Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-05-2021] Tôi sinh ra trong một ngôi làng nhỏ, nghèo khó và hẻo lánh ở tỉnh Hắc Long Giang.

Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không thể làm bất kỳ công việc chân tay nào vì tôi mắc nhiều bệnh khác nhau. Chồng tôi đã phải gánh vác mọi việc. Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi trở nên khỏe mạnh và mạnh mẽ. Ba đứa con của tôi chứng kiến những thay đổi ở tôi và cũng tu luyện Đại Pháp. Chúng tôi đã tiết kiệm được hàng chục nghìn Nhân dân tệ cho chi phí y tế, mà lẽ ra sẽ là gánh nặng cho gia đình chúng tôi.

Tôi chỉ đi học vài năm. Tuy nhiên, tôi có thể hiểu các Pháp lý bởi vì Sư phụ đã giải thích những nguyên lý sâu sắc này bằng ngôn ngữ đơn thuần và giản dị trong Chuyển Pháp Luân. Đôi khi nếu tôi không hiểu một câu nào đó, tôi đột nhiên hiểu ra sau khi đọc đi đọc lại nhiều lần.

Chẳng hạn như, Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi không biết điều này có nghĩa là gì. Sau khi tôi đọc mười lần, các chữ đột nhiên chuyển sang màu đỏ và bắt đầu nảy lên. Tôi liền hiểu ý nghĩa bề mặt của câu này.

Khi tôi gặp khó khăn hay hoạn nạn, tôi sẽ đọc Chuyển Pháp Luân. Pháp sẽ hướng dẫn tôi cách cư xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, và tôi đã có thể xử lý những tình huống khó khăn.

Pháp Luân bao phủ ruộng rau của tôi

Các chuẩn mực đạo đức của xã hội đang suy giảm nhanh chóng, và điều này cũng đã xảy ra ở làng tôi. Hầu hết mọi người ở đây đều nghèo, và trộm cắp đã là một hiện tượng phổ biến. Một số nông dân luôn lấy trộm rau của người khác để họ có thể bán và kiếm nhiều tiền hơn. Do đó, nhiều người dựng lán trên cánh đồng của họ và ngủ ở đó vào ban đêm để trông coi cây củ và rau trái của họ trong mùa thu hoạch.

Chúng tôi trồng bắp cải, là một trong những nguồn thu nhập của chúng tôi. Một năm nọ có mưa quá nhiều, nên những người nông dân khác không có bắp cải để thu hoạch. Tuy nhiên, bắp cải trong ruộng của tôi phát triển rất tốt và do đó đã thu hút sự chú ý của một số tên trộm.

Một hôm, tôi thấy một người dân trong làng cùng vợ anh ta đi đi lại lại dọc theo thửa ruộng của tôi một lúc lâu. Tôi biết họ đang xem xét những cây bắp cải ngon của tôi để họ có thể lấy trộm vào ban đêm. Chồng tôi không muốn trông ruộng bắp cải vào ban đêm, bởi vậy tôi rất lo lắng.

“Cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngay lập tức hiểu rằng tôi sẽ không mất bất cứ thứ gì nếu nó thuộc về tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và cảm tạ Sư phụ vì điểm hóa của Ngài.

Tôi đã có một giấc mơ sống động vào đêm đó. Tôi thấy một Pháp Luân màu xanh lam lớn bao phủ thửa ruộng của tôi. Tên trộm loanh quanh mãi mà không tìm thấy ruộng của tôi, và tôi đã không mất một cây rau nào.

Các con bà ấy ngoan nhất làng

Cả ba đứa con của tôi đều tuân theo lời dạy của Sư phụ và luôn nghĩ đến nhu cầu của người khác trước nhu cầu của mình. Chúng tốt với mọi người và luôn giúp đỡ khi người khác cần giúp đỡ. Chúng đều rất tự giác và hành xử tốt trong mọi hoàn cảnh. Kế toán thôn chúng tôi nói với những người khác: “Bà ấy đã giáo dục con cái như thế nào vậy? Ba đứa con của bà ấy là những đứa trẻ ngoan nhất trong thôn chúng ta.”

Chẳng hạn, bố mẹ chồng tôi rất ưu ái con trai tôi vì nó là con trai duy nhất trong gia đình. Họ luôn để dành thức ăn ngon cho thằng bé. Nhưng con trai tôi luôn đưa thức ăn ngon lại cho ông bà và nói: “Ông bà là bậc cao niên trong gia đình, vì vậy ông bà nên ăn những thức ăn ngon nhất. Mai sau khi chúng ta có nhiều hơn, cháu sẽ có phần của mình.” Bố mẹ chồng tôi vô cùng cảm động.

Bình phục chân bị thương

Ở làng tôi có một cậu thanh niên tên là Nhị Tiểu. Cha của Nhị Tiểu nghiện rượu. Ông ta uống rượu suốt ngày và không làm bất cứ việc gì ở nhà ngoại trừ việc đánh đập vợ. Mẹ của Nhị Tiểu không thể chịu đựng được bạo lực gia đình và phải bỏ đi. Theo mẹ, anh trai của Nhị Tiểu cũng bỏ nhà. Cha của Nhị Tiểu cuối cùng đã chết vì nghiện rượu.

Năm 2009, khi Nhị Tiểu 23 tuổi, anh được chẩn đoán mắc bệnh viêm mạch máu và các ngón chân bắt đầu thối rữa. Mẹ anh muốn chăm sóc cho anh, nhưng bà không dám trở về nhà cho đến khi cha anh mất.

Tuy nhiên, thời điểm mẹ Nhị Tiểu vay tiền và đưa anh đến bệnh viện đã quá muộn. Anh phải cắt cụt hai chân. Nhưng mẹ anh chỉ vay đủ tiền để phẫu thuật một bên chân. Họ không đủ khả năng chi trả viện phí nên anh phải về nhà.

Mẹ của Nhị Tiểu không có tiền để mua thuốc hay thậm chí là mua đủ thức ăn cho anh. Người phụ nữ tội nghiệp này đã rơi nước mắt khi phải để con trai ở nhà và ra ngoài làm việc. Bà mua gạo, nồi cơm điện, dầu và muối cho anh.

Nhị Tiểu không thể di chuyển nhiều với một bên chân thối rữa. Anh không còn lựa chọn nào khác và ở yên trong phòng. Căn nhà của anh trở nên vô cùng bẩn thỉu và hôi hám. Chàng trai nghèo thậm chí không có dưa chua, nước mắm hay bất cứ thứ gì khác để ăn ngoại trừ cơm và muối. Khi mùa đông đến, anh không có than và ngôi nhà lạnh cóng.

Khi tôi nghe những gì đã xảy ra, tôi đến nhà của Nhị Tiểu ngay lập tức. Đầu tiên, tôi dọn dẹp nhà cửa cho cậu ấy. Sau đó, tôi mua than để sưởi ấm ngôi nhà. Hàng ngày, tôi làm đồ ăn ở nhà mình và mang đến cho cậu ấy để giúp cậu ấy sống sót qua mùa đông lạnh giá ở vùng Đông Bắc Trung Quốc.

Tôi đã nói với cậu ấy về Pháp Luân Đại Pháp và đưa cậu ấy một cuốn Chuyển Pháp Luân. Cậu ấy đọc cuốn sách và hiểu rằng Đại Pháp là tốt.

Sau đó, số phận của cậu ấy đã thay đổi. Cậu vô cùng ngạc nhiên khi cái chân thối rữa của cậu đã bình phục mà không cần điều trị gì thêm.

Mẹ của Nhị Tiểu trở về ngay trước Tết Nguyên Đán. Bà vui mừng khi thấy con trai mình không còn đau đớn nữa. Bà rất biết ơn tôi và mua nhiều quà tặng. Tôi muốn trả lại những món quà nhưng không muốn làm tổn thương tình cảm của họ, vì vậy tôi đã lì xì cho Nhị Tiểu một ít tiền như một món quà năm mới. Họ vô cùng biết ơn.

Mẹ chồng cũ của con gái: Con gái bà là tốt nhất

Con gái thứ hai của tôi kết hôn với một chàng trai mà cả gia đình đều là đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Họ bắt con gái tôi phải từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mặc dù họ biết cháu là một người vợ tốt, một người con dâu tốt. Mẹ và chị chồng luôn đánh đập cháu khi chồng nó không có nhà nhằm buộc cháu phải từ bỏ tu luyện.

Có một lần, chị chồng thậm chí còn gọi cảnh sát và bảo họ bắt con gái tôi vì nó tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cuối cùng, gia đình chồng cháu buộc chúng ly hôn và họ cấm không cho con gái tôi gặp cháu gái tôi. Để không cho con gái tôi gặp con, họ đã đưa đứa trẻ đi tỉnh khác. Ngay sau đó, cháu gái tôi bị bệnh. Bệnh viện cho biết đó là căn bệnh khó chữa.

Bố mẹ chồng cũ của con gái tôi không muốn giữ lại đứa trẻ và đã gửi nó lại cho con gái tôi. Dưới sự chăm sóc của chúng tôi, chỉ sau vài ngày, các triệu chứng của cháu gái tôi đã biến mất. Bố mẹ chồng cũ của con gái tôi lại đưa đứa trẻ về khi họ biết chuyện.

Thế nhưng, vài ngày sau, mẹ chồng cũ của con gái tôi lại gọi điện và muốn cháu đến đón con. Hóa ra cháu gái tôi bị táo bón nặng. Thuốc thang không giúp được gì. Khi cháu gái tôi trở lại, tôi đã nói với cháu rằng hãy cầu xin sự giúp đỡ của Sư phụ. Một học viên khác cũng đến để giúp an ủi cháu gái tôi và chăm sóc cháu. Cháu gái tôi không còn cảm thấy lo lắng, khó chịu nữa và đã sớm khỏe lại.

Năm 2011, con gái thứ hai của tôi bị đưa đến trại lao động cưỡng bức trong một năm rưỡi vì đã phân phát các đĩa CD của Thần Vận. Trong thời gian đó, mẹ chồng cũ của cháu gọi điện cho tôi và hỏi mượn tiền. Bà ấy nói rằng cả cháu gái tôi và bà ấy đều bị bệnh, nhưng họ không có tiền để đi gặp bác sỹ.

Ngày hôm sau, tôi bắt chuyến xe buýt đầu tiên đến nhà bà và đưa cho bà 1.000 Nhân dân tệ. Tôi cũng đưa cho bà ấy các tài liệu thông tin và nói lại với bà về Pháp Luân Đại Pháp. Bà nói với tôi rằng gia đình bà không có tiền vì anh trai bà ấy đã vay 700.000 Nhân dân tệ và không ký giấy trả nợ cho bà. Đây là khoản tiết kiệm của cả gia đình bà. Bà ấy đã kiện anh trai mình nhưng thua kiện vì không có giấy cam kết trả nợ từ anh trai.

Một tháng sau, bà ấy lại gọi cho tôi, hỏi thêm 1.000 Nhân dân tệ. Tôi lại bắt chuyến xe buýt sớm nhất và đưa tiền cho bà ấy. Bà ấy vừa cười vừa nói với hàng xóm của mình: “Đây là bà của cháu gái tôi. Nhìn bà ấy mới tràn đầy năng lượng làm sao. Bà ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Lúc đó, bố chồng cũ của con gái tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo! Cả gia đình tôi đều là đảng viên. Hôm nay, tất cả chúng tôi sẽ thoái ĐCSTQ.” Mẹ chồng cũ của con gái tôi nói: “Số tiền bà đưa cho tôi đều có thông điệp về Đại Pháp. Khi tôi tiêu số tiền đó, tôi bảo với mọi người Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tôi cũng đã phát tờ rơi và lịch cho bà con của tôi. Tôi không còn cảm thấy bị bệnh nữa. Đó chẳng phải là một phép màu sao?”

Tôi mang tiền chứa thông điệp về Đại Pháp và không yêu cầu bà ấy chọn. Nhưng bà đã lấy các tờ tiền chứa thông điệp.

Sau đó, bà nói với tôi rằng bà không thích người con dâu hiện tại của mình. Bà nói con gái tôi là một phụ nữ tốt hơn nhiều và bà ấy muốn con trai mình ly hôn rồi tái hôn với con gái tôi.

Tôi nói một cách nghiêm túc: “Con gái tôi là một người tốt. Nhưng bà nên học cách trở thành một người mẹ chồng bao dung và không làm tan vỡ gia đình con trai bà một lần nữa. Vì sự can thiệp của bà mà con gái tôi đã mất chồng con một cách đau đớn. Tôi không muốn sự đau khổ này xảy ra với con dâu hiện tại của bà và con của cô ấy. Tôi mong con trai bà có thể yên bề gia thất với vợ con hiện tại và có một gia đình hạnh phúc.”

Một lúc sau, người con dâu hiện tại của bà đến và mang một con gà nướng và thịt lợn cho chúng tôi. Tôi biết cô ấy đã nghe về chuyến thăm của tôi và đến để tìm hiểu thái độ của tôi. Cô ấy đứng ở cửa và nói với mẹ chồng: “Mẹ ơi, mẹ cầm nó cho khách này.” Cô ấy nói ba lần liền nhưng mẹ chồng cô không nói một lời nào, cũng không bảo cô vào nhà, tôi liền bước ra cửa và nói: “Cô có thể đưa nó cho mẹ cháu được chứ?”. Cô ấy nói: “Vâng, cảm ơn cô ạ.”

Rồi tôi nói: “Đừng lo lắng. Con gái cô sẽ không quay lại ngôi nhà này để chia cắt cháu và chồng cháu đâu. Tất cả chúng tôi đều muốn cháu và con cháu có một gia đình ổn định và không ly hôn.” Cô ấy vội nói: “Cảm ơn! Cảm ơn ạ!“

Bố chồng của con gái lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”

Bố mẹ chồng con gái lớn của tôi đã làm việc ở ngoài thị trấn trong hai năm qua. Trước Tết Nguyên Đán, chúng tôi đã tề tựu cùng nhau. Bố chồng con gái tôi nói: “Thật là một năm buồn! Mới đây, tôi đã bị tát vào mặt.” Hóa ra ông đã vay tiền hộ cháu trai mình từ người thân khác cách đây hai năm. Cháu trai của ông không thể trả tiền, và khoản nợ đã lên đến 70.000 Nhân dân tệ kèm theo lãi suất. Ông ấy phải trả nợ và đó là lý do tại sao ông phải làm việc ở tuổi già của mình. Nhưng ông ấy chỉ kiếm được 7.000 Nhân dân tệ trong hai năm. Vì vậy, chủ nợ đã tát ông khi họ không thể lấy được hết số tiền.

Tôi nói: “Ông đừng lo. Vấn đề gì cũng luôn có cách giải quyết.” Tôi hỏi con rể (con trai ông ấy) xem có thể đưa cho bố mình ít tiền không. Con trai ông ấy nói: “Tại sao lại là con? Con có hai anh trai, và cả hai đều nên giúp đỡ.” Tôi nói: “Con cũng là con trai của bố con. Con nên giúp bố mình.” Cậu ấy nói: “Không, con thậm chí còn không có tiền để xây nhà của riêng mình nữa.” Tôi nói: “Sẽ không có ai cười nhạo con nếu con sống trong ngôi nhà cũ, nhưng giúp đỡ bố con là điều tốt.” Cậu ấy nói: “Con muốn sử dụng tiền tiết kiệm của mình để mua một chiếc xe tải nhỏ phục vụ cho các chuyến thực địa của con.” Tôi nói: “Con có thể sử dụng của ta. Và tất cả chúng ta sẽ đến và giúp một tay khi cần thiết.”

Sau đó, tôi hỏi ý kiến của con gái tôi. Cháu tu luyện Đại Pháp từ khi còn nhỏ, và nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn đã bén rễ sâu trong tâm cháu. Không chút do dự, cháu cho biết mình vừa kiếm được 32.000 Nhân dân tệ nhờ bán lanh và sẽ đưa tất cả cho bố chồng. Mặc dù không đủ trả hết số nợ nhưng bố chồng của con gái có thể trả lại một phần cho mỗi gia đình.

Bố chồng con gái lớn của tôi liên tục cảm ơn tôi và hỏi vợ ông ấy: “Bà là một tín đồ Cơ đốc giáo. Bà có thể làm được điều này không?” Bà ấy nói: “Không, tôi không thể.” Ông ấy nói: “Tất cả chúng ta hãy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Ông ấy gọi cho hai người con trai khác của mình và nói với họ rằng ông đã trả được một phần nợ. Cả hai người con trai ông đều ngạc nhiên và hỏi ông lấy tiền ở đâu ra. Ông nói với họ rằng đó là tiền của con gái lớn của tôi. Hai người con trai của ông đã chuyển số tiền còn lại cho ông mà không nói một lời nào.

Bố chồng con gái tôi rất vui và cảm ơn tôi một lần nữa. Tôi nói: “Ông nên cảm tạ Sư phụ của tôi, tôi sẽ không làm được điều này nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Ông ấy đồng ý và nói rằng chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể thay đổi tâm của một người.

“Chỉ Đại Pháp mới có thể thay đổi chồng tôi”

Khi tôi trở lại thăm bố mẹ chồng của cô con gái lớn, một người dân trong làng muốn tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp. Anh đã đặt rất nhiều câu hỏi. Chúng tôi nói chuyện trong bốn giờ liền. Tôi nói với anh những gì tôi học được từ Đại Pháp cùng trải nghiệm của bản thân mình. Anh ấy muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng vợ anh lại phản đối.

Anh ấy hỏi tôi anh nên làm gì. Tôi nói: “Tôi biết cách tốt nhất để vượt qua rào cản gia đình này.” Tôi hỏi anh: “Anh đã bao giờ nấu ăn chưa?” Anh nói: “Chưa.” “Anh đã bao giờ lấy củi chưa?” Anh nói: “Chưa.” Tôi hỏi anh một lần nữa: “Anh đã bao giờ dọn dẹp nhà cửa của mình chưa?” Anh nói: “Chưa.” “Anh đã cho gà, vịt và ngỗng ăn chưa?” Anh nói: “Tôi chưa từng cho chúng ăn.” Tôi nói: “Vậy sao anh không giúp vợ làm tất cả những công việc này đi? Nếu anh nghĩ Pháp Luân Đại Pháp là tốt, anh phải tuân theo những nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp và là một người tốt.” Anh ấy bắt đầu đảm đương việc nhà và phụ giúp vợ.

Hai ngày sau, vợ anh ấy nói: “Em thấy anh đã thay đổi.” Anh nói: “Anh tu luyện Đại Pháp, và Sư phụ dạy anh trở thành một người tốt. Từ nay ở nhà anh sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt. Anh sẽ không hút thuốc, uống rượu hay đánh bạc nữa.” Người vợ nói: “Anh nói thật chứ?” Anh nói: “Dĩ nhiên là anh nói thật. Không chỉ ở nhà mà anh sẽ sống theo Chân-Thiện-Nhẫn mọi lúc, mọi nơi.” Vợ anh đã rất hạnh phúc. Cô nói với mọi người rằng Đại Pháp là tốt và nói: “Chỉ có Đại Pháp mới có thể thay đổi được chồng tôi.”

Sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã nói chuyện với những người chủ chốt trong thôn chúng tôi về cuộc bức hại. Trưởng thôn và trợ lý của ông đã tiếp thu chân tướng và thoái ĐCSTQ, nhưng người kế toán không muốn thoái ĐCSTQ. Sau đó, người kế toán này được chẩn đoán mắc bệnh ung thư đường ruột. Tôi đã đến nhà anh ấy và một lần nữa kể cho anh nghe về Đại Pháp. Cuối cùng anh ấy cũng hiểu và chấp nhận những gì tôi nói.

Thật kỳ diệu, anh ấy khỏi được bệnh ung thư và công việc của anh ổn định trong hơn mười năm, vốn là điều rất hiếm trong lịch sử của thôn chúng tôi.

Hầu hết mọi người trong làng hiện đã hiểu về Đại Pháp và thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Họ nói Pháp Luân Đại Pháp hảo và chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể thay đổi được lòng người.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/27/426177.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/1/193462.html

Đăng ngày 05-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share