Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-05-2021] Tôi mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được một năm, nhưng Đại Pháp đã giúp tôi khỏi bệnh và buông bỏ được những thói quen xấu. Tôi mong nhiều người Trung Quốc hơn nữa, đặc biệt là những thanh niên lớn lên trong chủ nghĩa vô thần, sẽ biết đến và trân quý Đại Pháp.
Mắc bệnh hiểm nghèo
Tôi là một người có sức khỏe kém từ khi còn nhỏ. Tôi thường xuyên bị cảm lạnh và ho khi thời tiết chuyển mùa.
Có lần thời trung học, cơn ho của tôi dai dẳng cả tháng trời. Một ngày nọ, tôi cảm thấy một cơn đau đột ngột xuyên thấu lưng và khó thở nên tôi đã tới bệnh viện khám. Kết quả chụp X-quang cho thấy phổi của tôi gần như đã xẹp hoàn toàn: lá phổi phải của tôi bị ép chỉ còn 20% dung tích bình thường.
Các bác sỹ đã tiến hành phẫu thuật cho tôi. Dung tích phổi của tôi đã tăng trở lại 70% và tôi đã được xuất viện. Tuy nhiên, chỉ một tháng sau đó, phổi của tôi lại bị xẹp. Lần này, phổi phải của tôi bị nén 65%. Tôi lại phải nhập viện.
Bác sỹ nói rằng không có cách chữa khỏi hoàn toàn bệnh của tôi. Tôi cần tránh ho, làm việc nặng, và các môn tập mạnh. Từ đó, phổi của tôi như quả bom hẹn giờ hành hạ tôi hết lần này đến lần khác.
Hình thành các thói quen xấu
Gia đình tôi mua máy tính khi tôi lên mười. Chẳng bao lâu sau, tôi đã nghiện các trò chơi điện tử. Cùng năm đó, tôi cũng bắt đầu thích xem nội dung khiêu dâm trên TV, trên báo và tạp chí, và dần nghiện nội dung khiêu dâm.
Hồi học trung học, tôi sống ở ký túc xá của trường. Điều tôi mong chờ nhất hàng tuần là được về nhà cuối tuần để chơi trò chơi điện tử hàng giờ đồng hồ. Tôi còn tải những hình ảnh và trò chơi khiêu dâm vào điện thoại để xem sau khi về ký túc xá.
Lên đại học, tôi vẫn tiếp tục chơi game và truy cập các trang web khiêu dâm. Tôi thường xuyên trốn học, có những khi phải thi lại hoặc có lần thậm chí phải học lại cả môn đó.
Tôi không đậu cao học do thi trượt bài kiểm tra đầu vào, vì vậy tôi đã làm việc tại công ty của một người họ hàng ở một thành phố khác. Chứng nghiện trò chơi điện tử và nội dung khiêu dâm cứ kiểm soát tôi. Tôi bị uể oải trong công việc, thường xuyên bị chóng mặt và ho nhiều.
Tôi không có mục đích sống. Sức khỏe của tôi cũng ngày một xấu đi.
Sâu thẳm trong tâm, tôi luôn tự hỏi vì sao người ta lại sống và vì sao phải chịu khổ. Tôi đã từng viết: “Vũ trụ to lớn thế, nhưng tôi không tìm được một nơi nào để gọi là nhà.”
Tôi lên mạng tìm cách để chữa bệnh phổi. Một thanh niên cũng bị tình trạng như tôi nói nguyên nhân là do xuất tinh nhiều — anh ta cũng bị nghiện phim khiêu dâm. Tôi hiểu ra và bắt đầu tìm các phương pháp để loại bỏ ham muốn tình dục của mình (sau này, tôi mới nhận ra rằng đó là Phật giáo hoặc tiểu đạo). Ban đầu, chúng cũng có tác dụng, nhưng khi sức khỏe hồi phục, tôi lại quay lại lối sống cũ.
Do đó, tôi đã đọc một số sách liên quan đến tu luyện. Tôi đọc một số kinh Phật và cũng ghi lại một số giáo lý Phật giáo làm phương châm sống. Tôi thích đi đền chùa. Tất nhiên, hồi đó, tôi chưa hiểu về nguyên tắc “bất nhị pháp môn”.
Đắc Pháp
Sau khi làm việc được một năm, tôi nộp đơn xin học cao học ở nước ngoài. Tôi được nhận vào trường tốt nhất mà tôi nộp đơn, dù không có bằng cấp gì nổi bật. Sau này, tôi mới biết Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã gia trì cho tôi.
Vậy là tôi ra nước ngoài.
Gần căn hộ tôi ở, có một quầy thông tin Pháp Luân Đại Pháp. Ngày nào tôi cũng đi ngang qua đó, nhưng không bao giờ lấy bất kỳ tài liệu nào hoặc dừng lại để xem các trưng bày của họ. Bạn cùng phòng lấy Tuần báo Minh Huệ về nhà để đọc hàng tuần, nhưng tôi chưa bao giờ đọc.
Thực ra, tôi cũng đã gặp các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc. Họ phát phần mềm chống kiểm duyệt và tôi cũng đã đọc về nạn thu hoạch nội tạng tù nhân lương tâm của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi không hiểu tại sao mọi người có thể liều mạng để phát tài liệu như thế. Trang web về thu hoạch nội tạng mà tôi xem cũng không đề cập đến việc các học viên Pháp Luân Đại Pháp là mục tiêu chính của nạn thu hoạch nội tạng.
May sao, tôi đã gặp được bạn gái của tôi khi đi du học. Tôi thấy cô ấy rất tốt bụng và có chuẩn mực đạo đức cao thượng hơn nhiều so với những người khác. Hồi đó, tôi không biết cô ấy là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi nói với cô ấy về một số trường hợp lạm dụng trẻ em và vi phạm nhân quyền ở Trung Quốc. Tôi cũng kể về trải nghiệm của người thân trong vụ Thảm sát trên Quảng trường Thiên An Môn của ĐCSTQ. Cô biết tất cả về chúng. Tôi ngạc nhiên khi thấy cô ấy hiểu rất sâu về bản chất của ĐCSTQ.
Một lần, khi chúng tôi đang học trong lớp, cô ấy nhìn thấy một bản sao của Tuần báo Minh Huệ trên bàn. Cô ấy đã mở đến trang thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi đột ngột nói: “Mình không tin vào con số đó (những người đã thoái đảng). Cậu có thể hỏi bố mẹ cậu: ai mà dám thoái đảng ở Trung Quốc?”
Cô ấy đã quay về Trung Quốc thực tập, và tôi đến thăm cô ấy. Cô ấy đã nói với tôi Pháp Luân Đại Pháp là gì và tại sao mọi người nên thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó. Tôi rất vui khi nghe điều này. Tôi đã hứa với cô ấy rằng tôi sẽ lên mạng để thoái đảng.
Cô ấy đề nghị tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, nói rằng tôi sẽ tìm thấy câu trả lời cho tất cả các câu hỏi của tôi trong cuốn sách.
Tôi bay trở lại trường. Sau khi xuống máy bay, tôi tìm trang web của Pháp Luân Đại Pháp trên điện thoại và bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi đi tàu điện ngầm về nhà, nhưng cứ cách vài ga lại phải xuống để đi vệ sinh. Trong suốt quá trình này, tôi không hề cảm thấy kiệt sức. Thay vào đó, tôi cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn. Sau đó, tôi nhận ra rằng đây là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi!
Tôi đã vào trang web Đả đảo Trung Cộng và tuyên bố thoái Đoàn Thanh niên Cộng sản và Đội Thiếu niên Tiền phong.
Tôi đã đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân trong một ngày rưỡi; nó đã thay đổi hoàn toàn thế giới quan của tôi. Tôi đã tìm thấy lời giải cho những khúc mắc mà tôi không thể tìm thấy trong các sách Phật giáo hoặc khí công khác.
Trong cuốn sách, Sư phụ dùng những ngôn ngữ đơn giản để giải thích quy luật sâu xa của vũ trụ. Tôi đã hiểu được ý nghĩa của cuộc đời, tại sao người ta lại bị bệnh, và tại sao đau khổ. Tôi cũng hiểu Chân-Thiện-Nhẫn là đặc tính tối cao của vũ trụ. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi đắc Pháp.
Nhưng tôi đã không coi mình là người chân tu. Tôi vẫn chơi game trên máy tính và xem phim khiêu dâm. Chúng như hai con rắn cứ ám ảnh tôi.
Hai tuần trước khi bảo vệ luận án, phổi của tôi lại bị xẹp khi tôi ra khỏi lớp vào buổi tối.
Không có ai xung quanh trong hành lang. Tôi bám chặt vào tường và cúi lưng, cố gắng lê chân đi, nhưng không sao thở được. Tôi nhận ra rằng mặc dù tôi đã học Đại Pháp, nhưng tôi đã không trân quý mà cứ lãng phí cuộc sống của mình.
Tôi bật khóc: “Sư phụ, xin hãy cứu con! Con đã sai. Con sẽ tu luyện tinh tấn!”
Chưa đầy một giây sau, mọi triệu chứng của tôi biến mất. Nhìn lại, tôi biết rằng khảo nghiệm này là đến để lấy đi sinh mạng của tôi; nếu không có sự từ bi cứu độ của Sư phụ, tôi có thể đã chết.
Từ bỏ thói quen xấu
Tôi đã học năm bài công pháp và xem các Bài giảng Pháp của Sư phụ tại Quảng Châu trước khi về Trung Quốc làm việc.
Tôi sống một mình ở thành phố, nhưng tôi không tinh tấn. Tôi không luyện công, cũng không học Pháp đầy đủ — tôi chỉ chọn vài đoạn Pháp để đọc.
Trò chơi điện tử và nội dung khiêu dâm vẫn là một sự cám dỗ. Tôi thỉnh thoảng vẫn bị cảm hay cảm thấy chóng mặt và phải nghỉ ốm để lấy lại sức. Tôi uống rượu trong các sự kiện của công ty, phàn nàn về tiền lương và cũng nói xấu người khác.
Tôi đến thăm cha mẹ trong đợt bùng phát COVID-19 ở Trung Quốc. Khi tình hình ngày càng tệ đi, ĐCSTQ đã xóa tất cả các bài đăng về yêu cầu hỗ trợ COVID-19 trên Weibo (một trang mạng xã hội tiểu blog phổ biến). Tôi nhận ra rằng ĐCSTQ càng che đậy mọi thứ, thì thảm họa ở Trung Quốc ngày càng nghiêm trọng hơn.
Tôi chợt nhớ đến câu khuyên mọi người “thoái ĐCSTQ để bảo toàn sinh mạng”. Tôi cũng nhớ những lời dạy của Sư phụ về việc cứu độ chúng sinh. Đột nhiên, tôi không còn hứng thú với những trò giải trí nữa. Tôi chỉ muốn phong tỏa kết thúc để có thể trở lại thành phố mà tôi làm việc, luyện công và giảng chân tướng cho mọi người.
Sau khi tôi trở về, chứng nghiện game và phim khiêu dâm của tôi đã biến mất hoàn toàn. Thỉnh thoảng, các bạn cùng lớp lại rủ tôi chơi điện tử, nhưng lần nào tôi cũng từ chối.
Tôi cũng gặp phải khảo nghiệm về dục. Có hai khảo nghiệm cực kỳ khó khăn. Tôi đã hứa với Sư phụ rằng tôi sẽ từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp nếu tôi xem phim khiêu dâm hoặc thủ dâm. Với sức mạnh của lời hứa đó, tôi đã vượt qua được khảo nghiệm.
Sau khi qua được hai khảo nghiệm trên con đường tu luyện, tôi cảm thấy mình đã đề cao một cách nhanh chóng. Tôi có thể tập trung khi học Pháp. Tôi đã đọc hết các bài giảng Pháp của Sư phụ và bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân.
Ngoài ra, tôi đã ý thức được rằng luyện công có thể chuyển hóa bản thể, vì vậy tôi bắt đầu luyện công. Tôi bắt đầu thức dậy lúc 4 giờ 50 sáng mỗi sáng để luyện công một giờ. Sau đó, tôi tăng thời gian luyện công lên hai giờ, nên dậy vào lúc 3 giờ 50 sáng.
Tôi và bạn gái đều trân quý thời gian. Chúng tôi không cần phải dành thời gian cho nhau. Thay vào đó, cả hai chúng tôi đều cố gắng làm tốt ba việc trong thời gian rảnh.
Nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp
Qua học Pháp, tôi biết các đệ tử Đại Pháp không phải tu luyện chỉ để có thân thể khỏe mạnh hay để đạt được viên mãn của bản thân, mà còn gánh vác một sứ mệnh to lớn hơn. Chúng ta cần phải trợ Sư chính Pháp cứu độ chúng sinh trong giai đoạn lịch sử đặc biệt này: giai đoạn mạt hậu của vũ trụ.
Như Sư phụ đã giảng, chúng ta cần “tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã” (Phật tính vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ).
Khi COVID-19 bắt đầu lấy đi mạng sống của mọi người, tôi bắt đầu dùng nhiều cách để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho bạn bè và đồng nghiệp của tôi. Tôi muốn giúp họ nhận ra sự nguy hiểm của ĐCSTQ và thoái Đảng để được an toàn.
Lần đầu khi tôi nói chuyện với bạn bè trên mạng, một số đồng ý với tôi ngay lập tức, một số sợ hãi, và một số thì phản đối.
Tôi biết ĐCSTQ đang giám sát Internet chặt chẽ. Vì vậy, tôi chuyển sang giảng chân tướng trực diện. Cơ hội liên tiếp đến. Bạn bè rủ tôi cùng đi du lịch, các bạn cùng lớp đã lâu không gặp đến thành phố của tôi, hoặc đồng nghiệp nói về những vấn đề liên quan khi trò chuyện.
Tuy nhiên, lúc đầu tôi làm không tốt. Tôi hay bị lạc đề hoặc sợ hãi; đôi khi, tôi thậm chí còn bắt đầu tranh cãi với bên kia. Khi mọi người không lắng nghe tôi, tôi thậm chí còn nghĩ: “Tôi đã nói vậy mà bạn vẫn không hiểu. Tốt thôi nếu đó là điều bạn muốn (đi theo ĐCSTQ).”
Khi tôi thấy các học viên trên Minh Huệ giúp hàng chục ngàn người thoái đảng, tôi trở nên tật đố và mất kiên nhẫn với bản thân. Tôi đặt ra chỉ tiêu phải nói chuyện với một người lạ mỗi ngày trên đường về nhà. Nhưng sau một tháng tôi không thuyết phục được ai thoái đảng, dù chỉ một người.
Sau đó, tôi đọc cuốn “Cửu Bình”, “Giải thể Văn hóa Đảng” và “Mục đích Cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản”. Tôi cũng xem các video giảng chân tướng về Đại Pháp trên Minh Huệ.
Tôi hiểu ra chúng ta không thể đi đến cực đoan khi cứu người. Tôi không nên chỉ nghĩ đến viên mãn cá nhân hay uy đức của bản thân khi cứu người.
Sau khi nhận ra điều này, tôi không còn tập trung vào kết quả nữa. Thay vào đó, tôi đã giảng chân tướng bằng tâm thái hòa ái và từ bi, với tâm niệm “Ngay cả khi lần này bạn không thoái Đảng thì tôi cũng đã không lãng phí thời gian. Ít nhất bạn đã nghe một lần; sẽ còn có cơ hội để các học viên khác nói chuyện với bạn sau này.”
Tôi đã nói chuyện với một người bạn tốt của tôi trong vài tháng. Nhưng cậu ấy không thoái đảng. Tôi không từ bỏ. Một lần, cậu ấy nói chuyện với tôi về việc ĐCSTQ đàn áp các phong trào dân chủ ở Hồng Kông. Tôi hỏi cậu ấy: “Cậu có muốn thoái đảng không?”
“Chắc chắn rồi”, cậu ấy trả lời, trước sự ngạc nhiên của tôi.
Đại Pháp ban phước cho gia đình tôi
Tôi đã gặp khó khăn khi giúp cha mẹ hiểu về Đại Pháp. Tôi nói với họ về Đại Pháp ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Mẹ tôi nói, trước đây, bà đã nhìn thấy những tờ chân tướng của Đại Pháp. Bà sẽ ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân Thiện Nhẫn hảo”, nhưng vẫn không đồng ý thoái đảng.
Cha tôi từng làm việc cho Đoàn Thanh niên Cộng sản trước đây và bị ĐCSTQ tẩy não nặng nề. Mặc dù trải qua thời kỳ hỗn loạn của Đại Cách mạng Văn hóa, và một người thân của ông suýt bị ĐCSTQ giết hại trong Vụ Thảm sát trên Quảng trường Thiên An Môn, nhưng ông vẫn trung thành với ĐCSTQ.
Lần đầu khi tôi nói chuyện với ông về Pháp Luân Đại Pháp, ông ấy gần như nổi điên lên.
Tôi tiếp tục nói chuyện với mẹ về Đại Pháp. Bà bị thiếu máu và chóng mặt. Niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” đã giúp bà khỏi ngất xỉu nhiều lần. Năm ngoái, bà đã thoái đảng. Bà cũng đọc Chuyển Pháp Luân. Bà muốn tu luyện Đại Pháp nhưng sợ cha tôi tức giận, nên bà đã không tu luyện.
Sau đó, tôi nhận ra rằng cha tôi luôn ngắt lời tôi khi tôi nói với ông về sự tồi tệ của ĐCSTQ. Tôi biết tôi nên thay đổi cách tiếp cận của mình và bắt đầu từ những lợi ích mà Đại Pháp mang lại cho mọi người!
Năm nay, cha tôi mắc một căn bệnh thường gặp của người già. Không có cách chữa trị; ông chỉ có thể uống thuốc để bệnh tình không tệ đi.
Vào đêm giao thừa, khi cha đang nghe một bài hát trên tivi, tôi hỏi cha hồi trẻ đã từng nghe về Quan Quý Mẫn (Quan Guimin), một ca sỹ nổi tiếng của Trung Quốc chưa. Và tất nhiên cha tôi biết về ông ấy — rồi ông bắt đầu kể về những ca sỹ ở thời của mình.
Sau đó, tôi cho ông xem một video về Quan Quý Mẫn mà tôi đã tìm trước đó. Ông Quan không hát được nữa vì bệnh xơ gan. Nhưng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, ông đã khỏe lại. Sau đó, ông đã đi lưu diễn khắp thế giới với tư cách là một nam cao trong đoàn Nghệ thuật Thần Vận, ở tuổi 70. Tôi cũng cho ông xem một số video khác về Đại Pháp và nói với ông về những thay đổi của bản thân sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Lần này, cha tôi chăm chú lắng nghe.
Ngày hôm sau, ông đã học những bài công pháp đầu tiên. Ông cũng bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân và nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Ông đã xem xong loạt bài giảng Pháp ở Quảng Châu chỉ trong vài ngày.
Kể từ đó, cha tôi luyện công mỗi ngày. Ông bị tiêu chảy dữ dội trong hai ngày và nhận ra rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho ông. Ông đã ngừng uống thuốc.
Kể từ khi thái độ của ông thay đổi, mẹ tôi cuối cùng cũng bắt đầu tu luyện.
Tôi quay lại thành phố làm việc sau Tết Nguyên Đán, vì vậy không có thời gian để nói chuyện với cha về việc thoái đảng. Tôi dự định sẽ nói chuyện với ông khi tôi về nhà lần sau.
Kết luận
Một ngày nọ, tôi đọc “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016”:
“[Từ sau] khi tôi xuất sinh, rất nhiều chư Thần đều xuống theo. Từ lúc đó thì năm nào cũng có, Thần vẫn luôn hạ xuống. Đợi tới khi tôi truyền Pháp, những vị Thần đó cũng là đến đây như hoa tuyết rơi. Chính là nhiều như thế. Tôi tính tuổi [của họ], từ khi tôi truyền Pháp cho tới nay, vậy là những người trẻ khoảng 25 tuổi, quả thực còn có rất nhiều người chưa hề được cứu, đều là chư Thần tới, họ hạ xuống mặt đất, tản ra các nơi toàn thế giới,”
Nước mắt lăn dài trên mặt, tôi nghĩ về các bạn cùng lớp, bạn bè và những người khác cùng trang lứa. Nếu họ không minh bạch, họ sẽ bị đào thải cùng với ĐCSTQ. Tôi đã rất buồn. Tất cả những người này đều đến vì Pháp, nhưng họ lại bị hủy bởi Đảng Cộng sản [Trung Quốc] và các tiêu chuẩn đạo đức xã hội bại hoại.
Sư phụ giảng,
“Tôi vừa giảng về so sánh giữa con người trên thế gian và đệ tử Đại Pháp, hiện nay nhân số đệ tử Đại Pháp là rất ít, vậy mà chư vị gánh vác sứ mệnh lịch sử lớn như vậy. Đệ tử Đại Pháp ở bất kể địa khu nào, về cơ bản, chư vị chính là hy vọng được đắc cứu của chúng sinh địa khu đó, hơn nữa là hy vọng duy nhất.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế New York 2004)
Nhân đây, tôi muốn nói với Sư phụ: “Sư phụ, con có thể cảm nhận rằng Ngài luôn bảo hộ con. Con không có cách nào báo đáp hết sự từ bi vô hạn của Ngài. Điều duy nhất con có thể làm là tinh tấn tu luyện, học Pháp nhiều hơn, cứu nhiều người hơn, và làm tốt ba việc, để xứng đáng với sự cứu độ của Ngài. Cảm tạ Sư phụ!”
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/24/426070.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/2/193485.html
Đăng ngày 06-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.