Bài viết của học viên Pháp Luân Công tại Ireland

[MINH HUỆ 03-07-2021] Năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Luôn ghi nhớ sứ mệnh cứu độ chúng sinh của mình, tôi giảng chân tướng cho người thân, bạn bè, hàng xóm và những người tôi gặp. Sau đây là một vài câu chuyện như vậy và một số hiểu biết mà tôi muốn chia sẻ.

Giảng chân tướng là điều thiết yếu

Tôi đang giảng chân tướng thì thấy ba người đàn ông Trung Quốc hút thuốc trước một cửa hàng. Tôi bước tới và nói với họ, “Chào mừng đến Ireland. Tôi là một học viên Pháp Luân Công.”

Sau khi nghe điều này, ba người đàn ông cố gắng phớt lờ tôi một lúc. Sau đó, một người trong số họ nói, “Chị tu luyện Pháp Luân Công, vậy hãy cho chúng tôi xem chị tu luyện như thế nào.” Tôi đặt ba lô xuống và ngồi lên đó. Tôi gác chân lên tư thế kiết già và nói, “Xin hãy nhìn kỹ. Đây là tư thế ngồi song bàn của Phật gia.”

Tôi đứng dậy và lấy ra một tờ báo giảng chân tướng. Tôi chỉ vào một bức ảnh về vụ tự thiêu được dàn dựng ở Thiên An Môn và nói, “Các anh vừa thấy tôi ngồi song bàn. Chân của Vương Tiến Đông không như vậy. Người Trung Quốc có câu, ‘Người phàm tục thích xem điều náo nhiệt, chỉ có người hiểu biết mới nhìn ra chân tướng.’ Xin hãy nhìn kỹ hơn, thế ngồi của Vương Tiến Đông hoàn toàn khác với tôi.“

Ba người đàn ông bắt đầu xem kỹ tờ báo.

Tôi tiếp tục nói, “Một vụ tự thiêu là một trường hợp khẩn cấp. Hãy suy nghĩ về nó theo một hướng khác. Nếu các anh là người đang ôm chăn cứu hỏa, các anh sẽ trùm chăn ngay cho nạn nhân đang bốc cháy. Làm sao các anh có thể cầm trên tay chiếc chăn cứu hỏa và chờ chụp bức ảnh được chứ?

“Pháp Luân Công là một môn tu luyện của Phật gia và cấm chỉ việc sát nhân. Hành vi tự sát cũng là giết người và là một tội ác. Vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn đã được dàn dựng để chụp mũ Pháp Luân Công! Pháp Luân Công hiện đã được truyền đến hơn 100 quốc gia khắp thế giới. Chưa có quốc gia nào từng xảy ra vụ tự thiêu. Chúng tôi là những học viên Pháp Luân Công, nhưng không có nơi nào ở Trung Quốc để chúng tôi có thể lên tiếng. Hôm nay, tôi dành vài phút để cho các anh biết sự thật.”

Tôi hỏi một trong ba người đàn ông, “Anh có phải là đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không? Ông trả lời có. Tôi hỏi một người đàn ông khác trong nhóm, ông cho biết đã gia nhập Đoàn Thanh niên. Người thứ ba cho biết đã gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong. Tôi đã giúp tất cả họ thoái xuất khỏi các tổ chức này và đưa cho họ mỗi người một tờ báo để tìm hiểu thêm về Pháp Luân Công và cuộc bức hại của ĐCSTQ.

Thay đổi thái độ sau khi thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ

Tôi đưa con gái đến “khu phố Tàu” để giảng chân tướng. Gần đó có một khu vui chơi, và con gái tôi nói rằng cháu muốn chơi ở đó. Tôi ngập ngừng nói, “Không có nhiều người ở khu vui chơi như trên đường phố đâu.” Nhưng vì con tôi đã bảo vậy, tôi cũng nghĩ rằng tại sao lại không. Thế là tôi đưa con gái đến khu vui chơi. Có hai người phụ nữ Trung Quốc ngồi trên một chiếc ghế dài cách đó không xa, đang cho con họ ăn.

Tôi bước tới, giảng chân tướng cho họ, và giúp họ thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Mặc dù họ đồng ý thoái, nhưng thái độ của họ dường như không mấy thoải mái. Tôi muốn nói với họ nhiều hơn, nhưng thấy họ cúi đầu và chú tâm vào việc cho con ăn, tôi nghĩ mình nên đợi cho đến khi họ xong việc.

Tôi nhìn quanh và thấy một vài cậu bé Trung Quốc đang chơi bóng rổ. Khi tôi đi đến sân bóng rổ, một cậu thanh niên trẻ lại gần và nói với tôi, “Lần trước cô đã cho cháu một cuốn sách nhỏ. Cô có thể cho cháu một cuốn nữa được không?” Tôi đưa cho cậu ấy một bản, và cậu bỏ nó vào trong túi.

Hai cậu thanh niên khác cũng đến và hỏi tôi về Pháp Luân Công. Tôi đã nói chuyện với họ về môn tu luyện này. Một trong số họ đã gia nhập Đoàn Thanh niên ở Trung Quốc, và tôi đã giúp cậu ấy thoái xuất nó. Sau đó, họ tiếp tục chơi bóng rổ.

Khi tôi quay lại băng ghế phía hai người phụ nữ, cậu thanh niên đầu tiên đột nhiên hô lớn, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Hai cậu thanh niên khác cũng hô lên, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi vẫy tay với họ và nói, “Cảm ơn các cháu!”

Một trong hai người phụ nữ đang cho con ăn nói với tôi, “Một phụ nữ Ireland vừa hỏi em rằng chị đang làm gì. Em nói, ‘Chị ấy là một người có đức tin và là một người rất tốt. Chị ấy đang truyền rộng đức tin của mình.’”

Tôi hạnh phúc nói: “Những gì các cô nói thật sự rất tốt. Cảm ơn các cô!”

Những lời dạy của Sư phụ khích lệ tôi

Vài năm trước, tôi đang ra ngoài giảng chân tướng cùng một đồng tu. Chúng tôi tình cờ gặp một đoàn thể thao Trung Quốc đang ở trong khu vực để tham gia một cuộc thi. Họ có khoảng 20 người, hầu hết là các thanh niên trẻ, còn lại là huấn luyện viên và nhân viên. Tôi bước đến để giảng chân tướng cho họ, còn đồng tu đã phát chính niệm bên cạnh chúng tôi.

Tôi thấy một cậu thanh niên trẻ cầm đôi giày Clark trên tay, tôi nói: “Xin chào! Thật tuyệt khi mua được đôi giày Clark này ở đây! Cậu sẽ phải chi hàng nghìn nhân dân tệ cho một đôi như vậy ở Trung Quốc! Cuộc sống ở Trung Quốc thực sự không hề dễ dàng.”

Mọi người trong đoàn vây quanh tôi, hầu hết họ là nam giới. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng vì tôi chưa từng nói trước nhiều người như vậy! Tôi nhớ lại lời dạy của Sư phụ:

“Vậy là nói cách khác, đây là việc xưa nay chưa từng có. [Từ] khai thiên tịch địa chưa từng có Thiên tượng hồng đại như vũ trụ Chính Pháp này; [từ] khai thiên tịch địa cũng chưa từng có đệ tử Đại Pháp. Sư phụ đã khai sáng ra huy hoàng này, dẫn chư vị nhập vào thời khắc lịch sử này. Chư vị hãy tu luyện cho tốt chính mình, tận tình triển hiện bản thân chư vị khi cứu độ chúng sinh, và thực hiện cho tốt hơn nữa!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang cho tôi cơ hội đạt đến một tầng thứ cao hơn, và vì tôi đang giảng chân tướng cho rất nhiều người, nên tôi chỉ cố gắng hết sức để thể hiện phong thái của một học viên Đại Pháp. Tôi bình tĩnh lại và điều chỉnh trạng thái cũng như suy nghĩ của mình.

Tôi nói, “Người Trung Quốc đang phải chịu đựng thống khổ. Ngày nay, không khí bị ô nhiễm, thực phẩm nhiễm độc, nước bị ô nhiễm, và ngay cả điều kiện sống tối thiểu cũng rất không an toàn. ĐCSTQ đã thực hiện nhiều chiến dịch chính trị kể từ khi lên nắm quyền. Các nạn nhân chính là những người đồng hương của chúng ta.

“Yêu nước không có nghĩa là yêu Đảng, và ĐCSTQ không phải là Trung Quốc. Chúng ta là con cháu của Trung Quốc, và đất nước Trung Hoa của chúng ta có nền văn minh thần truyền 5000 năm.

“Vào thời điểm quan trọng này trong lịch sử, tôi hy vọng mỗi người trong số các bạn có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn cho tương lai của mình. Giờ đây, hơn 300 triệu người đã thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Tôi hy vọng các bạn cũng sẽ thoái Đảng và không trở thành đồng phạm của ĐCSTQ.”

Một tuyển thủ vỗ tay và thốt lên: “Chị nói hay quá! Hiện nay chúng ta đang sống trong tình cảnh vô cùng thảm khốc.” Tôi thấy mọi người đã hiểu được điều tôi nói, vì vậy tôi đã giúp họ thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Tám tuyển thủ đồng ý thoái. Sau đó trưởng đoàn yêu cầu cả đoàn lên đường về đích. Tôi đã đi theo đoàn và giúp bốn huấn luyện viên thoái ĐCSTQ.

Qua câu chuyện này, tôi ngộ ra rằng khi Sư phụ muốn chúng ta đạt đến tiêu chuẩn cao hơn, Ngài sẽ ban cho chúng ta dũng khí và trí huệ. Chỉ cần chúng ta muốn, thì chắc chắn chúng ta sẽ làm được tốt.

Tôi rất trân quý cơ hội tu luyện chưa từng có này. Tôi cảm ân Sư phụ đã cho tôi cơ hội trợ Sư chính Pháp, và mọi thứ mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Tôi sẽ nghe theo Sư phụ, và tôi tin chắc rằng tôi có thể làm tốt hơn nữa trong tương lai.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/26/427315.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/7/3/193936.html

Đăng ngày 05-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share