Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-05-2021] Khi bố chồng tôi đòi tiền và tìm cách đưa con gái tôi đi sau khi chồng tôi mất trong một vụ tai nạn xe hơi vào năm 1993, tôi đã tưởng rằng mình sẽ không bao giờ nói chuyện với ông ấy nữa.

Tôi có thể sẽ không bao giờ biết mình đã làm tổn thương ông như thế nào khi cắt đứt quan hệ với ông và không cho ông gặp cháu gái của mình. Nhưng nhờ Pháp Luân Đại Pháp, tâm oán hận và căm ghét của tôi đã bị giải thể. Tôi đã làm tròn bổn phận của một người con dâu và tránh được nỗi ân hận cả đời.

Tôi tưởng căm ghét bố chồng là hợp lý

Chồng tôi từng làm việc trong cục đường sắt còn tôi dạy ở một trường tiểu học, nơi con gái chúng tôi đang học lớp hai. Thu nhập của chúng tôi chỉ đủ để trang trải cuộc sống nhưng chúng tôi rất hạnh phúc.

Một buổi chiều tháng 4 năm 1993, có hai người lạ đến tìm tôi ở trường. Họ nói với tôi rằng họ đến từ cục giao thông nhưng có vẻ do dự không muốn nói thêm với tôi. Tôi trở nên lo lắng và hỏi chuyện gì đã xảy ra. Họ nói rằng một người nào đó đã bị một chiếc xe đâm phải và phải đưa gấp đến bệnh viện. Họ không chắc anh ấy có phải là chồng tôi hay không vì anh ấy đã bất tỉnh.

Tôi nhớ rằng đó là ngày nghỉ của chồng tôi và anh ấy định làm một số việc vặt. Tôi có cảm giác rằng có điều gì đó không ổn. Trên đường đến bệnh viện, đồng nghiệp đã cố gắng an ủi tôi.

Tôi nhìn thấy chồng tôi trong phòng cấp cứu: anh ấy bị chấn thương sọ não, tay trái và chân phải của anh bị gãy và tái nhợt. Anh đang ở ngưỡng cửa tử thần. Bác sỹ cho biết ngay cả khi anh sống sót, anh sẽ là một người thực vật. Tôi gần như xỉu đi. Đồng nghiệp nhắc nhở tôi rằng tôi phải mạnh mẽ và nói: “Hãy gọi người thân của chị đến gặp anh ấy càng sớm càng tốt.”

Tôi cố gắng bình tĩnh nhớ xem cần gọi cho ai. Họ hàng hai bên gia đình nhanh chóng có mặt. Trước hoàn cảnh éo le đó, đầu óc tôi trống rỗng. Mọi thứ dường như không thật và tôi không biết phải làm gì.

Ba ngày sau chồng tôi vẫn hôn mê. Đột nhiên tôi nhớ mình đã đọc ở đâu đó rằng khi ai đó hôn mê, giọng nói lớn của một thành viên trong gia đình có thể đánh thức người đó. Tôi liền nói với chồng tôi: “Anh không thể đi. Nếu anh ra đi, em và mọi người biết làm sao? Em và mọi người không thể để mất anh được.”

Tôi bước đến bên anh và gọi to tên anh ấy. Sau khi tôi gọi tên anh ấy lần thứ hai, bố chồng tôi từ đâu chạy đến và quát vào mặt tôi: “Cô định làm gì nó thế?!” Tôi quá bất ngờ. Tôi muốn gì ư? Tôi chỉ muốn anh ấy tỉnh lại. Tôi tự nhủ, điều đó có gì sai chứ.

Tôi cảm thấy vô cùng tồi tệ khi bố chồng chỉ trích tôi. Tôi không phải là lý do khiến con trai ông rơi vào tình cảnh này. Tôi không thể ngừng khóc, mất kiểm soát và bắt đầu tranh cãi với ông. Những người thân khác đã phải ngăn cản cuộc chiến đó. Chị gái tôi kéo tôi sang một bên và an ủi tôi.

Tất cả sự náo động đó cũng không làm chồng tôi tỉnh dậy. Anh đã qua đời vào đêm hôm đó.

Những người đàn ông đến từ cục giao thông nói với tôi rằng khi chồng tôi đang tham gia giao thông bằng xe đạp, một chiếc ô tô đã tông vào anh. Chiếc xe chở các quan chức của cục cơ khí đang vội đến một cuộc họp ở Trường Xuân, thủ phủ của tỉnh Cát Lâm.

Anh trai tôi và tôi đã mất một tháng để lo tang lễ cho chồng tôi. Không ai ở gia đình bên chồng tôi đề nghị bất kỳ sự giúp đỡ nào. Thay vào đó, họ còn làm những điều khiến tôi thất vọng. Lúc đầu, họ muốn đưa con gái tôi rời xa tôi, cho rằng con bé mang họ của họ và không nên ở lại với tôi. Em trai chồng tôi sau đó đã nói chuyện với họ về điều đó.

Sau đó, họ đến gặp người chủ của chồng tôi và đòi chi phí tang lễ cho anh. Một trong những lãnh đạo công đoàn đơn vị giải thích rằng khoản tiền đó chỉ có thể đưa cho người vợ. Mặc dù vậy, bố chồng tôi vẫn không chịu rời đi, trừ khi ông ấy có được phần của mình.

Với việc chồng tôi đột ngột qua đời và cha tôi đang bị bệnh nan y trong bệnh viện, hành vi của bố chồng tôi như giọt nước làm tràn ly. Tôi gục ngã xuống trong phòng tiếp tân. Tim tôi như muốn nổ tung với sự tức giận và căm ghét dâng trào. Tôi nghĩ: “Ông ấy là loại cha gì vậy, mà lại rắc muối vào vết thương của tôi như thế này.” Con gái tôi nắm lấy cánh tay tôi, đứng cạnh tôi và nói: “Mẹ, đừng tức giận nữa. Ông nội không còn là ông nội của con nữa. Con không muốn quen biết ông ấy nữa.“ Anh trai và chị gái tôi bảo tôi không cần coi trọng đến bố chồng nữa: “Từ giờ trở đi, hãy sống cuộc sống của riêng em.”

“Tất nhiên rồi, tại sao em muốn liên quan tới ông ấy chứ?” Tôi không nghĩ rằng mình sẽ có thể tha thứ và quên đi. Sự thù hận đó đã trở nên sâu sắc.

Chúng tôi lại gặp nhau

Ba tháng sau khi chồng tôi qua đời, tôi muốn chuyển nhà và tôi cùng con gái sẽ chuyển về Trường Xuân. Tôi không nói với bất kỳ ai bên chồng. Tôi không muốn nhìn thấy mặt họ. Tuy nhiên, một trong những người thân của bố chồng tôi từng làm cùng với tôi và có lẽ đã nói với ông ấy rằng tôi sẽ chuyển đi. Một ngày nọ, khi tôi xong việc, tôi phát hiện ra bố chồng ở ngoài cổng trường. Tôi nhanh chóng nắm lấy con gái và rời đi bằng một lối ra khác. Trong bốn năm sau đó, ông ấy đã đến trường ba lần, nhưng tôi chưa bao giờ ra ngoài gặp ông ấy.

Sau khi tôi chuyển về, tôi sống cùng chị gái. Tôi giờ là một người mẹ đơn thân, là trụ cột duy nhất của gia đình và mới đây đã mất đi hai người quan trọng nhất trong cuộc đời, là chồng tôi và cha tôi. Sự căng thẳng cùng nỗi đau mất mát mãi không nguôi.

Tôi ngày càng gầy đi và trở nên phờ phạc và uể oải. Sức khỏe của tôi giảm sút. Tôi được chẩn đoán mắc bệnh thấp khớp; viêm phần phụ, viêm túi mật và dạ dày; và thiếu máu lên não. Tôi đã uống hết chai thuốc này đến chai thuốc khác. Là giáo viên chủ nhiệm và phụ trách hai lớp, tôi thường hụt hơi nếu phải giảng ba tiếng đồng hồ trong một ngày.

Lãnh đạo của tôi là một người chu đáo và đã cử một đồng nghiệp đến chia sẻ công việc giảng dạy cùng tôi. Đồng nghiệp đó là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô nói: “Chắc chắn chị sẽ trở nên tốt hơn khi chị học môn tu luyện này. Môn này có khả năng chữa bệnh thần kỳ.” Tôi ít giao thiệp và chưa bao giờ nghe nói đến Pháp Luân Đại Pháp mặc dù nhiều người ở Trung Quốc đã tu luyện môn này vào thời điểm đó.

Sức khỏe của tôi tiếp tục xấu đi và tôi không còn có thể giảng ba giờ liên tục được nữa. Tôi thường xuyên xin nghỉ ốm. Người giáo viên kia kiên nhẫn nhắc nhở tôi về lợi ích của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thấy cô ấy là một người tốt và thực sự quan tâm đến tôi. Tôi đã đồng ý tu luyện và cô đã đưa cho tôi quyển sách chính, cuốn Chuyển Pháp Luân.

Sự căm ghét biến mất

Lần đầu tiên tôi đọc Chuyển Pháp Luân là trong kỳ nghỉ đông vào tháng 1 năm 1998. Trước khi đọc xong, tôi đã biết cuốn sách có điều gì đó đặc biệt. Tôi đã tìm thấy câu trả lời cho nhiều câu hỏi đã khiến tôi bối rối suốt cuộc đời. Tâm tôi chưa bao giờ tràn ngập niềm vui, nhẹ nhõm và rộng mở như vậy. Tôi quyết định rằng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ tu luyện.

Tôi học cách luyện năm bài công pháp bằng cách đọc Đại Viên Mãn Pháp. Chỉ trong vài tháng, tất cả các vấn đề sức khỏe của tôi đã biến mất lúc nào không hay. Thân thể tôi nhẹ nhàng và tôi cảm thấy như thoát ra khỏi thế giới này. Khi tôi đạp xe đi làm, tôi cảm thấy như ai đó đang đẩy tôi. Việc leo cầu thang chưa bao giờ dễ dàng như vậy. Tôi trở thành một người hoàn toàn mới và cảm thấy thật tuyệt vời. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

Sư phụ giảng,

“Chư vị là người luyện công thì chư vị cần phải làm người tốt, dần dần đồng hóa với đặc tính vũ trụ, bỏ những thứ không tốt của mình.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

“Tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi học Pháp và hướng nội, tôi tự hỏi liệu tôi đã hiểu lời dạy của Sư phụ và đáp ứng các yêu cầu của Ngài hay chưa. Tôi chợt nghĩ có lẽ mình nên tu bỏ tâm oán giận đối với bố chồng. Điều đó dường như là một nhiệm vụ không thể làm được, tựa như cố gắng gỡ một nút thắt chặt đến mức tôi thậm chí không muốn chạm vào nó. Nhưng nếu tôi không làm bất cứ điều gì để cải thiện bản thân, tôi sẽ không đạt tiêu chuẩn là một học viên hoặc thậm chí là một người tốt. Tôi không muốn làm trái lời Sư phụ và xa rời nguyên lý Chân, Thiện, Nhẫn.

Một người thân bảo với tôi rằng bố chồng tôi đang có vấn đề về sức khỏe. Tôi nhờ người thân báo cho ông biết là tôi sẽ đến thăm ông. Trước khi tôi làm điều đó, ông đã đến trường gặp tôi. Thật khó xử khi nhìn thấy ông ấy, và tôi không có gì để nói. Tôi không thể không nhớ những gì ông đã làm với tôi nhiều năm trước, tôi phải kiểm soát bản thân và giữ bình tĩnh. Tôi nhận thấy rằng, trong nhiều năm qua, ông đã già đi rất nhiều và dường như kiệt sức. Tôi cảm thấy có lỗi với ông và nhận ra rằng chắc hẳn ông đã có một cuộc sống khó khăn. Tôi đưa ông đến gặp con gái tôi, là học sinh tại trường tôi đang dạy. Ngay khi nhìn thấy con bé, ông đã khóc và tôi cũng vậy. Tôi biết rằng ông không chỉ nhớ cháu gái mà còn nhớ con trai mình hơn nữa.

Sau khi về đến nhà, tôi không thể giữ được bình tĩnh, không phải vì tôi bực bội với những gì ông đã làm, mà vì tôi thông cảm cho ông và tự trách bản thân mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng điều đó cũng không hề dễ dàng đối với ông. Vợ ông mất sớm và ông một mình nuôi con. Ông đã nỗ lực rất nhiều để nuôi họ lớn lên, kiếm được việc làm và kết hôn. Đối với việc ông phải chứng kiến con trai mình chết, tôi có thể hiểu tại sao ông lại phản ứng một cách thiếu lý trí như vậy.

Tôi cảm thấy hối hận vì trong suốt ngần ấy năm, tôi đã không thể nhìn mọi thứ từ góc độ của ông và nuôi dưỡng sự oán giận của mình. Tôi đã làm tổn thương ông vì đã tước quyền được gặp cháu gái, mối liên hệ duy nhất mà ông có với con trai mình. Tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra trong tâm trí ông khi tôi giấu cháu gái của ông hết lần này đến lần khác khi ông đợi bên ngoài trường học.

Trong khi tất cả những suy nghĩ này lướt qua đầu tôi, tôi nhận ra rằng tôi không còn là người như trước đây nữa. Tôi trở nên chu đáo và có thể đặt mình vào vị trí của người khác, điều mà trước đây tôi chưa bao giờ làm. Tôi nghĩ rằng đây là kết quả của việc cố gắng trở thành một người tốt. Từ tận đáy lòng, tôi nghĩ: “Chà, tu luyện có ý nghĩa như vậy đấy. Cảm giác thật tuyệt khi tu luyện và nghe lời Sư phụ!”

Qua trải nghiệm này, tôi đã có động lực để đề cao hơn nữa. Tôi mời bố chồng đến nhà. Mặc dù cả hai chúng tôi đều cảm thấy khó xử nhưng tôi đã làm theo lời dạy của Đại Pháp và đã làm những gì tôi cần làm. Tôi muốn đối xử tốt với ông và để ông nhìn thấy mặt từ bi của một học viên. Tôi đã nấu cho ông món ăn yêu thích và trò chuyện với ông. Tôi muốn ông có thời gian vui vẻ bên gia đình ngay cả khi con trai ông không còn nữa. Sự thiện chí và chân thành của tôi dần khiến bố chồng cảm động.

Khoảnh khắc tôi nói với ông rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, ông đã im lặng. Tôi đoán rằng ông đang sợ hãi vì cuộc bức hại. Tôi trấn an ông: “Ông đừng lo. Con sẽ lý trí khi nói đến pháp môn này.” Tôi đã giải thích Pháp Luân Đại Pháp là gì và tại sao lại bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại, và rằng môn tu luyện này đã giúp tôi phục hồi sức khỏe và là lý do tại sao tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình về ông. Sau khi tôi giúp ông thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, ông đã mỉm cười.

Bố chồng tôi sống một mình được một thời gian thì ông chuyển đến viện dưỡng lão. Tôi đến thăm ông thường xuyên và mang cho ông thức ăn, quần áo và những thứ cần thiết hàng ngày. Gia đình ông và những người làm việc trong viện dưỡng lão biết tôi kính trọng và chăm sóc ông chu đáo.

Một ngày nọ, khi tôi đến thăm ông, ông không có trong phòng. Tôi trò chuyện với người bạn cùng phòng của ông, người đó nói: “Cha của cô nói rằng, trong những người trong gia đình ông ấy, cô là quan tâm đến ông ấy nhất.” Tôi trả lời: “Cháu làm chưa được tốt như mong muốn vì cháu không dư dả về tài chính. Cháu là một người mẹ đơn thân và con gái cháu còn đang đi học. Cháu đã cố gắng làm những điều tốt nhất có thể cho bố cháu.“ Khi chúng tôi đang trò chuyện, người bạn cùng phòng nhìn ra phía cửa và im lặng. Tôi ngoảnh lại phía sau thì thấy bố chồng đang đứng ở đó lau nước mắt.

Năm 2005, ông bị bệnh và qua đời. Trong di chúc của mình, ông để lại tiền tiết kiệm cho các con và tôi cùng con gái tôi.

Toại nguyện

Tôi rất bình tĩnh sau khi bố chồng qua đời. Tôi hối tiếc vì đã không làm gì khi ông vẫn còn ở bên chúng tôi. Tôi đã chăm sóc ông tốt nhất có thể mặc dù chồng tôi không ở bên. Tôi đã làm những gì tôi phải làm với tư cách là một học viên Đại Pháp và với tư cách là một người con dâu. Tôi đã giảng chân tướng cho ông, điều này đảm bảo cho ông một tương lai tốt đẹp.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện là quá trình thăng hoa của sinh mệnh, là bắt đầu từ từng bước từng bước làm người tốt, dần dần thành người tốt hơn nữa, [thành] sinh mệnh cao thượng vượt khỏi người thường, cho đến cao hơn nữa.” (Gửi các học viên Việt Nam [2018])

Theo những gì tôi hiểu, chính nhờ những lời dạy của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có thể tha thứ cho bố chồng và đối xử với ông theo cách mà tôi đã làm. Tôi từ chỗ oán giận và thề rằng sẽ không bao giờ gặp ông chuyển sang gặp ông thường xuyên. Trong quá trình này, khi tôi tu luyện tốt, tâm tôi từng bước thay đổi và đề cao tâm tính.

Lòng từ bi của Sư phụ và vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp đã làm tan biến những hận thù lạnh lùng kiên cố trong lòng tôi. Sau này tôi đã có thể đối xử với người khác bằng trái tim bao dung, nhân hậu vốn được tạo bởi Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sẽ không thể làm điều đó nếu không có những lời giảng của Sư phụ.

Con xin gửi lòng biết ơn sâu sắc đến Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp! Con sẽ tiếp tục vâng lời Sư phụ và trở thành một người tốt hơn nữa.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/20/425864.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/26/193336.html

Đăng ngày 01-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share