Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-02-2021] Gần đây khi tôi đọc bài kinh văn của Sư phụ, “Nói về Pháp,” Sư phụ đã khai thị cho tôi một thể ngộ mới.

Từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã cố gắng trở thành một người tốt. Sau khi đọc bài giảng này, tôi nhận ra rằng đã đến lúc tôi phải nâng cao tiêu chuẩn của mình lên tiêu chuẩn của Thần mà không nên chỉ là tiêu chuẩn của người thường. Đối đãi với bản thân như người thường là “cái cớ” để cựu thế lực liên tục tạo ra những ma nạn gia đình cho tôi.

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm. Vì ngộ tính không tốt nên tôi đã phải trải qua nhiều ma nạn. Hồi tưởng lại, tôi dường như đã phải đối mặt với những khó khăn trong gia đình trong suốt thời gian tu luyện. Tôi đã cảm thấy bất lực và đôi khi nghĩ: “Khi nào những ma nạn gia đình này sẽ kết thúc đây? Chắc hẳn mình đã có rất nhiều nghiệp!” Tôi thậm chí còn ghen tị với những người tu luyện rời bỏ xã hội và tu luyện trong rừng núi sâu rừng già.

Các mối quan hệ ngoài luồng của chồng tôi

Nhiều năm qua, dường như lý do chồng và con gái tôi bước vào đời tôi là để đòi lại những món nợ mà tôi đã nợ họ. Mặc dù tôi tử tế và quan tâm đến họ, nhưng họ lại đối xử tệ bạc với tôi.

Ngay từ đầu tôi đã biết rằng chồng tôi ngoại tình là do tôi có chấp trước vào tình quá mạnh mẽ với anh ấy.

Khi tôi mang thai đứa con thứ hai, chồng tôi ngoại tình với một người phụ nữ khác và cô ấy có thai. Anh ấy cũng có quan hệ với một số phụ nữ khác. Anh ấy muốn ly hôn với tôi.

Tôi không ngừng tự nhủ mình phải từ bỏ chấp trước vào tình với anh ấy. Dù cô đơn và phải một mình chăm sóc lũ trẻ, tôi vẫn tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác.

Cho dù tôi có tử tế hoặc rộng lượng bỏ qua đến mấy, anh ấy cũng không quan tâm đến tôi. Sau khi đứa con thứ hai của chúng tôi chào đời, tôi bị đau chân dữ dội và tôi phải chống gậy để đi lại. Thấy tôi vất vả khi chăm con nhỏ hiếu động, tôi nghĩ anh sẽ ở bên tôi thêm một thời gian nữa. (Công ty của anh ấy ở Trung Quốc, tôi và lũ trẻ sống ở nước ngoài). Nhưng anh ấy coi nhà của chúng tôi như một khách sạn. Anh ấy không bao giờ hỏi tôi đã vật lộn với tình trạng thể chất của mình như thế nào khi đang nuôi con nhỏ.

Sau hơn mười năm đau khổ, cuối cùng tôi đã học được cách hướng nội vô điều kiện. Tôi thấy rằng tôi mong anh ấy đối xử tốt với tôi. Đó dường như không phải là một chấp trước lớn, nhưng nó cho thấy tôi vẫn khao khát một mối quan hệ vợ chồng bình thường. Cuối cùng tôi quyết định cắt đứt sợi dây tình cảm cuối cùng. Tôi sẽ làm tròn bổn phận của một người vợ và tiếp tục đối xử tốt với anh ấy.

Sau đó, xung đột với chồng tôi chấm dứt và rốt cuộc tôi cũng vượt qua được những ma nạn với anh ấy.

Con gái tôi đối với tôi như kẻ thù

Tôi nghĩ rằng cuối cùng thì mình cũng đã vượt qua được ma nạn gia đình sau khi tôi không còn cảm động trước tình cảm của chồng, và thái độ của anh ấy thực sự đã được cải thiện. Sau đó, một ma nạn khác lại bắt đầu. Lần này là con gái tôi.

Khi cháu bước vào năm thứ hai trung học, con gái tôi bắt đầu coi tôi như kẻ thù. Sự nổi loạn ở tuổi thiếu niên của cháu đã dẫn đến chứng trầm cảm ở tuổi vị thành niên và chứng rối loạn ăn uống. Cháu đã bỏ nhà đi, bỏ học và phải nhập viện. Trong khi tất cả những điều này đang diễn ra, chồng tôi lại sang công tác ở Trung Quốc. Vì anh đã bỏ mặc con gái sau những rắc rối kéo dài của cháu, tôi đã phàn nàn anh ấy rất nhiều. Tôi gần như suy sụp.

Tôi đang chăm sóc ba đứa trẻ trong khi tham gia vào các hạng mục Đại Pháp để cứu người. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật cay đắng và mệt mỏi. Tôi không ngừng tự nhắc mình phải buông bỏ chấp trước vào tình với chồng con. Ngoài điều đó ra, tôi không chắc mình còn có những chấp trước nào khác. Tôi nghĩ rằng có thể mình đã mắc nợ quá nhiều trong những kiếp trước.

Các đồng tu khuyên tôi nên học Pháp nhiều hơn, buông bỏ tình thân quyến đối với các thành viên trong gia đình tôi, hướng nội và phát chính niệm. Tôi đã lắng nghe và làm tất cả những gì họ đề nghị.

Tuy nhiên, những ma nạn vẫn chưa dừng lại. Con gái tôi tuyên bố nó có quyền tự do tuyệt đối và yêu cầu tôi không được can thiệp vào chuyện của nó. Tôi cảm thấy cô độc và bất lực. Tôi đã yêu thương cháu rất nhiều. Cháu đã từng học Pháp với tôi khi cháu còn nhỏ!

Trong một đoạn thời gian, tôi vẫn không thể xác định được những chấp trước cơ bản của mình. Tôi vẫn loanh quanh tầng thứ trở thành một người tốt. Tôi đã sử dụng lý trí của con người để xem xét các vấn đề tu luyện. Vì ngộ tính thấp của tôi, cựu thế lực đã sử dụng chồng và con gái tôi để gây ma nạn cho tôi trong một thời gian dài.

Tỉnh ngộ từ kinh văn “Nói về Pháp”

Sư phụ luôn săn sóc các học viên chúng ta. Khi mọi thứ trở nên vô vọng, Sư phụ đã dùng lời của một học viên và nói với tôi rằng tôi hãy học bài kinh văn “Nói về Pháp.”

Ngay khi đọc đoạn đầu tiên, tôi đã sửng sốt.

Sư phụ giảng:

“Lâu nay những chúng sinh trong Đại Pháp, đặc biệt là đệ tử vẫn một mực tồn tại một loại hiểu sai ở các tầng thứ khác nhau đối với Pháp về phương diện đề cao tâm tính. Mỗi khi ma nạn tới, không dùng phía bản tính để nhận thức, mà hoàn toàn dùng phía con người để lý giải, như vậy tà ma sẽ lợi dụng điểm ấy để can nhiễu và phá hoại mãi không thôi, khiến học viên lâm trong ma nạn một thời gian lâu. Kỳ thực ấy là do sự nhận thức không đầy đủ về Pháp của phía con người dẫn đến như thế, vì phía con người mà ức chế phía Thần của chư vị, cũng chính là ức chế bộ phận đã tu thành của chư vị, cản trở họ Chính Pháp. Phía chưa có tu thành lẽ nào có thể ức chế chủ tư tưởng, ức chế phía đã đắc Pháp? Vì con người mà nuôi dưỡng tà ma, khiến nó dùi vào sơ hở của Pháp. Đã làm đệ tử, khi ma nạn đến, nếu thật sự đạt được thản nhiên bất động hoặc có thể đặt tâm cho phù hợp với các yêu cầu khác nhau của các tầng thứ khác nhau đối với chư vị, thì đủ để vượt quan rồi. Còn nếu cứ mãi không thôi, nếu không phải tâm tính hoặc hành vi có tồn tại vấn đề nào khác, thì nhất định là những ma tà ác đang dùi vào sơ hở mà chư vị đang nuông chiều. Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp?” (Nói về Pháp-Tinh tấn yếu chỉ)

Chẳng phải đây là những gì Sư phụ đã mô tả chính xác về tình trạng của tôi sao? Tôi đang nhìn mọi thứ bằng phía bản tính con người của mình: Tôi nghĩ chồng tôi vô tâm, và con gái tôi là người vô lý và không đánh giá cao những nỗ lực của tôi. Tôi suy nghĩ về đúng sai bằng cái lý của người thường. Tôi nghĩ rằng họ có lỗi và tôi đang trở thành nạn nhân. Khi tôi tha thứ cho họ và cố gắng hết sức để chăm sóc họ, tôi nghĩ rằng mình đang trả được “món nợ” của mình. Tôi không nhận ra rằng bởi vì tôi không coi mình hơn một người thường, cựu thế lực đã sử dụng tình cảm và cảm giác mắc nợ của tôi để không ngừng gây ra ma nạn cho tôi.

Nói cách khác, tôi đã phóng hạ tình, nhưng tình cảm không phải là lý do chính mà cựu thế lực dùng để bức hại tôi.

Vấn đề của tôi là tôi luôn coi mình như một người bình thường. Tôi yêu cầu mình phải là một người tốt-một người vợ tốt và một người mẹ tốt. Tôi tốt bụng và chân thành. Tuy nhiên, tôi vẫn duy trì những suy nghĩ và quan niệm của con người. Tôi đã sử dụng một bộ tiêu chuẩn của con người để đo lường điều gì là đúng hay sai.

Tôi muốn trở thành một người tốt. Nhưng con người dù có tốt đến đâu thì vẫn ở tầng thứ con người. Mặc dù tôi đã tu luyện trong hơn 20 năm, nhưng tôi đã không nghĩ mình là một vị Thần. Cựu thế lực thấy rằng tôi vẫn còn ở một tầng thứ con người và chưa đạt đến tiêu chuẩn cao hơn. Đây là “cái cớ” chính của chúng khiến tôi phải chịu đựng ma nạn trong gia đình.

Sư phụ giảng:

“Chư vị cũng cần minh bạch rõ rằng “tự nhiên” là không tồn tại, mà “tất nhiên” là có nguyên nhân. Kỳ thực “tự nhiên” là người thường giải thích không nổi những hiện tượng về vũ trụ, về sinh mệnh, về vật chất nên mới nói bao biện một cách vô trách nhiệm như thế, họ cũng không nghĩ đến bản thân “tự nhiên” ấy là gì. Do chịu nhận ảnh hưởng của loại ý thức ấy, chư vị cho rằng hết thảy ma nạn đều là tất nhiên, là như thế rồi, sản sinh ra một loại trạng thái bó tay tiêu cực. Do đó, phía con người của chư vị cần phải minh bạch, mà chủ yếu hơn là phía đã đắc Pháp phải rõ ràng.” (Nói về Pháp-Tinh tấn yếu chỉ)

Khi tôi đọc những gì Sư phụ giảng, tôi đã nhận ra vấn đề của mình-nhưng tôi vẫn không chắc mình nên làm gì. Khi tôi tiếp tục đọc bài kinh văn tiếp theo,” Vứt bỏ tâm người thường và kiên trì thực tu” cuối cùng tôi đã hiểu. Câu trả lời đã có ngay ở đó-trong tiêu đề của bài kinh văn này.

Tôi nên từ bỏ tất cả những suy nghĩ và quan niệm của mình ở tầng thứ con người và tiến nhập vào một tầng thứ cao hơn trong tu luyện.

Sau đó, tôi đọc bài kinh văn tiếp theo, “Thủ trung.” Trước khi tôi đọc kinh văn này, tôi đã hiểu rằng: Sư phụ muốn tu luyện của tôi thực sự trưởng thành.

Sư phụ đã khai thị thiên cơ cho tôi bằng cách hướng dẫn tôi đọc ba bài kinh văn này.

Tôi hiểu rằng: mặc dù tôi nên hoàn toàn buông bỏ mọi thứ của con người và trong tâm tôi coi mình vượt quá tầng con người, nhưng những hành động hàng ngày của tôi nên giống như một người bình thường. Những người khác sẽ cảm thấy tôi là một người tốt.

Bây giờ khi tôi nhìn lại những năm tháng trải qua ma nạn gia đình, mọi thứ thật rõ ràng! Vào lúc đó, tôi biết mình đã đạt đến một tầng thứ cao hơn.

Oán hận tiêu tan khi tôi đột phá

Sau khi tôi có những nhận thức này, có nhiều thay đổi diễn ra chóng vánh sau đó. Chồng tôi, người đã từ chối lắng nghe khi tôi cố gắng giảng chân tướng, đột nhiên quan tâm đến Pháp Luân Đại Pháp.

Con gái tôi cũng thay đổi. Vào đêm giao thừa Tết Nguyên đán, cháu mỉm cười nói với tôi: “Mẹ ơi, có lẽ con đến đây để đòi nợ.” Cháu đột nhiên thích bánh bao tôi làm và nói: “Chà, chúng rất ngon!” Cháu đã từ chối ăn bất cứ thứ gì tôi nấu trong một thời gian dài.

Ngày hôm sau, cháu nói: “Mẹ ơi, đừng lo lắng cho con. Con sẽ không làm bất cứ điều gì xấu. Mặc dù con không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng con luôn nhắc nhở mình phải là một người tốt.”

Tôi không thể tin vào tai mình. Cháu quên mất rằng cháu đã mắng tôi như thể tôi là kẻ thù tồi tệ nhất của cháu suốt những năm qua như thế nào!

Ngay lập tức tôi nghĩ, có lẽ Sư phụ đang dùng lời nói của con gái tôi để cho tôi biết rằng Ngài luôn chăm sóc con gái tôi cũng như gia đình tôi. Sư phụ biết tôi đang gặp khó khăn và luôn động viên tôi, không phàn nàn, không bỏ cuộc, rằng bất cứ điều gì xảy ra đều là những điều tốt đẹp. Tôi cần nâng cao tiêu chuẩn của mình và thoát ra khỏi suy nghĩ của con người.

Trên đây là trải nghiệm của tôi về việc vượt qua ma nạn trong gia đình. Xin hãy chỉ ra nếu tôi đã nói bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/28/-421413.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/14/191400.html

Đăng ngày 12-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share