[MINH HUỆ 09-03-2021] Khi tuổi của một người đạt đến một giai đoạn nhất định trong xã hội Trung Quốc, người đó sẽ được coi là “lão” (già) trên nhiều phương diện. Mọi người gọi người đó là người già, thêm tính từ “lão” vào trước, mang ý kính trọng.

Giữa các học viên cũng có cách xưng hô tương tự. Họ vẫn tỏ thái độ khác khi ở quanh một học viên lớn tuổi. Họ có thể thể hiện sự thông cảm, thấu hiểu, lịch sự và quan tâm hơn.

Các học viên lớn tuổi cũng thừa nhận kiểu xưng hô và đối đãi này. Họ cảm thấy điều đó khá bình thường, và nó nên là như vậy. Trên thực tế, đó là quan niệm của người thường. Tôi cho rằng như vậy sẽ kéo các học viên lớn tuổi trở lại cảnh giới của người thường và tạo ra nhiều rắc rối và nguy hiểm cho họ.

Các học viên cao tuổi không nên bị hạn chế bởi quan niệm về “lão”. Đúng hơn, họ nên buông bỏ quan niệm và không thừa nhận nó. Một học viên không nên mang theo quan niệm như vậy. “Lão” không liên quan gì đến các học viên chúng ta.

Qua học Pháp, tất cả chúng ta đều biết rằng vũ trụ có bốn giai đoạn là thành-trụ-hoại-diệt; con người có sinh-lão-bệnh-tử. Sinh-lão-bệnh-tử là trạng thái của con người. Con người đã sống theo cách này hàng triệu năm qua. Không ai có thể thoát khỏi sự ước thúc của quy luật vũ trụ.

Các học viên là siêu thường, và sẽ không bị Pháp ở tầng con người ước thúc. Pháp tại tầng này không có tác dụng đối với các học viên. Sư phụ đã cải biến đường đời của học viên. Nhân tố “lão” không còn hiệu quả đối với các học viên nữa.

Hơn nữa, Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tu luyện thân tâm. Công mà chúng ta luyện được được tồn trữ trong mỗi tế bào của thân thể. Khi chúng ta tiếp tục tồn trữ nó, chúng ta tiếp tục cải biến theo hướng trẻ hóa. Hầu hết các học viên lâu năm đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ trước năm 1999. Tu luyện thời gian đã lâu như vậy, sao “lão” vẫn có thể ảnh hướng đến chúng ta?

Việc thừa nhận quan niệm “lão” của chúng ta tương đương với việc chúng ta muốn nó, chấp nhận nó và truy cầu nó. Nó sẽ đến, và các biểu hiện của tuổi già sẽ xuất hiện. Tai của chúng ta trở nên tê liệt, mắt mờ, phản ứng chậm và mất trí nhớ. Chân tay chúng ta trở nên đơ cứng, và cử động chậm lại. Xa hơn nữa, người ta sẽ mắc bệnh và qua đời. Nó không phải nguy hiểm sao?

Cựu thế lực sẽ làm những gì chúng muốn làm, vì chúng đã tìm được một cái cớ chính đáng. Nếu chúng ta không thay đổi quan niệm con người của mình, bài xích, phủ nhận và loại bỏ chúng, Sư phụ và các chính Thần sẽ không giúp được gì. Không ai sẽ quản vì bản thân chúng ta muốn nó. Đây là Pháp của vũ trụ. Vì vậy, điều quan trọng là các học viên cao tuổi phải loại bỏ quan niệm về tuổi tác.

Tôi hiện hơn 70 tuổi. Tôi đã tu luyện Đại Pháp được 26 năm. Tôi đã trải qua trạng thái như vậy và học được bài học giáo huấn. Sư phụ đã kéo dài thọ mệnh của tôi. Ngay khi thừa nhận quan niệm “lão” trong tư tưởng, cơ thể của tôi lập tức cảm thấy khó chịu phần nào. Chỉ cần tôi phủ nhận điều đó, xem mình là một học viên Đại Pháp và không bị lay động, sức khỏe của tôi ngay lập tức trở lại bình thường.

Sư phụ giảng:

“Kỳ thực tôi nói với mọi người rằng, vật chất và tinh thần chúng là nhất tính.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Nhận thức của tôi là, vì vật chất và tinh thần là đệ nhất tính, nên nếu tất cả suy nghĩ của chúng ta đều tốt, ngay chính và dựa trên Pháp, thì những tín tức vật chất mà cơ thể chúng ta nhận được cũng tương tự, và cơ thể chúng ta sẽ hoạt động bình thường. Ngược lại, nếu tất cả những tín tức vật chất mà cơ thể chúng ta nhận được là bất chính, thì cơ thể sẽ có biểu hiện bất chính.

Hãy nhớ rằng: Chúng ta là học viên Đại Pháp

Đây là uy lực của Đại Pháp. Vấn đề này cũng áp dụng cho các phương diện khác.

Sư phụ giảng:

“Là người tu luyện, [thì] ngay nơi hoàn cảnh người thường mà tu luyện bản thân, mà ‘ma luyện’ chính mình; các tâm chấp trước những thứ dục vọng đều dần dần vứt bỏ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Có một lần, tôi vác trên vai 9kg gạo và đi vài cây số. Gió thổi mạnh và lạnh. Tôi cảm thấy quá mệt không thể đi tiếp được nữa khi đã gần đến nhà. Tôi đã nghĩ đến việc nghỉ ngơi. Nhưng sau đó tôi nghĩ: “Không, mình cần phải nhanh chóng về nhà để phát chính niệm. Mình là đệ tử Đại Pháp. Không sao cả.” Tôi lập tức tràn đầy năng lượng và không cảm thấy mệt mỏi nữa.

Tôi luôn cảm thấy nhẹ nhàng, như thể chân tôi không chạm đất, khi đi bộ. Cảm giác như mình không có trọng lượng. Tôi không cảm thấy rằng tôi đang đi nhanh, nhưng người đi bên cạnh tôi sẽ bị bỏ lại phía sau.

Tôi sống một mình. Một mình tôi lo liệu mọi việc, ít khi làm phiền đến con cái. Tôi luôn lịch sự từ chối khi chúng mua đồ cho tôi hoặc mang đồ đến. Chúng không phàn nàn chút nào khi bị sách nhiễu trong chiến dịch “xóa sổ” của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi bảo chúng rằng đầu có rơi xuống đất cũng không ký, tôi không ký, chúng cũng không được ký bất cứ thứ gì. Chúng đều vui vẻ đáp lại: Đúng, nhất định không ký.

Một học viên lớn tuổi có sức khỏe tốt tự nó đã là chân tướng. Đó cũng là phúc phận chúng ta đắc được khi tu luyện Đại Pháp. Người thường nhìn điều gì? Chẳng phải đầu tiên đều xem cái này sao.

Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/9/421741.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/21/191500.html

Đăng ngày 13-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share