Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-02-2021] Mọi thứ trên thế giới thay đổi sau khi vi-rút Trung cộng (vi-rút corona) bùng phát vào đầu năm 2020. Là học viên Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta cũng phải đối mặt với những khó khăn mới để trợ Sư Chính Pháp.
Khi đại dịch mới bắt đầu, tôi nghĩ: “Mình đã nói với mọi người về điều này trong rất nhiều năm, nhưng một số người không chịu lắng nghe và không tin mình! Bây giờ thì sao?”
Tôi lập tức nhận ra rằng trạng thái tâm lý này của tôi không đúng. Là học viên Đại Pháp, sao tôi có thể có suy nghĩ tiêu cực?
Sư phụ giảng:
“Hãy cứu và thu [thập] những chúng sinh mà chư vị cần cứu độ. Hãy chính niệm chính hành, giải thể hết thảy chướng ngại, truyền rộng chân tướng, ‘Thần tại nhân trung’.” (Gửi Pháp hội Stockholm tại Châu Âu [2005], Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Tôi có cảm giác cấp bách phải cứu người và nhận ra rằng trách nhiệm và sứ mệnh của tôi là giúp Sư phụ kịp thời cứu nhiều người hơn vào thời điểm quan trọng này. Là một học viên, tôi không nên có tâm lý hả hê. Tôi nói với Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, con sai rồi. Con sẽ giảng chân tướng cho nhiều người hơn và làm tốt ba việc.”
Một số người thân và bạn bè của tôi trước đây không bao giờ muốn nghe tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp. Đầu tiên tôi gửi cho những người này một thông điệp về cách để an toàn trong đại dịch. Tôi đã nhận được nhiều câu trả lời với nội dung “Biết rồi!” hoặc “Hiểu rồi!”
Tôi thực sự cảm thấy rằng lần này họ đã thực sự tin tôi. Họ hẳn đã cảm thấy rằng tôi thực sự quan tâm đến họ, vì vậy thái độ của họ đối với tôi đã thay đổi hoàn toàn. Mong muốn họ an toàn vượt qua đại dịch của tôi đã thực sự chạm đến trái tim họ.
Ra khỏi nơi cư trú
Chúng tôi có một cửa hàng cắt tóc, đây là nguồn thu nhập chính của gia đình tôi. Sau khi dịch bệnh bùng phát, tôi buộc phải ở nhà trong tháng đầu tiên. Tôi rất lo lắng, vì chúng tôi không có thu nhập nhưng vẫn phải trả 6.000 nhân dân tệ tiền thuê cửa hàng.
Sau đó, tôi nghe nói rằng các cửa hàng cắt tóc khác đã mở cửa trở lại sau khi lấy được giấy phép mở cửa. Nhưng khu dân cư của chúng tôi rất nghiêm ngặt, và chúng tôi không thể ra ngoài nếu không có thẻ. Tôi sẽ cần giấy phép mở cửa để có thể nhận được thẻ từ khu dân cư của chúng tôi. Nhưng làm thế nào tôi có thể lấy giấy phép mở cửa nếu tôi không thể ra ngoài? Tâm tôi bị động đến nỗi tôi thậm chí không thể tập trung khi học Pháp.
Tôi hướng nội và tự hỏi: “Mình có quá chấp trước vào lợi ích không? Giữa kiếm tiền và cứu người, cái nào quan trọng hơn? Là một học viên Đại Pháp, nhiệm vụ của mình là gì?”
Tôi nhớ đến bài giảng của Sư phụ:
“..một việc trọng yếu cần phải làm trước mắt chính là cứu độ thế nào cho được nhiều chúng sinh hơn nữa; đó cũng là [điều] các đệ tử Đại Pháp cần phải hoàn thành trong quá trình viên mãn hiện nay. Đó là sứ mệnh của các đệ tử Đại Pháp, là trách nhiệm không thể thoái thác, là sự việc nhất định phải làm và nhất định phải hoàn thành.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007)
Đoạn Pháp này khiến tôi cảm thấy tốt hơn. Tôi biết mình phải ra ngoài giảng chân tướng. Tôi có niềm tin rằng Sư phụ sẽ giúp tôi.
Sáng hôm sau tôi nhận được một cuộc gọi từ một khách hàng cũ hỏi rằng cửa hàng có mở cửa không vì anh ta cần cắt tóc.
Tôi nói với anh rằng tôi không thể ra khỏi khu dân cư và hỏi xem anh có thể giúp tôi lấy giấy phép mở cửa không. Anh nói rằng sẽ rất khó nhưng anh sẽ cố gắng.
Sau hai giờ đồng hồ, anh gọi lại cho tôi để nói rằng anh đã lấy được giấy phép và sẽ có người chuyển nó đến tận cổng khu dân cư của chúng tôi. Khi chồng tôi lấy giấy phép và đi nhận thẻ, người chịu trách nhiệm cấp thẻ hóa ra là bạn và đồng nghiệp cũ của anh ấy, anh ấy tình cờ đang trợ giúp tạm thời trong khu dân cư của chúng tôi. Cuối cùng, anh đã cấp cho chồng tôi bốn thẻ.
Nhờ những tấm thẻ này, một số học viên khác trong khu dân cư của chúng tôi cũng đã có thể ra ngoài để giảng chân tướng. Khi chồng tôi đến đó một lần nữa để cảm ơn bạn của mình, thì anh ấy đã rời đi rồi.
Sư phụ giảng:
“…chư vị từng thời khắc đều đang trên con đường tu luyện, từng thời khắc đều là tôi đang quản chư vị” (Lại một gậy cảnh tỉnh)
Tôi biết Sư phụ đã an bài mọi thứ – Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng chúng tôi có thể nhận được giấy phép mở cửa và thẻ ra vào khu dân cư nhanh chóng và tốn ít công sức như vậy. Tôi và chồng tôi đều rất biết ơn sự an bài từ bi của Sư phụ.
Sư phụ cấp cho tôi trí huệ
Tôi chỉ mới học xong tiểu học và ngại nói chuyện với người có học vấn cao hơn. Nhiều khách hàng của tôi thuộc tầng lớp thượng lưu và trung lưu, trước đây, tôi ngại giảng chân tướng cho họ. Nhưng đối mặt với đại dịch này, các học viên Đại Pháp là hy vọng duy nhất để chúng sinh được cứu. Sư phụ cấp cho tôi công năng để cứu họ, vậy thì có gì phải sợ? Tôi bắt đầu tự tin hơn nhiều khi nói chuyện với mọi người.
Một giáo sư đại học đến cắt tóc. Lúc đầu, ông coi thường tôi khi tôi giảng chân tướng cho ông. Sau khi tôi phát chính niệm để loại bỏ các nhân tố cựu thế lực phía sau ông ta, tôi cầu xin Sư phụ ban trí huệ cho tôi.
Đột nhiên, tôi cảm thấy đầu óc mình trở nên rất tỉnh táo. Tôi đã nói chuyện với ông về tình hình đại dịch hiện tại theo hiểu biết của tôi. Khi tôi đề cập đến văn hóa Thần truyền và vũ trụ, tôi đã đọc thuộc đoạn Pháp của Sư phụ cho ông nghe:
“Vũ trụ mênh mang thế, thiên thể to lớn thế, không phải điều mà con người có thể thăm dò mà biết được
Vật chất vi tế thế, không phải điều con người có thể mò mẫm ra được
Thân thể người vô cùng huyền áo, không phải chút học vấn tầm thường ở bề mặt của nó mà con người vốn biết
Sinh mệnh quá nhiều và phức tạp, vĩnh viễn sẽ là chỗ mê vĩnh hằng của nhân loại”
(Khung, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Ông ta ngạc nhiên nhìn tôi: “Cô học trường nào vậy?” Tôi nói rằng tôi chỉ mới học tiểu học và những lời đó là của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi đã kể cho ông nghe một số câu chuyện truyền thống cũng như ĐCSTQ là gì và cuối cùng nó sẽ bị trời diệt như thế nào. Tôi đã nêu ra cho ông những ví dụ về những điều thần kỳ mà các học viên đã trải qua và nói với ông rằng Phật Pháp là khoa học tối cao.
Cuối cùng, tôi nói: “Tôi đã nói với ông rất nhiều chỉ vì muốn ông được an toàn.”
“Tôi hiểu, cảm ơn cô. Cảm ơn! Cảm ơn!” Ông đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, đồng thời nhận một vài tấm bùa hộ mệnh từ tôi.
Mọi người đặt lịch hẹn và xếp hàng đợi
Trong thời điểm tồi tệ nhất của đại dịch, có một quy tắc rằng mỗi lần chỉ một khách hàng có thể vào cửa hàng cắt tóc của tôi. Khách hàng phải đặt lịch hẹn và đợi bên ngoài mới đến lượt.
Cứ như vậy, tôi đã có thể giảng chân tướng trực diện cho khách hàng của mình và họ có thể lắng nghe và đặt câu hỏi cho tôi mà không lo lắng rằng có thể có ai đó đang nghe trộm. Tôi thực sự đã cố gắng sử dụng cơ hội này để cứu từng người có cơ hội đến cửa hàng của tôi. Tôi từng có tâm lý sợ hãi và chỉ chọn một số người nhất định để nói chuyện. Nhưng bây giờ tôi đã giảng chân tướng cho mọi người, và 90% đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Tôi đã phát hiện ra rằng mọi người đang háo hức chờ được cứu. Có một khách hàng mà tôi đã không gặp trong hơn 10 năm. Ông ta không biết cửa hàng của tôi ở đâu vì tôi đã chuyển đi từ lần cuối cùng tôi gặp ông ta. Khi ông đến, ông nói: “Cuối cùng tôi cũng tìm được cô!” Tôi biết rằng ông đến để tìm hiểu về Đại Pháp. Khi cắt tóc cho ông, tôi đã nói chuyện với ông về đại dịch, và ông đã thoái Đảng.
Một ngày khác, một giám đốc của văn phòng địa phương đến. Tôi đã cố gắng giảng chân tướng cho ông ta nhưng ông ta không hài lòng và nói: “Đừng nói về điều này. Hãy tập trung cắt tóc cho tôi. Người thân của tôi làm việc ở đồn cảnh sát và phụ trách các vụ án về Pháp Luân Công. Cô không được nói về điều này. Việc đó không tốt cho cô. Sau này đừng làm như vậy nữa!” Ông ta cố gắng đe dọa tôi và sau đó rời đi.
Sau một thời gian, ông ta lại đến cắt tóc. Ông thở dài và nói: “Tôi sắp rời khỏi vị trí của mình và nhường lại cho người sau.” Tôi cố gắng an ủi ông ta và nói: “Cũng không tệ. Ông sẽ không phải lo lắng về mọi thứ nữa và có thể nghỉ ngơi. Ngày nay, thật không dễ để làm quan chức.”
Chúng tôi nói về những điều khác và sau đó tôi nói: “Tôi muốn nói với ông một số chuyện nhưng cảm thấy hơi sợ. Tuy nhiên, ông đã giúp tôi công việc kinh doanh, nên nếu tôi không nói với ông, tôi sẽ cảm thấy hối tiếc, vì điều đó liên quan đến tương lai và sự an toàn của ông. Đại dịch này đã cướp đi sinh mạng của biết bao nhiêu người. Tất cả người giàu và tất cả những quan chức cấp cao đó – họ có thể làm gì với điều đó? Họ có thể làm gì với tiền của họ? Ngày nay, không có gì quan trọng hơn là được an toàn!”
“Rất đúng! Rất đúng!” ông ta đồng ý.
Tôi tiếp tục: “Không có ai khác trong phòng lúc này. Ông không cần phải lo lắng. Thoát khỏi ĐCSTQ để được an toàn là điều quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác. Ngoài ra, ông phải ghi nhớ niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân- Thiện-Nhẫn hảo’ khi gặp đại nạn.”
“Chắc chắn rồi!” ông nói lớn. Tôi cảm thấy mừng cho ông.
Khi một sĩ quan quân đội nghỉ hưu bước vào, đầu tiên tôi phát chính niệm để loại bỏ bất kỳ can nhiễu nào trong các không gian khác có thể cản trở ông tiếp nhận chân tướng. Sau đó, tôi giảng chân tướng cho ông trong khi cắt tóc. Đầu tiên ông không tiếp nhận những gì tôi nói. Chồng tôi tỏ ra hơi lo lắng và nhiều lần ra hiệu cho tôi ngừng nói về chuyện đó. Nhưng tôi không bỏ cuộc và tiếp tục phát chính niệm.
Tôi chân thành nói với ông rằng: “Ông gần 80 tuổi rồi, và không có gì quan trọng hơn là được an toàn. Có quá nhiều người đã mất mạng do đại dịch. Ông đã không cắt tóc trong hơn sáu tháng. Nếu đại dịch tồi tệ trở lại, chúng ta có thể không gặp nhau trong một thời gian, và tôi sẽ không có cơ hội nói chuyện với ông. Tôi thực sự muốn nói với ông rằng ông phải ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’.”
Ông cảm động trước lòng tốt của tôi và thái độ của ông đã thay đổi hoàn toàn. Ông nói: “Chắc chắn rồi! Tôi sẽ đọc thuộc lòng khi về đến nhà.”
Tôi nói: “Ông có thể nhẩm nó trên đường về nhà.” Ông lại đồng ý và thoái ĐCSTQ.
Khi vi-rút Trung Cộng xuất hiện, tôi có thể vượt qua tâm lý sợ hãi của mình, nhờ trí huệ của Sư phụ và sự tiện lợi của cửa hàng của mình, tôi đã có thể giúp hơn 300 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi thực sự cảm thấy rằng tất cả chúng sinh đều đang chờ được cứu.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/8/418958.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/11/191344.html
Đăng ngày 10-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.