Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh
[MINH HUỆ 22-04-2021] Vào ngày 25 tháng 4 năm 1999, tôi may mắn được tham gia cuộc thỉnh nguyện tại Trung Nam Hải, khu phức hợp trung ương của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Dù 22 năm đã trôi qua nhưng tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm đó.
Vào mỗi dịp kỷ niệm, tôi đều nhớ về sự kiện này, cho dù tôi bị giam trong trại giam, trại lao động cưỡng bức hay nhà tù, hay tôi bị buộc phải phiêu bạt khắp nơi để tránh bị bức hại thêm nữa. Thời gian càng trôi qua, tôi càng cảm nhận được ý nghĩa của cuộc thỉnh nguyện. Đó là một minh chứng tuyệt vời cho nhân cách chính trực của các học viên. Giờ đây khi chúng ta nhìn lại, cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4 đã thể hiện một cách hoàn hảo vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Đó là một tượng đài vinh quang và vĩnh hằng bên cạnh lịch sử Trung Hoa 5.000 năm.
Quyết định tham gia cuộc thỉnh nguyện
Một nhóm mười học viên thường gặp nhau tại nhà tôi để cùng nhau học các sách của Pháp Luân Đại Pháp. Vào tối ngày 24 tháng 4 năm 1999, khi chúng tôi tề tựu như thường lệ, phụ đạo Pháp Luân Đại Pháp địa phương thông báo với chúng tôi rằng một số học viên đã bị bắt ở thành phố Thiên Tân. Ông cho hay một số học viên đã lên kế hoạch đến Trung Nam Hải để kháng nghị lên chính quyền trung ương.
Khi vợ tôi, cũng là một học viên, và tôi nghe tin này, chúng tôi quyết định đi để lên tiếng cho Đại Pháp. Hôm đó tình cờ là Chủ Nhật. Nhờ trải nghiệm năm đó, tôi được thấy sự thiện lương và thuần tịnh của các học viên, điều mà tôi cảm thấy thực sự là biểu hiện của Nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn” của Đại Pháp.
Đêm đó, trước khi đi đến Bắc Kinh, chúng tôi đã đọc các kinh văn mới của Sư phụ, như “Nhổ tận gốc” và “Tồn tại vì ai”. Dựa trên tình huống của bản thân, mỗi học viên sẽ quyết định liệu họ có nên đi kháng nghị lên chính phủ vào ngày hôm sau hay không.
Đạp xe đến Trung Nam Hải
Nhà tôi cách Trung Nam Hải khoảng 20 cây số. Để đảm bảo chúng tôi sẽ đến nơi, vợ chồng tôi quyết định không đi phương tiện công cộng – thay vào đó chúng tôi đi xe đạp. Chúng tôi khởi hành lúc 3 giờ 30 sáng và đến Bắc Kinh khi trời rạng sáng. Chúng tôi dừng lại ăn sáng rất đơn giản, sau đó chúng tôi đi về phía Trung Nam Hải. Khi chúng tôi đến lối vào phía Bắc của phố Phủ Hữu, chúng tôi thấy một số học viên ở ngoài thủ đô đã đi qua đêm để đến đó. Họ đến rất sớm và phải hỏi đường.
Gần đó có một đồn cảnh sát, nhưng không có cảnh sát nào kiểm tra chúng tôi. Vì Trung Nam Hải rất quan trọng, lẽ ra họ phải hỏi tại sao chúng tôi lại ở đó. Nếu cảnh sát ngăn chúng tôi lại, chúng tôi sẽ không thể đến gần khu phức hợp chính quyền trung ương như vậy.
Sau đó, chúng tôi biết được rằng một số người đã thông đồng dàn dựng một âm mưu. Họ nghĩ rằng các học viên sẽ cư xử tồi tệ và gây rắc rối. Theo đó, ĐCSTQ có thể sử dụng nó như một cái cớ để đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Thế nhưng, họ hoàn toàn không ngờ đến hành vi ôn hòa và chính trực của các học viên. Khi có thêm nhiều học viên đến và chúng tôi trở thành một đám đông lớn, các cảnh sát đã hướng dẫn chúng tôi tiến lên phía trước. Chúng tôi đến từ lối vào phía Bắc của phố Phủ Hữu, đi dọc theo vỉa hè ở phía Tây và hướng tới phía Nam. Khi chúng tôi gặp một nhóm học viên từ phía Nam đi đến, chúng tôi liền dừng lại ngay giữa lối vào phía Bắc và phía Nam. Chúng tôi đứng đối diện với cổng lớn phía Tây của Trung Nam Hải (phía Bắc có một lối vào nhỏ).
Đứng yên lặng gần phía Tây của Phố Phủ Hữu
Chúng tôi giữ yên lặng và trật tự. Ngay giữa vỉa hè có một con hẻm cụt. Chúng tôi đứng vào con hẻm, chừa 2/3 đường cho người qua lại. Chúng tôi không ảnh hưởng đến luồng giao thông. Lúc đầu, xe buýt vẫn chạy trên đường. Sau đó, khi các cảnh sát chặn cả hai bên đường, xe buýt đã phải dừng lại.
Chúng tôi cảm thấy rằng chúng tôi không ở đó để tổ chức một cuộc biểu tình, mà là để phản ánh tình hình. Khi mọi người đứng quá mệt hoặc cần ăn gì đó, họ sẽ đi ra phía sau và ngồi xuống.
Mọi người lặng lẽ đứng đó cả ngày. Có ba học viên bên cạnh tôi, và hành vi của họ thực sự khiến tôi cảm động: Một người là một bà mẹ trẻ, có con mới vài tháng tuổi. Cô ấy vẫn đang cho con bú. Nhưng để bảo vệ Đại Pháp và để nhiều người có cơ hội biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, cô ấy đã đứng cùng mọi người cả ngày.
Một cặp vợ chồng trẻ đến từ miền Nam Trung Quốc và tình cờ đến Bắc Kinh vì một lý do không liên quan. Khi họ nghe tin về vụ việc ở Thiên Tân, mặc dù người vợ mang thai hơn 7 tháng, nhưng cô ấy vẫn đứng đó cả ngày. Điều đó thực sự cảm động!
Pháp Luân Đại Pháp chỉ mang lại lợi ích cho người dân và đất nước mà không gây ra bất kỳ tổn hại nào — tất cả các học viên chúng tôi đều thực sự trải nghiệm điều này. Đây là lý do tại sao rất nhiều người đã chọn cách kháng nghị lên chính phủ. Sau Vụ Thảm sát trên Quảng trường Thiên An Môn năm 1989, người Trung Quốc chúng ta biết rằng ĐCSTQ là xấu xa và độc ác. Nó dám làm bất cứ điều gì khi bức hại người dân. Bất chấp cuộc bức hại tàn bạo trong 22 năm qua, các học viên vẫn giữ vững lòng vị tha và lòng từ bi vĩ đại của họ.
Chúng tôi biết rằng các học viên đã bị bắt ở Thiên Tân cũng là những người rất tuyệt vời. Chúng tôi nghĩ lẽ ra chính phủ nên hỗ trợ, khuyến khích và cổ vũ họ. Vậy mà lại bắt bớ họ và sử dụng các phương tiện truyền thông nhà nước để vu khống các học viên. Đây đều là những hành vi vi phạm luật pháp và hiến pháp nghiêm trọng.
Thủ tướng Chu Dung Cơ bước ra từ Trung Nam Hải
Khi ấy, thủ tướng Chu Dung Cơ trông rất cao lớn. Ông không đi cùng bất kỳ nhân viên bảo vệ nào và một mình bước ra khỏi cổng phía trước của Trung Nam Hải. Tính chính trực này thật tuyệt vời và trái ngược hẳn với lãnh đạo ĐCSTQ lúc bấy giờ là Giang Trạch Dân. Ông Chu biết Pháp Luân Đại Pháp rất tốt và biết rằng các học viên là những người đáng tin cậy.
Ông Chu băng qua đường, đi về phía hàng ngũ các học viên, và nói chuyện với vài người trong số họ. Ông nói rằng ông đã chấp thuận Đại Pháp, nhưng các học viên nói rằng họ không hề hay biết. Ông cũng cho biết vì ông có cuộc gặp với khách nước ngoài, ông sẽ sắp xếp một số người tiếp chúng tôi. Sau đó, ông yêu cầu mấy đại diện của chúng tôi đi vào bên trong Trung Nam Hải. Một vài học viên đã tình nguyện đi. Sau khi họ trở ra, một vài người khác đã đi vào.
Một số xe cảnh sát đã đến vào buổi sáng. Vài cảnh sát bước ra và đứng cách nhau mười mét. Ban đầu họ có vẻ lo lắng – có lẽ cấp trên của họ đã nói với họ điều gì đó. Một lúc sau, họ trở nên thoải mái. Bầu không khí ở đó thật tĩnh lặng và ôn hòa với rất nhiều học viên đang lặng yên đọc sách Đại Pháp.
Chúng tôi cảm thấy cảnh sát cũng đến để bảo vệ Đại Pháp, và khung cảnh đó thật thần thánh và thanh khiết. Chúng tôi cảm thấy các cảnh sát được ở đó thật may mắn! Cảnh sát thường đương đầu với những kẻ xấu, nhưng các học viên không hề có chút hung hăng hay nguy hiểm nào, chỉ ôn hòa và trầm tĩnh. Một số học viên đã nói chuyện với cảnh sát, vì vậy họ hiểu tại sao chúng tôi cảm thấy cần phải có mặt ở đó. Hồi đó, hầu hết mọi người ở Trung Quốc đều biết về Pháp Luân Đại Pháp và có đánh giá cao về pháp môn, kể cả các quan chức chính phủ.
Nhiều giờ trôi qua, các cảnh sát trở nên thoải mái đến mức một số quay lại xe để chợp mắt. Họ không còn đứng nghiêm nữa; thay vào đó họ trò chuyện với nhau và bắt đầu hút thuốc. Họ vứt đầu mẩu thuốc lá khắp nơi, đó là thói quen của họ. Trong khi đó, các học viên đã đứng thẳng cả ngày mà không dựa vào bất cứ thứ gì. Nghĩ lại, tôi không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Thay vào đó tôi cảm thấy thư thái. Tôi cảm nhận rằng điều đó là nhờ sự gia trì của Sư phụ, cũng như cơ sở mà chúng tôi đã xây dựng thông qua luyện các bài công pháp Đại Pháp. Tâm của chúng tôi cũng thật thuần tịnh.
Ngày hôm sau trong buổi học Pháp của chúng tôi, một học viên lớn tuổi nói rằng con gái của bà là một cảnh sát. Cô ấy tình cờ làm nhiệm vụ ở đó và kể cho mẹ nghe những gì cô ấy nhìn thấy. Cô ấy nói với các đồng nghiệp: “Hãy nhìn cách hành xử của những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đó. Các bạn nên học tập họ! ” Các cảnh sát khác đã đồng ý. Sau đó, tôi nghe nhiều người nói rằng các cảnh sát ở đó, cũng như những người đi qua trên xe buýt, đều ca ngợi khung cảnh trật tự và tính cách chính trực của các học viên.
Chính quyền thành phố Bắc Kinh liên tục phát thanh, yêu cầu các học viên rời đi. Họ cũng phân phát các ấn phẩm. Nhưng không ai trong chúng tôi lấy chúng. Chúng tôi cảm thấy rằng chúng tôi chỉ ở đó để báo cáo sự việc bất công cho chính phủ. Chúng tôi cởi mở, chân thật và không vi phạm bất kỳ luật nào. Chúng tôi đều biết việc bắt giữ những người vô tội là vi phạm pháp luật và cần phải chấm dứt. Vấn đề vẫn chưa được giải quyết, làm sao chúng tôi có thể rời đi được?
Vào buổi chiều, một vài chiếc xe hơi chầm chậm chạy qua với những chiếc máy quay video thò ra ngoài cửa sổ. Chúng tôi biết họ đang quay phim chúng tôi. Cũng giống như những người khác, tôi đứng thẳng và đối mặt với máy quay một cách ngay chính. Chúng tôi biết chúng tôi không vi phạm bất kỳ luật nào. Chúng tôi đã chuẩn bị và biết rằng ĐCSTQ sẽ truy lùng chúng tôi, vì đây là điều họ thường làm. Tuy nhiên, chúng tôi không hề sợ hãi. Chúng tôi là những học viên chân chính biết rõ vẻ đẹp của Đại Pháp — chúng tôi chỉ hy vọng có thêm nhiều người có cơ hội được đón nhận nó.
Một số phóng viên nước ngoài khác đã đến, nhưng nhân viên chính phủ đã cố gắng xua đuổi họ. Khi họ tìm cách trốn vào giữa chúng tôi, chúng tôi yêu cầu họ không làm điều đó. Sau đó, một số người không rõ danh tính muốn trà trộn vào chúng tôi. Nhưng chúng tôi nhận ra họ và họ rời đi. Chúng tôi biết đó chính là thủ đoạn của ĐCSTQ nhằm gây ra hỗn loạn để họ có thể có cớ bức hại chúng tôi. Đó chẳng phải là những gì họ đã làm trong cuộc thảm sát ở Quảng trường Thiên An Môn năm 1989 sao? Nhưng người xấu và người ngoài xâm nhập vào đệ tử Đại Pháp thực sự khó, vì chúng tôi đã đạt được tâm từ bi, thiện lương, ôn hòa và thuần tịnh nhờ quá trình kiên trì thực tu.
Ở lại cho đến khi vụ việc được giải quyết
Hầu hết chúng tôi không mang theo thức ăn. Sau khi đứng cả ngày, vào buổi tối, chúng tôi thay nhau đi mua đồ ăn. Những gánh hàng rong nhanh chóng cháy hàng. Khi các học viên mua rau, họ không chọn lựa hoặc kén chọn. Nhìn thấy một nhóm người thiện lương như vậy, một số người bán hàng đã cảm động. Họ rửa sạch cà chua và dưa chuột cho chúng tôi. Tôi đã sử dụng nhà vệ sinh công cộng lớn. Với rất nhiều người sử dụng nó, nhưng nó vẫn rất sạch sẽ. Sau khi một nhóm lớn các học viên rời đi, các học viên sống gần đó đã mang dụng cụ để dọn dẹp trước khi họ trở về nhà.
Có lúc, nhiều người đã nhìn lên bầu trời. Tôi không thể nhìn thấy gì, nhưng vợ tôi nói rằng cô ấy đã nhìn thấy nhiều Pháp Luân trên bầu trời và cảnh tượng đó thật ngoạn mục. Sau đó, tôi nghe nói nhiều vị Thần trên thiên thượng đang trang nghiêm chờ đợi Sư phụ đến chính Pháp, nhưng cần có thêm nhiều học viên tham gia sự kiện ngày hôm đó.
Hồi đó, thật khó để biết được tình hình sẽ diễn biến như thế nào. Chúng tôi chỉ nghĩ rằng chúng tôi không nên rời đi cho đến khi sự việc được giải quyết. Vì ngày hôm sau là thứ Hai, tôi đã sẵn sàng gọi cho cấp trên của mình để xin nghỉ phép một ngày.
Lặng lẽ rời đi sau khi sự việc được giải quyết
Sau 9 giờ tối, đại diện của chúng tôi đã xuất hiện. Tôi nhìn thấy anh Lý Xương, một thành viên của Hội Nghiên cứu Pháp Luân Đại Pháp, đang nói chuyện với các học viên trước cổng vào. Sau đó tôi nghe chính quyền trung ương hứa sẽ thả các học viên bị bắt ở Thiên Tân, vì vậy chúng tôi được yêu cầu rời đi. Chúng tôi đã đợi cho đến khi nhận được xác nhận từ một số học viên mà chúng tôi biết.
Chính phủ hẳn đã phải điều động nhiều xe buýt, vì mọi người rời khỏi nơi thỉnh nguyện rất nhanh. Các học viên sống gần đó là những người cuối cùng rời đi. Họ hoàn thành việc dọn dẹp các con đường và nhà vệ sinh công cộng. Một số đã nhắc nhở các học viên địa phương hãy giúp những người ở ngoài thủ đô tìm chỗ ở. Các học viên thực sự giống như một gia đình!
Vợ chồng tôi trở về nhà với cảm giác may mắn và thư thái. Vì tôi đã tham gia cuộc thỉnh nguyện, tôi cảm thấy Sư phụ đã ban cho tôi rất nhiều. Cảm giác đó giống như một sự biến đổi lớn khó diễn tả. Chúng tôi trở về nhà lúc 1 giờ 30 sáng. Mẹ tôi, cũng là một học viên, đã không đi ngủ và đợi chúng tôi. Bà hâm nóng bữa tối còn thừa cho chúng tôi. Mặc dù bà không đi kháng nghị, nhưng tâm bà vẫn ở bên chúng tôi.
Gặp anh Lý Xương
Anh Lý Xương trước đây là cán bộ sư đoàn của Bộ Công an. Vì sự kiện thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4, anh đã bị kết án phi pháp 18 năm tù, đây là một trong những thời hạn dài nhất mà các học viên nhận được. Mặc dù đã ngoài 70 tuổi nhưng anh vẫn bị giám sát chặt chẽ trong Nhà tù Trà Điến ở thành phố Thiên Tân.
Tôi thấy anh Lý là một người đàn ông rất đáng kính và chính trực. Lần đầu tiên tôi nghe về anh ấy là trong sự kiện Quang Minh Nhật báo. Để bảo vệ Đại Pháp trước những lời vu khống, anh ấy đã viết cho tờ báo. Anh đã ký tên của mình và kèm theo nơi anh ấy làm việc, điều này thật sự đáng ngưỡng mộ.
Tôi đã từng ở cùng phòng giam với anh Lý. Vào ngày kỷ niệm 25 tháng 4 năm đó, tôi đã đến chỗ anh ấy và nói từ tận đáy lòng mình: “Cảm ơn anh!”
Hồi tưởng về cuộc thỉnh nguyện ôn hòa
Sau hai thập kỷ, chúng ta có thể thấy rõ hơn ý nghĩa đặc biệt của ngày đó và phong thái cao của các học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Năm 1984, tôi từng tham gia cuộc diễu hành Ngày Quốc khánh của ĐCSTQ. Chúng tôi tập trung tại đường Chính Nghĩa, nơi có rất đông công nhân, sinh viên và đảng viên. Các phòng vệ sinh công cộng trở nên vô cùng bẩn thỉu. Khi cuộc diễu hành kết thúc và mọi người rời đi, đủ loại rác thải bừa bãi trên đường phố – thật kinh tởm. Điều tương tự cũng xảy ra trong các hoạt động chào cờ của ĐCSTQ tại Quảng trường Thiên An Môn — những “người yêu nước” đó đã để lại rất nhiều rác.
Sau khi tôi đọc Cửu Bình,Giải thể Văn hóa Đảng,xem Shen Yun và một số nội dung khác liên quan đến văn hóa Trung Hoa truyền thống, tôi hiểu rằng những người có đức tin có thể câu thúc bản thân tốt hơn.
Hành vi của các học viên Đại Pháp trong cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4 đã thể hiện sự lịch sự, trật tự, thiện lương, ôn hòa và mong muốn duy trì một môi trường trong lành. Đây là cách con người nên cư xử — đó là trạng thái của một xã hội bình thường, văn minh.
Thuyết vô thần, học thuyết cách mạng về khủng bố bạo lực và triết lý đấu tranh của ĐCSTQ đã khiến người Trung Quốc chống lại lương tâm của họ. Họ đã đánh mất sự trân quý mạng người, chỉ biết làm thế nào để giết chóc và chiến đấu. Đối với họ, hành vi này là bình thường. Tà đảng chỉ biết làm thế nào để tạo ra lũ lưu manh, côn đồ và đa nghi, nên đội ngũ lãnh đạo của nó cho rằng hành vi ghê tởm này là bình thường.
Đối với ĐCSTQ, một cuộc thỉnh nguyện dân sự có trật tự như vậy là không bình thường. Bởi vì ĐCSTQ sử dụng bạo lực, khủng bố, đe dọa và lừa dối để duy trì sự cai trị, nên nó thấy rằng nó phải kiểm soát chặt chẽ mọi người để duy trì sự cai trị của nó. Khi chúng ta nhìn vào hành vi của các học viên trong ngày 25 tháng 4, chẳng phải sẽ dễ dàng nhận ra bản chất xấu xa và thâm độc của ĐCSTQ?
Sinh nhật của cháu gái tôi
Sinh nhật của cháu gái tôi rơi vào ngày 25 tháng 4. Trước năm 1999, năm nào chúng tôi cũng tổ chức sinh nhật cho cháu. Năm 1999, vì tôi đi từ sáng sớm và về nhà rất muộn nên tôi không có cơ hội mừng sinh nhật cháu. Tôi nghĩ rằng sẽ có nhiều cơ hội hơn nữa, nhưng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp đã bắt đầu vào ngày 20 tháng 7.
Một năm sau, vào ngày 25 tháng 4 năm 2000, tôi đến Quảng trường Thiên An Môn để thỉnh nguyện và bị giam trong một trại giam. Tôi bị đưa đến trại lao động cưỡng bức vào năm 2001. Trong cả năm 2002 và 2003, tôi đều nằm trong danh sách truy nã của ĐCSTQ. Tôi buộc phải rời khỏi nhà và phiêu bạt khắp nơi. Năm 2004, tôi bị kết án bất hợp pháp. Chín năm trôi qua, tôi vẫn không thể cùng cháu gái tổ chức sinh nhật. Nhưng dù ở đâu, tôi cũng gửi những lời chúc trong tim mình đến cháu gái. Vào ngày đặc biệt này, tôi muốn gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến toàn thế giới!
Hồi đó, cứ vào ngày 25 tháng 4, tôi luôn hy vọng rằng cuộc bức hại sẽ sớm kết thúc. Tôi hy vọng rằng mọi học viên có thể đoàn tụ với gia đình của họ và mọi người sẽ có quyền tự do tu luyện Đại Pháp. Vào ngày 25 tháng 4 mỗi khi xa nhà, tôi luôn nghĩ: Cháu gái mình là người may mắn nhất, vì sinh nhật của cháu là một ngày trọng đại! Nếu những hy sinh nhỏ bé của chúng ta có thể đổi lấy một tương lai tươi sáng hơn cho thế giới thì điều đó thật xứng đáng!
22 năm sau
Năm 2021, khi tôi hồi tưởng lại cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4, tôi hiểu rằng các học viên đã dựng lên một tấm gương sáng cho Trung Quốc. Sau 5.000 năm văn minh huy hoàng, Trung Quốc đã bị một băng đảng thổ phỉ chiếm đoạt.
Nếu chúng ta có thể quay trở lại ngày 25 tháng 4 năm 1999, và người dân Trung Quốc công khai ủng hộ và kính trọng Pháp Luân Đại Pháp, thì đất nước Trung Quốc ngày nay sẽ tuyệt vời biết bao, và thế giới ngày nay sẽ tuyệt vời biết bao! Thật không may, ĐCSTQ đã chọn bức hại Đại Pháp, định đoạt số phận của mình. Cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã chọn bức hại Đại Pháp, vì vậy ông ta sẽ bị đưa ra xét xử và nhận sự trừng phạt của Thần. Trời sẽ diệt Trung Cộng.
Để bảo vệ chính mình, biết bao nhiêu người đã lựa chọn tham gia vào cuộc bức hại một cách thụ động ở các mức độ khác nhau? Ngược lại, hàng triệu người Trung Quốc đã đưa ra một lựa chọn khác bằng cách ký tên hoặc in dấu vân tay để ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp chống lại cuộc bức hại. 375 triệu người Trung Quốc đã chọn cách làm tam thoái.
Một tấm gương cho thế giới
Nhìn lại cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4, con xin bày tỏ lòng biết ơn đối với Sư phụ từ bi vĩ đại. Tôi xin bày tỏ lòng kính trọng đối với các đệ tử Đại Pháp, những người đã từ bỏ mọi thứ để thức tỉnh lương tri thế giới, những người Trung Quốc đủ can đảm thoái ĐCSTQ và những người thiện lương trên khắp thế giới ủng hộ Đại Pháp!
Nhìn lại cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4, tôi hy vọng bạn bè của tôi sẽ nhớ: Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.
Cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 năm 1999 là một tượng đài tỏa sáng rực rỡ và trường tồn mãi mãi.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/22/423663.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/27/192052.html
Đăng ngày 01-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.