Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-02-2021] Ngày 17 tháng 5 năm 2016, tôi đã tới Trung tâm Dịch vụ Hành chính để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Có sáu chiếc xe taxi đang đỗ ở hai bên đường gần đấy, và cửa của các ôtô đều mở vì thế tôi quyết định giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho họ.
Nhiều người trong số họ tiếp nhận tờ thông tin, và sáu hay bảy người đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.
Khi tôi đang giảng chân tướng cho một tài xế khác, ba cảnh sát bước ra khỏi xe và bao vây tôi. Một người trong số họ cầm tờ tài liệu chân tướng mà tôi vừa tặng và hỏi: “Bà phân phát cái này à? Đi với chúng tôi!”
Tôi trả lời: “Tôi không lên xe; Tôi không phạm pháp. Tại sao các anh lại bắt tôi? Các anh đang làm việc phi pháp.” Họ kéo tôi lên xe. Trên đường tới đồn cảnh sát, tôi giảng chân tướng cho họ. Ở đồn cảnh sát, tôi ngồi song bàn và phát chính niệm trong khi hướng nội và xin Sư phụ gia trì cho tôi.
Nửa giờ sau, họ lấy hết tất cả tờ rơi, đĩa DVD và những vật dụng cá nhân của tôi, đồng thời khóa tôi trong một phòng giam nhỏ. Tôi hỏi: “Dựa trên điều luật nào mà các anh bắt giữ tôi?” Họ cử hai nữ cảnh sát trông chừng tôi. Tôi không sợ hãi mà tiếp tục phát chính niệm.
Tôi nghĩ: “Vì họ đã cầm tù mình phi pháp ở đây, mình phải có chính hành và cố gắng giảng chân tướng.”
Tôi tăng cường phát chính niệm và cảm thấy như mình đang xoay giữa không trung. Tôi cảm thấy một cảm giác bình yên và dễ chịu.
Một vài cảnh sát đến chụp ảnh tôi. Tôi từ chối và quay lưng về phía họ. Tôi nói: “Nếu tôi hợp tác với các anh, thì chính là các anh đang làm việc xấu. Các anh và gia đình các anh sẽ bị quả báo, vì thế tôi không thể hợp tác với các anh được.”
Họ rời đi mà không chụp ảnh. Tôi không ngừng phát chính niệm hoặc hướng nội để tìm lý do vì sao mình bị bức hại.
Tôi không quan tâm tới an nguy của bản thân. Có rất nhiều xe hơi cao cấp và rất nhiều người, và phần lớn họ đều tiếp nhận chân tướng, vì thế tôi đã nán lại đó quá lâu và tôi đã quá hoan hỷ. Tôi hối hận về điều đó và cảm thấy hối tiếc vì đã gây phiền phức cho Sư phụ. Sau đó tôi nghĩ, vì tôi đã ở đây, tôi phải giúp những cảnh sát này minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.
Sư phụ giảng:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
(Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)
Diễn nghĩa:
“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”
Tôi cảm thấy được Sư phụ gia trì sau khi nhớ lại Pháp của Ngài. Tôi tiếp tục phát chính niệm để thanh trừ những linh thể tà ác.
Sau một thời gian, tôi quyết định đã đến lúc giảng chân tướng cho những nữ cảnh sát kia. Tôi nói với họ rằng thông qua tu luyện tôi đã thu được lợi ích sức khỏe như thế nào và tôi đã không phải uống thuốc trong suốt 18 năm qua.
Tôi cũng kể với họ chuyện tôi tới gặp nha sỹ. Tôi tới bác sỹ nha khoa để nhổ bốn chiếc răng và không tiêm thuốc tê. Bác sỹ muốn tôi tiêm thuốc tê do tuổi tác của tôi khá cao, nhưng tôi từ chối. Mọi người ở phòng khám đều kinh ngạc trước quyết định của tôi.
Tôi giảng chân tướng cho họ và giúp một vài người thoái Đảng. Bác sỹ vô cùng ngạc nhiên. Tôi nói: “Đây chính là nhờ năng lực vĩ đại của Sư phụ Đại Pháp. Hãy kính ngưỡng Sư phụ của tôi.” Việc phẫu thuật nhổ răng của tôi diễn ra suôn sẻ và không đau chút nào.
Hai cảnh sát cảm thấy kinh ngạc khi nghe câu chuyện của tôi. Tôi tiếp tục nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và tại sao họ cần thoái ĐCSTQ và tại sao ĐCSTQ khăng khăng muốn bức hại một nhóm người tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Cả hai người họ đều đồng ý thoái ĐCSTQ. Bốn đến năm cảnh sát bước vào phòng, một trong số họ mang theo túi của tôi đựng đầy các sách Đại Pháp và ba tấm hình chân dung của Sư phụ.
“Các anh đã tịch thu phi pháp tài sản từ nhà của tôi,” tôi nói. “Đó chính là phạm tội và các anh sẽ bị quả báo.”
Họ mở cửa phòng giam và tôi bước ra để lấy sách và ảnh của Sư phụ. Họ bắt đầu chụp ảnh nhưng tôi đã quay lưng lại phía họ. Sau đó họ cố gắng lấy dấu vân tay của tôi bằng cách ép tôi mở lòng bàn tay ra nhưng tôi đã nắm chặt hai tay thành nắm đấm.
Họ cố gắng hết sức nhưng không thành công. Sau đó tôi hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Sư phụ hảo.” Tôi hô rất lớn và mọi người trên đường có thể nghe được tiếng của tôi.
Thật kỳ lạ, mỗi lần tôi hô: “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” họ cũng hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo” Cuối cùng họ mệt và buông tay tôi ra.
Tôi nói: “Tôi là đệ tử chân chính của Sư phụ Đại Pháp, tôi sẽ không bôi nhọ Đại Pháp hay Sư phụ. Tôi kiên định tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp.”
Khi nghe điều này, nhiều người trong số họ rời khỏi phòng. Một cảnh sát đẩy tôi lại phòng giam và tôi tiếp tục phát chính niệm.
Một cảnh sát nói: “Nếu bà không hợp tác, bà sẽ ở đây.” Tôi đáp: “Chỉ có Sư phụ Lý mới là người quyết định tôi đi hay ở – anh không phải là người quyết định.”
Anh ta hỏi: “Sư phụ của bà ở đâu? Sao không tới cứu bà?”
“Sư phụ Lý muốn tôi trước khi rời đi cần giảng chân tướng cho anh để cứu anh thoát khỏi một tương lai khủng khiếp.” Anh ta rời đi sau khi tôi nói xong.
Tôi không ngừng phát chính niệm và tôi có thể nghe thấy họ nói về tôi ở hành lang. “Người phụ nữ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp này thật đáng kinh ngạc,” một người trong số họ nói.
Một người khác trong số họ liếc nhìn tôi từ hành lang, và tôi nói: “Anh hãy đến đây, tôi sẽ giảng chân tướng cho anh.” Một trong hai nữ cảnh sát đã thoái ĐCSTQ nói: “Hãy để bà ấy giảng chân tướng cho anh và giúp anh thoái Đảng.”
Họ cười. Tôi biết tà ác khống chế họ đã bị tận trừ.
Sau một hồi, họ mở cửa phòng giam của tôi và nói tôi hãy đi sang phòng khác, hy vọng tôi sẽ hợp tác với họ. Tôi nhân cơ hội này nói với họ nhiều hơn về những việc làm tà ác của chính quyền cộng sản.
Người đứng đầu của họ ngồi xuống cùng với một cuốn sách lớn và tôi nói: “Tôi đã vừa nói với anh rồi là tôi sẽ không hợp tác. Anh nên viết ra những thông tin mà tôi vừa nói với anh.”
Anh ta viết thứ gì đó vào cuốn sách và đưa chúng cho tôi. Tôi đáp: “Tôi không nói những lời này và tôi cũng không viết chúng. Tôi sẽ không đọc chúng và cũng sẽ không thừa nhận rằng tôi nói chúng ra.”
Tôi không cho phép họ lấy dấu vân tay của tôi. Tôi nói: “Tôi lấy làm tiếc cho anh vì anh làm việc cho Giang Trạch Dân mà không biết đến hậu quả.” Họ đưa tôi trở lại phòng giam.
Khoảng bốn giờ chiều, một cảch sát lại đến và nói tôi có thể về nhà.
Tôi hỏi: “Tên của anh là gì? Anh nên thoái Đảng ngay bây giờ.” Anh ta đồng ý mà không hề lưỡng lự, và tôi đã giúp anh ta thoái Đảng.
Trưởng nhóm mở cửa phòng và thông báo: “Bà phải hoàn tất một vài thủ tục hành chính trước khi về nhà.” Ở trong một căn phòng khác, tôi nhanh chóng giảng chân tướng cho hai cảnh sát khác vì tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Tôi không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của họ trong khi hoàn thành các thủ tục thả người vì tôi đang bận rộn giúp hai cảnh sát thoái ĐCSTQ.
Cuối cùng tôi đã giúp bảy cảnh sát ở đồn cảnh sát này thoái Đảng. Một cảnh sát nói với trưởng nhóm rằng họ vẫn chưa lấy dấu vân tay của tôi nhưng người trưởng nhóm nói: “Không lấy được cũng không sao.”
Họ vội vã đưa tôi ra và nói: “Chồng của bà đang đợi bà ở cửa.” Tôi yêu cầu: “Hãy trả lại tôi sách và ảnh của Sư phụ. Tôi sẽ rời đi bây giờ.”
Họ không trả lại tôi. Tôi nói: “Đó là đồ của tôi. Các anh phải trả lại cho tôi!”
Một vài người trong số họ đẩy tôi ra ngoài và đóng của lại. Tôi hô lớn: “Những thứ đó thuộc về tôi và các anh phải trả lại cho tôi. Tôi sẽ quay lại để lấy.”
Tôi đã được thả sau khi bị giam giữ phi pháp trong tám giờ.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/23/419469.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/3/191712.html
Đăng ngày 14-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.