Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-05-2021] Chồng tôi thường khen ngợi tôi trước mặt cha mẹ, họ hàng, bạn bè và đồng nghiệp của anh: “Chúng tôi có thể hòa hợp trong hôn nhân suốt ngần ấy năm là nhờ cô ấy”. Những người khác cảm thấy chúng tôi là một cặp đôi hạnh phúc đáng ghen tị. Tám năm trước, không ai có thể nghĩ đến điều này, và chồng tôi chắc chắn sẽ không nói điều như vậy. Lúc đó gia đình chúng tôi đã ở trên bờ vực sụp đổ.

Một cuộc hôn nhân đau khổ

Tám năm trước, mẹ chồng tôi đã cố gắng xúi giục chồng tôi ly hôn với tôi vì bà bị lừa dối bởi những dối trá phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Bà sợ rằng việc tu luyện của tôi sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai mình, do chính sách liên đới của Đảng.

Chính vì thế mà chồng tôi thường xuyên la mắng tôi, nói những câu như: “Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, tôi chán sống với cô rồi! Tôi thực sự hối hận khi kết hôn với cô. Hãy đi đi!” hoặc anh sẽ nói: “Tôi muốn ly hôn! Đơn ly hôn ở trên bàn, cô hãy ký nhanh đi. Sau đó hãy nói gia đình đưa cô về nhà đi.“ Nếu không phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không thể chịu đựng được việc ở bên chồng tôi dù chỉ một ngày.

Hàng ngày, trước tiên chồng tôi sẽ đến nơi làm việc của anh để báo cáo, rồi sau đó đi đến công viên hoặc các con phố ở địa phương để kiểm tra xem tôi có đang nói chuyện với mọi người về Đại Pháp hay không. Nếu anh nhìn thấy tôi làm điều này, một “cuộc chiến” sẽ chờ đợi tôi ở nhà và điều này kéo dài từ sáng cho đến tận khuya. Anh đập phá bàn ghế, điện thoại di động và bắt tôi phải ra tòa. Thậm chí anh còn dùng dao đe dọa tôi và làm đủ mọi cách, cả mềm mỏng lẫn cứng rắn. Tôi trở nên kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Tôi đã khóc suốt thời gian đó.

Vì sự kiên định của tôi, chồng tôi cuối cùng cũng đồng ý cho tôi ra ngoài hai lần một tuần và mỗi lần không quá ba tiếng. Trong ba tiếng này, cha mẹ anh sẽ giúp chăm sóc con của chúng tôi. Tôi đi ra ngoài để giảng chân tướng với một nữ học viên lớn tuổi. Lúc đầu, tôi không biết làm thế nào để nói với mọi người về Đại Pháp. Người học viên lớn tuổi từ từ chỉ dẫn và động viên tôi. Chỉ sau một thời gian ngắn, tôi đã có thể nói chuyện một cách suôn sẻ. Khi ai đó nhận thức Pháp Luân Đại Pháp là tốt, không giống như những tuyên truyền của ĐCSTQ, cả hai chúng tôi đều cảm thấy vô cùng phấn khích đến vỡ òa. Đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi.

Tuy nhiên, khi trên đường về nhà, tâm tôi lại chùng xuống. Càng về gần đến nhà, nỗi sợ càng lớn. Vừa bước đi trên bậc thang mà tâm vừa lo sợ rằng một trận giông bão khác đang chờ đợi mình. Mẹ chồng tôi đã dọa cha mẹ tôi và nói rằng bà sẽ báo tôi cho cảnh sát. Bà nói dối với tôi rằng bà bị đau đầu và không thể chăm sóc con tôi vào buổi tối được. Nhưng thực ra là bà đi chơi mạt chược mỗi tối.

Tôi cảm thấy bị đối xử bất công. Tôi đã từ bỏ cuộc sống thành thị và một công việc có thu nhập tốt để theo chồng về quê nhà anh. Chúng tôi không có nhà và phải thuê nhà để sống. Vì tôi không có việc làm nên mẹ chồng coi thường tôi. Tôi không có tiền và phải một mình chăm sóc con cả ngày lẫn đêm. Ngoại trừ chồng tôi, tôi không có người thân bên cạnh, nhưng hàng ngày anh đều nổi nóng và tìm cách kìm hãm tự do cá nhân của tôi. Nhìn đứa con thơ dại, tôi đau khổ đến mức muốn chết đi. Tôi phàn nàn với các học viên khác và mẹ tôi. Tôi đã khóc khi học Pháp và đọc các bài chia sẻ kinh nghiệm của các học viên khác trên trang web Minh Huệ. Tôi thực sự không biết làm thế nào để thay đổi hoàn cảnh gia đình mình.

Vẫn còn hy vọng trong gia đình này

Thông qua việc dành nhiều thời gian học Pháp và nói chuyện với các học viên khác, từng chút một, tôi đã học được cách tu luyện bản thân mình. Tôi nhớ những gì Sư phụ đã giảng:

“Thế nên tôi từng giảng rằng, các đệ tử Đại Pháp đã là một người tu luyện, nhìn vấn đề nên là phản đảo [so với] người thường.”

“Khi gặp việc không vui, chính là lúc chư vị tu luyện bản thân mình, lúc tu tâm.” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp” (Giảng pháp tại các nơi XI)

Quan niệm của tôi đã trải qua một sự thay đổi lớn. Lúc đầu tôi tỏ ra bướng bỉnh cứng đầu. Tôi đã đánh trả, và chua ngoa. Sau đó tôi dần dần có thể bình tĩnh lắng nghe và để chồng tôi nói hết lời. Sau này, tôi không còn bị động tâm mỗi khi anh nổi cơn thịnh nộ. Tôi tự nhắc bản thân mình nhìn nhận mọi việc từ góc độ của anh và tha thứ cho anh.

Tôi nói với anh: “Anh đừng tức giận. Em không làm điều xấu khi tu luyện Đại Pháp. Em chỉ làm những việc tốt. Thật tuyệt vời biết bao khi trở thành một người sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn! Em sẽ thay đổi nếu đã làm sai điều gì đó. Nhưng anh không thể ngăn cản em tu luyện. Em học Pháp và luyện công trong thời gian rảnh rỗi. Em không gây phiền hà cho bất kỳ ai và việc tu luyện của em không ảnh hưởng em làm việc nhà và chăm con. Vậy lý do gì mà em không thể tu luyện? Hiến pháp thậm chí còn quy định rằng công dân có quyền tự do tín ngưỡng! Em có quyền tự do để có một đức tin, và anh không thể can thiệp điều đó.”

Chồng tôi đã đóng sầm cách cửa và đi ra ngoài không biết bao nhiêu lần khi nghe những lời này. Khi anh trở về, tôi luôn mỉm cười bước đến gần, xắn tay áo anh và nói: “Em đã làm bữa tối rồi, anh ăn nhé”. Anh hất tay tôi ra và bỏ đi. Tôi lại đi lên và nói: “Anh cần phải ăn. Em đã dọn bàn ăn rồi.” Tôi kéo anh vào bàn và anh ăn mà không nói một lời. Con chúng tôi còn nhỏ và chưa học nói. Bầu không khí yên tĩnh và bức bối ở quê nhà thật khiến người ta ngột ngạt.

Ngày hôm sau, anh tiếp tục phớt lờ tôi. Tôi mỉm cười bước lại gần và mời anh ăn gì đó. Tình hình căng thẳng này kéo dài suốt nhiều ngày.

Có lần, tôi đã giục chồng mình dùng cơm như vậy cả tháng trời. Anh không nói với tôi một lời nào. Một lần khác, anh không nói chuyện với tôi suốt ba tháng liền. Nhưng tôi vẫn tiếp tục nấu nhiều loại thức ăn cho anh. Anh rất cầu kỳ và tôi đã học nhiều cách nấu ăn khác nhau để phù hợp với khẩu vị của chồng mình. Anh không có cảm giác ngon miệng và không thể ăn bất cứ thứ gì nếu nó không có vị cay. Tôi đã học nấu các món ăn Tứ Xuyên qua video. Tôi chuẩn bị hai phần thức ăn trong mỗi bữa ăn: một cho con tôi và một cho chồng tôi.

Tôi làm bốn món ăn mỗi tối. Anh không ăn nhiều nên tôi đã mua những chiếc đĩa nhỏ có đường kính khoảng 15 cm và nấu đủ để lấp đầy từng đĩa. Bằng cách này, anh không phải ăn thức ăn thừa và tôi sẽ nấu những món mới vào ngày hôm sau. Cuối cùng, anh cười và nói: “Em nấu rất nhiều món ăn mỗi ngày. Nếu không anh đã không muốn ăn.” Anh cũng nói: “Thực ra mọi thứ em làm không phải là vô ích. Chúng đã được gieo sâu vào trái tim anh như những hạt giống.”

Bây giờ, khi anh thấy tôi nấu ăn, anh sẽ nói: “Đừng cầu kỳ quá. Em nấu món gì cũng được. Anh sẽ ăn bất kỳ món nào em làm.” Anh không chỉ ngừng quấy rầy tôi mà còn nói với tôi không chỉ một lần: “Em có biết điều gì khiến anh cảm động nhất không? Đó là em giục anh ăn mỗi ngày. Điều này có nghĩa là bất kể chúng ta có mâu thuẫn như thế nào, em vẫn có điểm dừng. Điều đó cho anh thấy vẫn còn hy vọng trong gia đình mình.”

Tôi biết điều này xảy ra bởi vì tôi đã hành động theo lời dạy của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Đại Pháp). Tôi đã có thể tha thứ cho những sai trái của chồng mình và giữ mình theo tiêu chuẩn của Chân-Thiện-Nhẫn. Điều này đã cứu gia đình tôi.

Buông bỏ oán hận

Chồng tôi rất thích uống rượu và thường xuyên uống cho đến say mèm. Đôi khi anh nằm bất tỉnh trên sàn nhà tắm rồi ngủ ở đó. Có lúc say quá anh ngã rớt xuống giường, nằm lăn ra sàn cho đến sáng. Có những lần anh phải được dìu đi và la hét với bất kỳ ai xung quanh anh.

Năm ngoái, vào dịp Tết Nguyên Đán, cha mẹ và em trai đến thăm tôi. Chồng tôi đã uống rượu nhiều hơn bình thường trong buổi sum họp này. Anh tiết lộ rằng mẹ anh muốn mua một căn nhà và muốn vay tiền từ người thân của gia đình tôi. Gia đình tôi nói: “Đó không phải là tiền của chúng ta và việc chúng ta yêu cầu họ cho mượn tiền là không thích hợp.” Người chồng say rượu của tôi đã quát vào mặt gia đình tôi: “Cút đi!”

Tôi đau lòng và khóc không kìm được nước mắt. Tôi đã chịu đủ những hành vi vô lý của anh. Tôi nhớ lại tất cả những đối xử bất công mà tôi đã phải chịu đựng trong suốt những năm qua. Anh đã trút cơn giận vào mẹ tôi vào ngày chúng tôi kết hôn. Mẹ tôi ngày đêm chăm sóc tôi khi tôi có con nhỏ, vậy mà anh đã đóng sầm cửa rồi đi ra ngoài khi không hài lòng.

Anh không có xe hơi, vì vậy cha mẹ tôi đã mua cho anh một chiếc. Anh đã chở cha mẹ mình đi khắp nơi trên chiếc xe này. Cha mẹ tôi mỗi năm chỉ về thăm một lần. Mỗi lần như vậy, tôi phải bắt taxi đến đón họ. Chưa một lần nào anh lái xe đến đón họ. Tôi sống trong một khách sạn nhỏ, ẩm thấp, bẩn thỉu và đến bệnh viện chăm sóc cha anh trong một tháng. Tuy nhiên, bố chồng tôi đã mắng tôi suốt sáu giờ đồng hồ chỉ vì điều gì đó mà cha tôi đã nói.

Ngày hôm đó, hành vi của chồng tôi còn tệ hơn và đó là vào dịp Tết Nguyên Đán. Càng nghĩ về điều đó, tôi càng thấy buồn cho bản thân và gia đình mình. Em tôi quá tức giận, đã đứng dậy bỏ đi. Tôi thuyết phục em trai đừng để tâm đến những lời nói của chồng tôi và nói với chồng: “Anh nghĩ mình có nên hành động như vậy không?”

Nhận ra mình đã đi quá đà, chồng tôi quay lại và quỳ xuống trước mặt cha tôi: “Cha, con đã uống quá chén rồi. Con đã sai rồi.” Nhưng để giữ thể diện, anh đã đổi chủ đề và nói rằng anh phản đối tôi tu luyện Đại Pháp. Anh đã khiển trách tôi nửa ngày khi chúng tôi trở về phòng. Anh dọa sẽ ly hôn với tôi sau khi cha mẹ tôi rời đi. Cha mẹ tôi, những người cũng là học viên đã an ủi tôi: “Chồng con say rượu, con đừng giận chồng. Con hãy nhìn vào những thiếu sót của mình.” Chồng tôi đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi sau khi nhiếc mắng tôi. Tôi thất vọng và cay đắng. Tôi đã không thể ngủ.

Tôi nghĩ: “Tại sao điều này lại xảy ra? Tôi đã làm gì sai? Khi các đệ tử Đại Pháp có mâu thuẫn với người thường, chính chúng ta là người có lỗi. Tại sao tôi lại cảm thấy buồn khổ? Có điều gì trong tâm mà tôi không thể buông bỏ? Tôi biết rằng đó là tình, là tình cảm của tôi dành cho gia đình mình.“

Tôi nhận ra rằng tôi có quan niệm rằng một gia đình nên hòa thuận và ấm áp với nhau. Cha mẹ nên được tôn trọng. Tôi không bao giờ cãi lời cha mẹ mình. Tôi ghét cay ghét đắng mọi hành vi bất kính với cha mẹ mình. Mọi thứ diễn ra ngày hôm đó đều đi ngược lại quan niệm của tôi. Tôi nghĩ, điều này là không đúng. Chúng ta nên tu luyện bản thân chứ không phải tu người khác. Tôi không thể trách chồng mình. Tôi nên khuyên anh làm điều đúng đắn. Sau khi gia đình tôi rời đi, tôi bắt đầu viết một bức thư cho chồng mình, dài 14 trang.

Trong thư, tôi kể những đau khổ mà mình đã trải qua trong suốt những năm qua. Một cặp vợ chồng bình thường sẽ khó có thể chịu đựng được những nghịch cảnh khó khăn này. Tôi đã có một vị trí cấp trung tại nơi làm việc, một công việc được kính trọng. Tôi kể với chồng mình những hi sinh mà tôi đã chấp nhận để xây dựng gia đình này. Lần đầu tiên tôi thú nhận với anh: đã bao lần tôi cảm thấy muốn từ bỏ cuộc hôn nhân ngột ngạt này. Chính đức tin của tôi vào Chân-Thiện-Nhẫn đã giúp tôi tiếp tục và giúp tôi tha thứ cho những lời chỉ trích liên tục của chồng tôi và mẹ anh.

Tôi đã viết: “Trước đây (trước khi em bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp), em không thể ngủ được. Khi hơi đói, bụng em sẽ đau đến mức em không thể cử động được. Em đã khỏi bệnh sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Em đã trở nên tốt hơn, thế nhưng em bị bắt phải ngừng tu luyện — điều này sao có thể được? Việc tu luyện Đại Pháp không chỉ mang lại lợi ích cho em mà còn có lợi cho cả gia đình chúng ta. Anh đã đắc được những thứ từ lòng khoan dung của em nhưng anh lại từ chối thừa nhận Pháp Luân Đại Pháp. Đây không phải là cách hành xử của một người cao quý. Làm sao em có thể tôn trọng anh đây?”

“Trong suốt những năm chúng ta kết hôn, em không ngừng nhắc nhở bản thân phải nhẫn nhịn và tử tế với người khác, nhìn vào điểm mạnh của họ và cố gắng làm tốt nhất có thể. Là một học viên, em nên phó xuất mà không sợ mất mát. Sáu năm qua đã chứng minh rằng em đã làm như vậy. Vì vậy, em có thể nói rằng em không hối tiếc trong cuộc hôn nhân này. Em đã buông bỏ bất cứ điều gì có thể buông bỏ. Em không muốn ly hôn nhưng em không hề sợ điều đó. Điều đó không có nghĩa là bởi vì em tu luyện, em đã làm sai điều gì đó và nên dung nhẫn mọi thứ. Lòng tốt và sự bao dung của em không thể là lý do để người khác bắt nạt em.”

Đêm đầu tiên chồng tôi đọc bức thư này, anh đã mắng nhiếc tôi. Sau ngày thứ hai, anh trở nên trầm lặng và bình tĩnh hơn. Sau đó anh nói: “Anh rất cảm động! Anh nhận ra mình đã làm không đúng. Anh sẽ không hành xử như vậy nữa.”

Một đêm nọ, anh uống một chút rượu và nói: “Cảm ơn em. Anh thực sự biết ơn em. Không có ai tốt hơn em được. Em là nguồn động lực lớn nhất để anh làm việc chăm chỉ trong công việc. Anh có một đứa con trai và một người vợ tốt. Đừng lo lắng, anh sẽ không đối xử với em như vậy thêm lần nữa. Anh sẽ không cư xử như vậy với cha mẹ em. Anh hy vọng em trai của em sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Anh có lương tri. Anh sẽ đối xử tốt với họ trong thời gian tới.”

Ánh sáng ở cuối đường hầm

Chồng tôi đã lặp đi lặp lại những lời này với tôi. Tôi rất cảm động. Thật vậy, anh đã làm như những gì đã nói.

Hè năm ngoái, khi cha mẹ tôi về thăm, chồng tôi đã xin nghỉ làm, và ngày nào cũng chở họ đi các điểm du lịch quanh vùng. Anh thậm chí còn nói với tôi: “Cha mẹ em không thường xuyên đến thăm. Ông bà muốn ăn gì thì hãy mua cho ông bà, đừng đắn đo. Đừng để ông bà phải dùng tiền của ông bà.”

Trong dịp Tết Nguyên Đán, anh đã gửi lời chúc đến cha mẹ tôi và thậm chí còn hỏi thăm em trai tôi: “Em ấy đã có bạn gái chưa? Con mong em ấy sớm ổn định cuộc sống và có một đứa con để cha mẹ không phải lo lắng nhiều.”

Khi tôi đến nhà dì vào ngày mồng ba Tết, anh nói: “Đừng ngại chi tiền mua quà khi về thăm người thân. Em cứ mua cho họ thứ gì đó tốt.” Và chúng tôi đã mua nhiều quà cho mọi người.

Tại nhà người thân của tôi, anh vô tình uống quá chén. Anh rất tiếc khi chúng tôi trở về nhà và nói: “Anh đã thất vọng cả ngày hôm đó. Anh muốn hành xử một cách tốt nhất nhưng cuối cùng đã làm em xấu hổ.” Tôi cười và nói: “Không sao đâu, đều là người nhà cả.” Sau đó chồng tôi đã học cách kiểm soát tửu lượng của mình và hiếm khi say xỉn.

Mặc dù không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng chồng tôi biết cách nhìn nhận những thiếu sót của mình. Anh bắt đầu phụ giúp tôi việc nhà. Ví dụ, khi tôi rửa bát, anh sẽ đi gấp chăn. Thỉnh thoảng anh lau nhà, rửa bát và giúp con trai chúng tôi làm bài tập. Anh đưa đón con chúng tôi mỗi ngày. Anh đã mua một thiết bị quét nhà để tôi không cảm thấy mệt mỏi khi làm việc nhà. Anh thậm chí còn nói với con trai của chúng tôi: “Tại sao con không ăn trưa ở trường để mẹ con không phải mang bữa trưa cho con?”

Anh ngừng đưa ra những đòi hỏi đối với tôi mà thay vào đó, anh nhìn nhận mình còn thiếu sót ở đâu và thay đổi bản thân kịp thời. Anh đã trở thành một con người khác. Anh chân thành, tốt bụng và yêu gia đình. Anh sẵn sàng hy sinh vì chúng tôi mà không can thiệp vào việc tôi giảng chân tướng. Khi các học viên đến nhà chúng tôi, anh chào đón họ rất tự nhiên. Tôi đã mua một máy in để in thông tin về Pháp Luân Đại Pháp tại nhà. Môi trường tu luyện của tôi đã được cải thiện và bầu không khí ở nhà trở nên hài hòa hơn.

Chồng tôi thường khen tôi trước mặt cha mẹ anh, họ hàng và đồng nghiệp. Chúng tôi là một cặp đôi hạnh phúc trong mắt bạn bè và gia đình anh. Họ thậm chí còn xem chúng tôi là những chuyên gia xử lý khủng hoảng hôn nhân. Anh họ của chồng tôi thường đến gặp chúng tôi để xin lời khuyên: “Làm thế nào để các em sống hòa hợp với nhau như vậy?” Chồng tôi nói với anh ấy: “Đừng cố thay đổi đối phương, hãy thay đổi bản thân trước.” Anh cũng chia sẻ kinh nghiệm bản thân với người thân và đồng nghiệp, dặn họ phải biết quan tâm đến vợ và yêu thương gia đình. Mọi người đều nói rằng họ đã được truyền cảm hứng.

Năm ngoái, chồng tôi thậm chí còn giúp tôi tìm việc làm. Thu nhập của chúng tôi đã tăng lên và cuộc sống của chúng tôi cũng tốt hơn. Mọi người đều nói: “Đó là những phước lành từ việc tu luyện Đại Pháp.”

Nhìn lại, tôi thấy mối quan hệ của tôi và chồng đã có chuyển biến rất nhanh. Chân-Thiện-Nhẫn đã tẩy tịnh gia đình chúng tôi trong tám năm của cuộc hôn nhân này. Chồng tôi đã chuyển biến nhờ Đại Pháp, từng chút một.

Những gì tôi đã trải qua trong tám năm qua dạy tôi rằng bất kể xung đột gay gắt đến mức nào, trong những lúc bạn mất đi hy vọng, miễn là bạn tin vào nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, bạn sẽ tìm ra lối thoát và sẽ luôn có một điều gì đó tốt đẹp ẩn đằng sau những đám mây đen.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/30/426071.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/2/193484.html

Đăng ngày 08-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share