe về Pháp Luân Đại Pháp.

Tốt xấu xuất tự một niệm của người ta

Tôi là một người bán hàng trong chợ rau quả. Tôi luôn rất bận và phải di chuyển nhanh nên rất dễ bị thương trong lúc làm việc. Mùa hè vừa rồi trong lúc đang khuân hàng do không chú ý tôi đã bị kẹt mấy ngón tay vào một chiếc quạt điện giải nhiệt.

Tôi bị đau đến mức phải buông ngay món hàng mà tôi đang ôm. Tôi liền lập tức niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi liên tục niệm chín chữ mặc dù bàn tay đang rất đau.

Một phụ nữ lớn tuổi bán rau quả ở gian hàng kế bên tôi nhìn thấy sự việc liền hỏi lớn: “Tay cô có bị thương không? Cô có cần đi bệnh viện không?” Khi ấy phía trước gian hàng của tôi đang có rất nhiều khách đang đứng xếp hàng chờ. Nên tôi đáp lại: “Cháu ổn. Bác có thể giúp cháu bán hàng một lúc được không?”

Sau khi niệm chín chữ được khoảng hơn chục lần, tôi mở bàn tay trái của mình ra để kiểm tra mấy ngón tay. Nó bị đỏ và cảm thấy hơi đau. Da tay thậm chí không bị trầy xước trước sức mạnh của các cánh quạt điện. Mọi người xung quanh tôi đã rất ngạc nhiên!

Một ngày nọ tôi đã bị đau lưng trong lúc đang di chuyển hàng hoá. Mấy người đồng nghiệp của tôi đã giục tôi nên đi khám. Do quá đau nên tôi đã đi. Khi đến nơi tôi chợt nhớ ra rằng mình là một học viên và tôi sẽ ổn thôi. Vì vậy, tôi chỉ lấy một số loại thuốc để giảm bớt cơn đau trong trường hợp tôi cần đến nó.

Tôi đã dùng thuốc giảm đau do không minh bạch các Pháp lý. Vì niệm đầu này mà tôi cảm thấy mình giống hệt như người thường.

Sáng hôm sau, tôi bị đau đến mức không thể cử động được và thuốc giảm đau cũng không giúp được gì.

Tôi nhớ đến điều Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) từng giảng:

“Vật chất cấu thành trong tất cả các không gian của vũ trụ chúng ta, hầu như đều có trong công này” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ: “Vậy thì uống thuốc thì có lợi ích gì?” Tôi liền ngồi dậy để luyện công bất chấp cơn đau. Sau khi luyện xong các bài công pháp, cơn đau đã gần như biến mất nên tôi quay lại làm việc. Tôi đã thực sự ngộ được lời Sư phụ giảng thông qua trải nghiệm cá nhân của mình.

Sư phụ giảng:

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Học thuộc Pháp

Mặc dù tôi đọc Pháp không sót một chữ nào nhưng suy nghĩ của tôi cứ vẩn vơ đặc biệt là khi tôi tự đọc một mình. Ngay sau khi đọc xong tôi chẳng nhớ gì cả. Thi thoảng ngay khi vừa đọc xong một đoạn tôi không nhớ mình vừa đọc gì và tôi phải đọc lại. Để đọc xong một bài tôi đã phải đọc đi đọc lại từng câu.

Một học viên khác khuyên tôi thử học thuộc lòng Pháp. Lúc đầu tôi cảm thấy rất khó, thậm chí còn không thể nhớ nổi một vài câu, thì làm sao mà tôi có thể nhớ nổi cả một cuốn Chuyển Pháp Luân? Khi còn nhỏ tôi rất giỏi trong việc học thuộc lòng. Tuy nhiên khi bắt đầu học thuộc Pháp, tôi học câu sau thì quên câu trước.

Sau đó tôi ngộ ra việc này là do tôi bị can nhiễu. Nó là nghiệp tư tưởng đang cố ngăn không cho tôi đắc Pháp.

Để loại bỏ can nhiễu này tôi quyết định phát chính niệm trước khi học thuộc lòng. Tôi đọc cả đoạn trong ba lần và sau đó thì thuộc lòng.

Dần dần mỗi ngày tôi đã có thể nhớ được một đoạn Pháp nhỏ. Sau đó mỗi khi đọc xong bài giảng, tôi cảm thấy mình có thể ngộ được các Pháp lý một cách rõ ràng và áp dụng chúng trong đời sống hằng ngày của mình.

Một ngày nọ tôi mơ thấy cảnh một chiếc chìa khoá không thể mở được một cái ổ khoá. Ngày hôm sau khi tôi đang học bài giảng mới của Sư phụ, thì lật đến trang mà Sư phụ giảng như sau:

“Tất nhiên, hiện nay đã có rất nhiều học viên mới bắt đầu dần dần tham gia; đó là nhờ tác dụng của việc chư vị giảng thanh chân tướng; nó giống như chiếc chìa khoá vạn năng, khai mở nhân tố mà cựu thế lực cách ly con người thế gian không cho họ học Pháp, ấy là vì chư vị giảng chân tướng mới có tác dụng như vậy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)

Tôi ngộ ra rằng Sư phụ bảo tôi học cách giảng thanh chân tướng.

Một ngày nọ, tôi chú ý thấy có một phụ nữ đang vất vả xách trên tay nhiều túi đồ nên tôi đã chạy đến giúp cô ấy. Người phụ nữ này nói: “Chị rất từ bi!” Tôi cảm thấy ngạc nhiên trước những lời của cô ấy, tôi nghĩ là học viên chúng ta nên đối xử tử tế với mọi người. Làm sao một hành động nhỏ như thế này lại được xem là từ bi? Hôm đó khi học Pháp tôi đã đọc được đoạn Pháp này:

“Tặng mọi người hai câu này: “Vô phi thị nhân tâm, hữu tâm bất thị bi”” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ Quốc năm 2004)

Tôi đã rất ngạc nhiên. Sư phụ đã điểm hoá cho tôi bất cứ khi nào tôi không hiểu. Tôi nhận ra rằng khi chúng ta gặp phải mâu thuẫn, chúng ta luôn chắc chắn rằng chúng ta đúng. Ngay cả khi chúng ta hướng nội theo Pháp, chúng ta vẫn không nghĩ rằng chúng ta sai. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như chúng ta khoan dung, nhưng đó chỉ là tu khẩu. Nhưng suy nghĩ rằng chúng ta “không sai” vẫn là một chấp trước của con người. Những gì tôi muốn loại bỏ chính xác là các lớp chấp trước của con người. Tại sao tôi lại ôm giữ một điều tồi tệ như vậy?

Pháp lý

“Vô phi thị nhân tâm, hữu tâm bất thị bi” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ Quốc năm 2004)

Điều Sư phụ giảng được phản ánh ở khắp mọi nơi khi tôi đi giảng thanh chân tướng trong thời gian gần đây. Vì tôi có chấp trước vào danh vọng, nên tôi không thể biết liệu mình đang chứng thực Pháp hay bản thân mình. Vì vậy, tôi đã vấp ngã và ngã đi ngã lại hết lần này đến lần khác. Tôi phát hiện ra nhiều chấp trước ẩn chứa trong những thứ mà tôi cho là tốt đó.

Đi theo con đường do Sư phụ an bài

Khi làm xong công việc ở chợ, tôi luôn mỉm cười và bảo với những người khác rằng “Hiện tôi đang rất bận!” Tôi tham gia các hạng mục giảng chân tướng. Khi mọi người hỏi tôi có mệt không, tôi nói với họ rằng mọi sự mệt mỏi về thể chất đều có thể được phục hồi bằng cách luyện công.

Nhờ vào sự biến đổi của cơ thể tôi có thể bước đi rất nhanh. Như thể tôi đang được ai đó đẩy đi. Tôi làm việc rất nhanh. Năm nay tôi đã được 52 tuổi. Nước da của tôi hồng hào và mái tóc bạc của tôi bây giờ đen và bóng. Mọi người đều nói rằng tôi trông ngày càng trẻ ra.

Tôi hiểu rõ rằng chúng ta nên phủ nhận hoàn toàn mọi an bài của cựu thế lực. Chỉ đi theo con đường mà Sư phụ đã an bài, thì chúng ta mới có thể cảm nhận được niềm vui mà Sư phụ đã đề cập đến trong Tinh Tấn Yếu Chỉ II:

“Phóng hạ chấp trước khinh chu khoái.”

(Tâm tự minh, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Diễn nghĩa:

“Vứt chấp trước xuống, thuyền nhẹ bơi nhanh”

Tôi là người hạnh phúc nhất vũ trụ này khi được trở thành một học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/28/422667.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/5/191730.html

Đăng ngày 06-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share