Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-11-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996. Tôi bị mất cả công việc lẫn môi trường tu luyện khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 7 năm 1999. Tuy nhiên, từ sâu trong tâm mình tôi vẫn vững tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là một môn Pháp cao tầng và không bao giờ dao động đức tin của mình vào Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Tôi đã không nhận ra rằng cuộc bức hại này là do cựu thế lực can nhiễu Chính Pháp và đơn giản tin rằng nó chỉ là một khảo nghiệm trong tu luyện cá nhân của chúng ta. Thông qua việc học các bài giảng và Kinh Văn mới của Sư Phụ Lý, tôi đã có được thể ngộ tốt hơn. Sư phụ yêu cầu chúng ta bước ra giảng chân tướng, phủ định cuộc bức hại và thức tỉnh lương tri của chúng sinh. Vì vậy, tôi bắt đầu phối hợp cùng các bạn đồng tu thực hiện việc này.

Bị bắt giữ

Vào năm 2017, tôi bị bắt giam trong nửa tháng. Tôi hơi thất vọng nhưng vẫn minh bạch trong tâm rằng tôi nên hoàn thành thệ ước từ thời tiền sử của mình để trợ giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh trong tiến trình Chính Pháp.

Tôi bị bắt trở lại vì đã phân phát tài liệu Đại Pháp vào năm ngoái. Tôi nói với các viên cảnh sát ở đồn cảnh sát về Pháp Luân Đại Pháp và đề cập đến việc thoái xuất khỏi Đảng cộng sản Trung Quốc(ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Chỉ một người trong số họ là sẵn sàng lắng nghe tôi nói. Tôi nghĩ rằng đó có thể là do tầng thứ của tôi không đủ cao hay những cảnh sát đó đã bị đầu độc quá thâm sâu bởi lừa dối và tuyên truyền của Trung Cộng nên đã không tiếp thu chân tướng.

Người quản giáo tại đồn cảnh sát muốn ghi lại hình ảnh của tôi và sử dụng nó làm “bằng chứng”. Tôi nói với anh ta rằng tôi sẽ không phối hợp và việc tôi từ chối là tốt cho anh ta. Anh ta lấy những cuốn tài liệu chân tướng trộm được trong nhà tôi và đặt chúng trên sàn và bảo tôi nhìn vào họ để chụp hình. Tôi vẫn một mực từ chối. Anh ta dọa tôi rồi nói: “Tôi sẽ kết án anh từ 3 đến 5 năm tù!”

Tôi đáp: “Những gì anh nói đều không được tính. Chỉ có Sư phụ tôi mới có thể quyết định!”

Viên quản giáo nói với hai viên cảnh sát trẻ ghi lại những điều tôi nói và tôi sẽ được thả nếu ký vào đó. Tôi nhìn thấy tất cả những lời lẽ vu khống của họ về Pháp Luân Đại Pháp và không phải là những gì tôi nói. Tôi thẳng thắn từ chối ký tên và nói với họ: “Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp đã được hồng truyền trên 100 quốc gia và vùng lãnh thổ khắp thế giới!”

Tôi bị đưa đến trại tạm giam vào ngày hôm sau và bị giam trong 13 ngày. Các đặc vụ đến từ phòng 610 và sở cảnh sát đã đến vài lần và cố ép buộc tôi nói với họ về nơi mà tôi đã lấy tài liệu, tên của các bạn đồng tu và viết ba tuyên bố.

Tôi nói với họ rằng tôi vẫn sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cho đến khi viên mãn và các tài liệu đều được tải từ trang web Minh Huệ. Tôi nói: “Tôi có quyền không trả lời các câu hỏi vô lý của các anh”. Nếu anh vẫn còn lương tâm, thì hãy để tôi về nhà chăm sóc mẹ của mình!“

Bị kết án

Sau đó, tôi bị tòa án tỉnh kết án một năm và bị giam trong trại giam của tỉnh trong suốt kỳ hạn đó.

Trong suốt thời gian đó, tôi chỉ được cung cấp một ít thức ăn nhưng nó thật kinh khủng. Tôi không phàn nàn hay oán hận những người làm việc trong bộ công an, viện kiểm sát và người bắt giam tôi. Tôi cảm thấy tiếc cho họ và hy vọng rằng họ có thể liễu giải chân tướng.

Sư phụ giảng:

“Thân ngọa lao lung biệt thương ai

Chính niệm chính hành hữu Pháp tại

Tĩnh tư kỷ đa chấp trước sự

Liễu khước nhân tâm ác tự bại”. (Biệt Ai, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Thân người nằm trong tù ngục đừng có đau buồn

Niệm chân chính hành sự chân chính có Pháp tại đây

Tĩnh lặng suy nghĩ xem bản thân có bao nhiêu chấp trước

Dứt đi được tâm người thường thì tà ác sẽ tự thất bại”. (Biệt Ai, Hồng Ngâm II)

Thông qua việc nhẩm Pháp và hướng nội, tôi đã nhận ra mình có nhiều sơ hở trong tu luyện khiến cho cựu thế lực dùi vào. Nhưng tôi cảm nhận được rằng Sư phụ vẫn đang bảo hộ tôi và điểm hóa cho tôi giúp tôi giữ vững chính niệm.

Tôi đã rất háo hức khi được đọc các Kinh văn mới của Sư phụ. Bất cứ bạn đồng tu nào gửi cho tôi quần áo, tôi sẽ tìm thật cẩn thận. Tôi biết rằng có đồng tu nào đó sẽ cố gắng gửi cho tôi các bài giảng của Sư phụ.

Vài ngày sau, tôi cầm quần áo lên và giũ chúng lần nữa. Một chiếc khăn nhỏ rơi ra. Tôi mở ra và nhìn thấy bài thơ “Kiên định” của Sư phụ trong Hồng Ngâm II. Tôi đọc đi đọc lại và có được sự khích lệ to lớn.

Khi tòa án tuyên án tôi, tôi viết: “Tu luyện Pháp Luân Công là hợp pháp. Cuộc bức hại là phi pháp”. Tôi đưa tuyên bố của mình gửi cho người đã mang nó đến.

Hoàn thành thệ ước

Khi bị bỏ tù, tôi vẫn hơi lo sợ. Tôi sợ rằng lính gác và các tù nhân không liễu giải được khi tôi giảng chân tướng cho họ. Tuy nhiên, tôi đã đột phá tâm sợ hãi này. Tôi luyện công mỗi ngày và không một lính gác hay tù nhân nào cố gắng ngăn tôi lại.

Sư phụ giảng:

“[Chính] chư vị mới là nhân vật chính của thời kỳ lịch sử này; hiện nay, dẫu là tà ác hay là chính Thần, [họ] đều tồn tại vì chư vị. Bước đi thật ngay chính trên con đường của mình mới là điều trọng yếu nhất. [Tới] thời khắc cuối cùng, nhân tố tà ác sẽ giảm thiểu, hoàn cảnh sẽ buông lỏng, hình thế trên thế gian sẽ có sự biến hoá; [nhưng] yêu cầu ‘tẩu chính lộ’ đối với chư vị là vĩnh viễn bất biến”. (Tẩu chính lộ, Tinh tấn yếu chỉ III)

Tôi bắt đầu nói với các tù nhân về việc thoái xuất khỏi đảng, đoàn, đội. Mội vài người lắng nghe và tin vào những gì tôi nói, nhưng họ đều không thoái đảng trong suốt 11 tháng đầu tiên. Tôi tiếp tục điều chỉnh lại trạng thái tu luyện của bản thân, tăng cường nhẩm niệm Pháp và phát chính niệm.

Sư phụ đã nhìn thấy tâm nguyện của tôi nên đã thức tỉnh lương tri của họ và tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Khoảng ba tuần sau khi tôi được thả, 8 tù nhân trong phòng giam đã thoái xuất khỏi Trung Cộng trong cùng ngày hôm đó.

Một ngày, một người bán ma túy đã bị kết án tù chung thân rời khỏi trại tạm giam cho tù nhân. Anh ấy nói với tất cả tù nhân trong phòng giam rằng: “Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp”.

Sáng hôm sau, anh ấy thấy những vết hằn trên tay mình đã hoàn toàn biến mất. Họ đã tra tấn anh ấy trong hơn 10 năm và nó khiến anh vô cùng ngứa nhưng đã biến mất chỉ sau một đêm.

Anh ấy đã chia sẻ điều kỳ diệu với các tù nhân. Tôi nói với anh ấy rằng: “Đó là do nhận xét chính diện của anh về Đại Pháp, vì vậy Sư phụ đã ban phúc lành cho anh!”

Anh cảm thấy hạnh phúc khi nghe thấy điều này và các tù nhân đã bị thuyết phục rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Một trong số họ nói rằng: “Xin hãy giúp tôi thoái xuất khỏi Trung Cộng. Đừng quên nhé! Hãy chắc chắn rằng anh sẽ làm giúp tôi nhé!” Anh ấy liên tục nhắc nhở tôi đừng quên. Tôi hứa với anh ấy rằng mình chắc chắn sẽ nhớ. Và bảy tù nhân khác cũng thoái xuất.

Mắt tôi đẫm lệ và tôi cảm nhận rõ được sự từ bi vô lượng của Sư phụ. Tôi nói trong tâm rằng: “Những bức tường đen tối của nhà tù không thể cản trở được ánh hào quang của Chân-Thiện-Nhẫn”!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/7/413389.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/8/190311.html

Đăng ngày 30-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share