Bài viết của Mộc Tử, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở An Huy, Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-05-2021] Tôi là đệ tử tu luyện trong Đại Pháp từ năm 1997, năm nay tôi 58 tuổi. Tôi chỉ có một cô con gái duy nhất, trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi buổi tối trong nhà không có ai, tôi dẫn con gái đến điểm học Pháp để học Pháp, đọc “Chuyển Pháp Luân”, con gái tôi đắc Pháp lúc 8 tuổi, chỉ là không chính thức luyện công.
Sau khi trưởng thành, con gái nhìn thấy tà đảng Trung Cộng bức hại tàn khốc đệ tử Đại Pháp, nên con gái dần dần rời xa Đại Pháp, nhưng lúc nào cũng được Sư phụ từ bi bảo hộ, con gái cũng luôn đứng về phía chính nghĩa, giúp đỡ đệ tử Đại Pháp. Sau khi kết hôn, con gái hoàn toàn sống cuộc sống người thường.
Một hôm, tôi hỏi con gái: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, con vẫn không luyện à?”
“Không luyện, con vẫn chưa hưởng thụ hết những ngày tươi đẹp!” Con gái nói.
Vào ngày 25 tháng 8 năm 2018, con gái tan sở về nhà, và ngồi xổm dưới sàn không đứng dậy nổi. Chỉ thấy sắc mặt con gái tái nhợt không còn chút máu. Lúc đầu tôi nghĩ rằng con gái mắc cảm mạo mấy ngày nay, ngày nào cũng uống thuốc, không có vấn đề gì lớn, nên kéo con gái nằm lên sofa. Tôi phát hiện con gái thở gấp, thần sắc rất kém, dường như chỉ có khí vào chứ không có khí ra vậy.
“Con gái, mau cầu Sư phụ, chỉ có Sư phụ mới có thể cứu con!”
“Sư phụ cứu con, Sư phụ cứu con, Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Con gái nói trong khó khăn. Chúng tôi muốn đưa con gái đến bệnh viện kiểm tra, nhưng con gái không đồng ý, nói rằng quá mệt thôi, ngủ một đêm sẽ khỏe lại.
Hôm sau, tôi cảm thấy tình trạng của con gái vẫn như ngày hôm qua, bèn hỏi bố con bé: “Con mình có là người tu luyện không?”
Chồng tôi nói: “Không phải!”
Rồi lại hỏi con gái: “Để bố đưa con đến bệnh viện khám nhé?”
“Mẹ ơi, đi viện cũng không tác dụng, không phải con đến bệnh viện thì có thể khỏe lại, vô viện rồi khó ra… bệnh viện cũng không trị được bệnh này đâu.”
Ngày 26 tháng 8, chồng tôi đưa con gái đi viện, kết quả hóa nghiệm là, chỉ có hai đơn vị tiểu cầu, trong khi người bình thường có 300 đơn vị. Viện trưởng nói với bác sĩ, bệnh nhân có thể tử vong bất kỳ lúc nào, tình hình trước mắt là để bệnh nhân như vậy ở đây không khả quan. Viện trưởng bảo chúng tôi chuẩn bị tiền, lập tức chuyển viện, rồi liên hệ xe cấp cứu, đích thân nhân viên y tế đưa con gái đến bệnh viện tỉnh.
Tối hôm đó, con gái được đưa vào khoa Hồi sức tích cực của bệnh viện tỉnh. Tôi nói với con gái: “Đừng quên thỉnh cầu Sư phụ nha con!” Trước tình trạng bất ngờ xảy ra này, người chồng không tu luyện của tôi hoang mang lo sợ, tôi nói: “Đừng sợ, chúng ta có Sư phụ quản.”
Ngay sau đó, bác sĩ ra thông báo bệnh tình nguy kịch và dặn người nhà ở ngoài phòng chờ, không được bỏ đi. Thấy những chiếc giường tạm ở phòng chờ chật kín người, chúng tôi phải dắt cháu trai ba tuổi ra ngồi nghỉ ngơi ở dãy ghế sắt trước phòng đăng ký ở lầu một. Nhìn thấy cháu ngoại buồn ngủ nằm trên bụng chồng, nghĩ đến con gái đang nằm trong phòng Hồi sức tích cực, nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi của chồng nhiều lần giục tôi nằm xuống ngủ một chút, thử hỏi tôi sao có thể ngủ được kia chứ?
Sau khi con gái sinh con, chồng của con gái hợp tác với kẻ ác bức hại đệ tử Đại Pháp, khi con gái còn ở cữ, hai mẹ con chúng tôi nói chuyện với nhau và bị con rể thu âm toàn bộ; con gái hát bài hát Đại Pháp cho con mình nghe, cũng bị con rể thu âm làm bằng chứng đe dọa. Sau khi sinh khoảng 10 ngày, con rể phớt lờ vết sinh mổ ở bụng vợ mình vẫn đang chảy máu, mà tìm lỗi rồi đẩy vợ mình từ trên giường xuống đất, lại bế đứa bé ném vào người vợ, bảo hai mẹ con “cút đi”, nếu con gái tôi không bế cháu nhỏ đi, con rể thực sự sẽ giơ đứa nhỏ qua khỏi đầu rồi ném xuống đất. Lúc ấy là 12 giờ khuya mưa to gió lớn, sấm vang chớp giật, chúng tôi đã đưa con gái và cháu ngoại về nhà mình.
Nghĩ đến con gái sau khi rời khỏi Đại Pháp, làm người thường thật khổ sở, không biết Sư phụ còn quản con gái mình không? Con gái phải làm sao mới có thể vượt qua quan sinh tử này đây?
Sau đó, loa bệnh viện liên tục thông báo “giường bệnh số 17 có bác sĩ tìm!” “giường bệnh số 17 có bác sĩ tìm!”, vào phòng Hồi sức tích cực để ký thông báo bệnh hiểm nghèo và đủ mọi phương án điều trị khác nhau, mỗi ngày chúng tôi túc trực ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt để chờ đợi những điều như thế này đây.
Sau khi con gái hồi phục trở về nhà, đã viết xuống những trải nghiệm của bản thân trong phòng Hồi sức tích cực như sau:
Buổi tối, tôi ở trong phòng Hồi sức tích cực. Trong đó không cho phép người nhà vào chăm sóc, cũng không cho phép mang theo bất kỳ đồ vật cá nhân nào. Tôi một mình nằm trên giường, cảm thấy xung quanh tối đen. Nửa đêm, tôi bắt đầu khó thở, y tá đến lấy máu, đưa kim vào huyết quản, rút ra toàn là không khí. Làm lại mấy lần, bác sĩ nói đừng rút nữa, người này không còn máu.
Lúc này trong tâm tôi khó chịu đựng như thể sông biển quay lộn vậy, không ai cứu được tôi, nhưng tôi không muốn chết, và tôi nhớ đến Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ ơi, Ngài nhất định có cách, Ngài nhất định có cách. Tôi bắt đầu rơi vào hôn mê.
(Chi chú: Bác sĩ cho biết có thể con gái bị giảm tiểu cầu do cường giáp, suy gan cấp tính do dùng thuốc lâu ngày. Các bác sĩ mỗi khoa đến hội chẩn đều nói với vợ chồng chúng tôi rằng: người này sẽ ra đi bất cứ lúc nào, trừ khi có kỳ tích xuất hiện. Tôi nói với họ: nhất định sẽ có kỳ tích xuất hiện, bởi vì chúng tôi có tín ngưỡng, có Sư phụ quản.)
Con gái viết lại khi hồi phục:
Bốn lần lọc máu cho tôi đều không có tác dụng gì, ngày nào bác sĩ cũng nói bố mẹ tôi chuẩn bị tư tưởng, rằng tôi có thể rời xa thế giới này bất kỳ lúc nào. Đến buổi tối ngày thứ 12, mẹ đến thăm tôi, và bảo rằng, sinh mệnh là luân hồi, hỏi tôi có muốn gặp con trai một chút không, tôi nói không gặp. Tôi không buông bỏ được dục vọng cầu sự sống, khi đó tôi nhìn thấy những người nằm trên giường bệnh xung quanh đều đang nằm trong cái hộp hình chữ nhật trong suốt. Tôi kiên định tin tưởng Sư phụ từ bi vĩ đại nhất định sẽ có biện pháp.
Tôi không ngừng sám hối với Sư phụ: Sư phụ ơi, con sai rồi! Con sai rồi! Con để bản thân mình trộn lẫn với người thường, con đã làm quá nhiều chuyện thường tình của người thường, nhưng lại là sai lầm mà người tu luyện nhất quyết không được phạm phải, con mất đức quá nhiều rồi, con người mà không có đức thì làm sao có thể sống được? Nhưng mà, một đời của con đầy hối hận: con chưa bao giờ nghiêm túc tu luyện, không phải là con không vượt quan tốt, mà là tiếp cận Đại Pháp nhưng không bước vào cửa Đại Pháp, con hối hận lắm. Thỉnh cầu Sư phụ ban cho con một cơ hội cuối cùng! Con nhất định sẽ tu tốt, dẫn dắt tốt tiểu đệ tử Đại Pháp, kiên quyết không phạm những sai lầm không nên phạm…
Cuối cùng, đến lần lọc máu thứ 5 (bác sĩ nói đây là lần cuối cùng), y tá hô to: “Giường 17 tiểu cầu lên rồi! Hôm nay lên hơn 30 rồi!” Các bác sĩ, y tá và các nhân viên y tế toàn khoa Hồi sức tích cực rất phấn khởi. Tôi biết Sư phụ đã cứu tôi, trong tâm tôi không ngừng cảm tạ ân Sư phụ.
Đồng thời, kiểm tra siêu âm B phát hiện khoang ngực và tim của tôi chứa đầy dịch, bác sĩ nói đó là máu, bản thân rất khó tự hấp thụ, nên lấy máu đó ra. Khi lồng ngực bị rút cạn, độ bão hòa oxy trong máu của tôi bắt đầu giảm xuống, khó thở, đại tiểu tiện không tự chủ và chân tay cũng bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, tôi cảm thấy cuộc đời mình kết thúc thật rồi.
Lúc này, một số lời nếu không nói ra thì không còn cơ hội nào nữa. Tôi mặc kệ các bác sĩ và y tá đang bận rộn xung quanh, tôi dùng hết sức bình sinh hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Thỉnh cầu Sư phụ Lý Hồng Chí cứu con! Ngài nhất định có biện pháp, nhất định có biện pháp.”
Tôi được đặt máy thở không xâm lấn, đặt ống thông tiểu… Cuối cùng, tôi lại mở mắt một lần nữa, lại nhìn thấy thế giới này, trong tâm tôi tràn đầy sự cảm ân, khó mà biểu đạt hết được ân tái tạo của Sư phụ.
Sau đó, khi y tá truyền máu cho tôi, cô ấy hỏi: “Sao chị biết câu nói ấy vậy?” Tôi nói với cô ấy rằng, lúc tôi còn nhỏ, người khác từng nói với tôi rằng Pháp Luân Công có thể cứu người, đây là sự thật.
Khi máu ở tim được rút hết vào lần cuối cùng, tôi dựa vào chăn bông, và nghe rõ một tiếng sấm nổ lớn trên không trung (nhưng sau được xác nhận lúc đó là trời nắng). Tôi biết cuối cùng mình không phải chết, là Sư phụ đã vì mình mà ngăn chặn điều này, mình phải mau chóng về nhà học Pháp luyện công. Đến ngày thứ 16, tôi ra khỏi phòng Hồi sức tích cực, đến ngày thứ 17 thì xuất viện!
Cảm tạ ân cứu mạng của Sư phụ! Cảm tạ Sư phụ đã tái tạo con gái của con! Bây giờ hai mẹ con chúng con lại tương trợ lẫn nhau trên con đường tu luyện, phối hợp với nhau trên con đường cứu người, và phát huy tác dụng vốn có của bản thân.
(Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/22/【庆祝513】师父再造了我女儿-425871.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/24/193310.html
Đăng ngày 31-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.