[MINH HUỆ 28-09-2020] Một số học viên Pháp Luân Đại Pháp đã bị bắt vì phân phát tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp vào mùa Xuân năm 2019. Chồng tôi là một trong số đó.

Hôm ấy khi ra khỏi nhà, chồng tôi không nói với tôi là anh ấy sẽ đi đâu mà chỉ nói rằng sẽ về nhà vào buổi chiều. Đến 8 giờ tối vẫn chưa thấy anh ấy quay về, tôi bắt đầu lo lắng và cố gắng gọi điện cho anh ấy. Tôi tiếp tục phát chính niệm và cố gắng gọi điện cho anh ấy trên 20 lần nhưng không nhận được trả lời.

Sáng sớm hôm sau tôi ra ngoài để tìm anh ấy, nhưng biết tìm ở đâu đây? Tôi đi lang thang khắp nơi với trái tim ngập tràn lo âu. Tôi cảm thấy mất phương hướng và vô vọng, rồi một chiếc xe vượt lên trước tôi, cửa xe bật mở, và một đồng tu trong xe nói lớn: “Lên đây đi! Chúng tôi đang đi tìm chị.”

Phần lớn các đồng tu trên xe đều mất liên lạc với người thân trong gia đình. Chúng tôi tiếp tục gọi điện và hỏi thăm các nơi, và khi màn đêm buông xuống, chúng tôi vẫn không tìm thấy họ đang ở nơi đâu.

Nỗi sợ bị bắt

Cảnh sát đã khám nhà của hai trong số các học viên bị bắt, là những người đã tham gia vào nhiều hạng mục của Đại Pháp. Chúng tôi còn nghe từ nội bộ cảnh sát rằng hàng chục học viên trong thành phố chúng tôi đã nằm trong danh sách đen và nhiều người đang bị giám sát. Nỗi sợ bủa vây lấy trái tim nhiều người chúng tôi.

Đồng tu Vĩ (bí danh) chịu trách nhiệm thuê luật sư để bào chữa cho các học viên tại tòa. Anh ấy đã tự làm việc này mấy năm rồi. Sau khi anh ấy bị bắt, không ai trong chúng tôi biết làm thế nào để thuê luật sư.

Các học viên phát chính niệm và làm việc với các thành viên trong gia đình những học viên bị bắt để yêu cầu thả các học viên đã bị bắt. Họ đi đến đồn cảnh sát và các cơ quan chính phủ có liên quan.

Chúng tôi thật sự không biết rằng liệu những gì chúng tôi đang làm có đúng không. Chính niệm của chúng tôi không đủ mạnh, và kết quả không được tốt.

Chúng tôi tiếp tục nhận được thông tin từ nội bộ cảnh sát và nghe nói rằng cảnh sát đang lên kế hoạch bắt thêm các học viên. Chúng tôi đã sợ cả việc gọi điện cho nhau, nhiều người chúng tôi đã từ bỏ các nỗ lực cứu đồng tu. Chỉ các thành viên gia đình của các học viên bị bắt mà bản thân họ cũng là học viên còn kiên định tiếp tục việc này, thậm chí một vài trong số họ nhiều lúc cũng nghĩ đến việc bỏ cuộc.

Hình thành “Một chỉnh thể”

Sau nhiều lần thoái lui, một thành viên trong gia đình của một học viên bị bắt đã thuê được một luật sư từ Bắc Kinh. Sư phụ đã điểm hóa cho chúng tôi thông qua vị luật sư đó rằng chúng tôi nên tân dụng cơ hội này để cứu thêm người, đặc biệt là những người làm trong ngành an ninh công cộng, tố tụng, và tòa án.

Chúng tôi đã gắng thuyết phục được các học viên khác cùng giúp đỡ, và Fang (bí danh) đã tổ chức một số người để làm việc với thành viên gia đình của các học viên bị bắt để giảng chân tướng cho những người trong Sở cảnh sát, công tố, tòa án, và văn phòng khiếu nại mà có tham gia vào việc bức hại.

Học viên Fang thậm chí còn đến tận nhà của hai quan chức thuộc Phòng An ninh Nội địa (DSD) là những người phụ trách vụ việc này và đã thoát khỏi những người theo dõi anh ấy trên đường về nhà.

Khi mọi người nghe thấy rằng một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã đến nhà của các viên chức an ninh nội địa để giảng chân tướng, họ cho rằng đó là một chuyện đùa. Nhưng sự việc này thực sự đã gây sốc cho cảnh sát tại khu vực đó.

Học viên Fang và một vài học viên khác còn đến nhà của Bí thư Đảng ủy của Uỷ ban Chính trị và Pháp luật để giảng chân tướng.

Các học viên đã tham gia vào các nỗ lực giải cứu với quy mô lớn và bằng nhiều phương cách, như nói chuyện trực tiếp với mọi người, gửi thư, treo áp phích,v.v…

Một trong các quan chức an ninh nội địa đã tuyên bố rõ ràng rằng ông ta sẽ không dính líu vào việc bức hại nữa và thậm chí đã đổi việc. Một quan chức khác thì đã thay đổi thái độ của mình đối với các học viên Đại Pháp.

Chính quyền địa phương đã xúc tiến các trường hợp của học viên bị bắt giữ. Việc bắt giữ đã được phê chuẩn một tháng sau khi xảy ra bắt giữ, và các vụ án của họ đã được chuyển sang tòa án một tuần sau khi được trình cho bên công tố.

Do các nỗ lực giải cứu, cảnh sát giờ đã tìm kiếm các thành viên trong gia đình của các học viên bị bắt. Họ đã bị đưa vào danh sách đen, bị theo dõi, và bị cản trở di chuyển. Thành viên các gia đình đó liên tục đi đến cơ quan cảnh sát để chất vấn tại sao họ bị đối xử như vậy, nhưng họ chưa bao giờ nhận được một câu trả lời rõ ràng. Họ vẫn tiếp tục tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng cho những người đó.

Với các nỗ lực giải cứu, một số cảnh sát đã nhận được trên 1000 lá thư và nhiều người trong số họ đã hiểu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và về cuộc bức hại.

Trong quá trình này, tất cả các học viên tham gia đều thu được thêm kinh nghiệm và kiến thức về luật pháp, điều ấy làm chúng tôi trí huệ hơn và tự tin hơn để bước về phía trước. Chúng tôi đã cảm nhận được uy lực của chính niệm và sự phối hợp của chỉnh thể. Chúng tôi cũng đã đề cao tâm tính của mình.

Làm việc với các luật sư

Chúng tôi đã không thể thuê được một luật sư từ Bắc Kinh do hạn chế về tài chính và một số vấn đề khác, và chỉ có thể tìm được một luật sư địa phương nửa tháng sau khi xảy ra các cuộc bắt giữ. Khi người luật sư này vào thăm các học viên bị bắt, anh ta đã không dám chuyển thư của chúng tôi cho họ mà chỉ truyền tin bằng lời. Trái tim tôi đầy lo âu và buồn rầu. Tôi thầm phàn nàn về học viên mà đã thuê vị luật sư đó.

Các học viên đã giới thiệu cho tôi một luật sư khác để đại diện cho chồng tôi. Tuy nhiên, anh ta luôn trễ hẹn, làm tốn rất nhiều thời gian. Ví dụ, mỗi lần chúng tôi phải lái xe 3 tiếng đồng hồ để đến trung tâm giam giữ nhưng đôi khi tôi chỉ có thể gặp chồng tôi khoảng 10 phút chỉ vì người luật sư này bắt đầu công việc của anh ta muộn. Phí phải trả cho anh ta cũng rất cao.

Một lần, tôi đã đặt cuộc hẹn gặp người luật sư này vào lúc 6.30 sáng. Tôi đã phải ra khỏi nhà lúc 5 giờ sáng để đến đó đúng giờ, nhưng người luật sư đó đã không đến cho đến tận gần 8 giờ sáng, mà anh ta cũng không gọi điện để báo tôi rằng anh ta sẽ đến muộn. Trước cuộc gặp anh ta cũng không đọc hồ sơ, chúng tôi cũng không có cơ hội để nói chuyện trước. Tâm trạng anh ta có vẻ xấu. Tôi đã rất bực mình.

Sư Phụ đã dạy:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”. Thực ra đúng là như vậy. Nếu không ngại gì thì khi về nhà chư vị hãy thử đi. Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã quyết đi đúng con đường mà Sư phụ đã an bài và dần buông bỏ các niệm đầu tiêu cực.

Sau khi về đến nhà tôi bắt đầu suy ngẫm về tình huống vừa rồi. Tại sao mối quan hệ của tôi với vị luật sư đó lại tệ đến vậy? Tôi nghĩ về những gì mà Sư phụ đã giảng:

“Cần phải ở trong thực tế tu luyện, lăn lộn lăn lộn trong xã hội hiện thực, đem cái tâm chấp trước ở nơi người thường của chư vị trừ bỏ đi, đem tâm chấp trước mà con người không bỏ được buông bỏ xuống. Đương nhiên có những người trình độ văn hóa khá cao, hoặc những người già, sẽ có thể làm được tốt hơn một chút, làm được rằng khi xảy ra mâu thuẫn với người bình thường hoặc khi gặp khó khăn gì đó thì có thể thật bình tĩnh không giống như người khác mà tranh mà đấu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Houston)

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ Nhất, Chuyển Pháp Luân)

Một tháng sau tôi đã điện thoại cho luật sư đó để chúng tôi có thể lại đến trại tạm giam. Anh ta đã tìm ra lý do để đẩy việc này lại đến tuần sau. Tôi đã đợi đến tuần kế tiếp và anh ta lại lùi đến một tuần khác. Tôi đã giữ bình tĩnh và kiên định với nỗ lực của mình. Sáu tuần sau, anh ta cuối cùng cũng đã đưa ra một cái hẹn.

Vị luật sư đó vẫn đến muộn tầm 2 tiếng, nhưng tôi không nổi giận mà nồng nhiệt chào anh ta. Khi chúng tôi sắp sửa cuộc hành trình thì anh ta nói rằng anh ta cần sử dụng nhà vệ sinh. Anh ta ở đó hơn nửa tiếng đồng hồ. Tôi vẫn giữ được thản nhiên.

Sau đó trong chuyến đi anh ta nói rằng anh ta cần phải ăn sáng. Tôi gọi đồ ăn tại một quán cà phê, trong lúc đó anh ta gọi điện một thời gian lâu. Tôi đã dùng xong bữa sáng và dùng thời gian đó để giảng chân tướng cho vợ của chủ quán cà phê và giúp cô ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Rồi vị luật sư này cũng dùng xong bữa sáng và chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình.

Khi chúng tôi đến trung tâm giam giữ, vị luật sư đó nói với tôi rằng anh ta cần phải ngủ trưa một lát. Anh ta nói: “Chiều nay chúng ta có thể thăm chồng chị.”

Anh ta đã ngủ gần 3 tiếng đồng hồ. Thời gian đó tôi đọc hồ sơ và tìm hiểu thêm về vụ án này.

Lần này, luật sư đó gặp chồng tôi khá lâu và sau đó nhìn anh ta rất vui vẻ. Tôi nói: “Anh không cần đưa tôi về đâu, tôi có thể gọi taxi.” Anh ta nói: “Chị không cần phải gọi taxi đâu. Để tôi đưa chị về nhà.”

Trên đường về, chúng tôi đã trò chuyện về nhiều vấn đề. Trải nghiệm này giúp tôi nhận ra rằng tâm niệm của người tu luyện có thể quyết định tiến trình của sự việc và kết quả sẽ là sự phản ánh của cái tâm đó. Khi tôi thay đổi, thì vị luật sư đó cũng đổi thay. Do đó, điều quan trọng nhất là chúng ta phải tu chính mình cho tốt.

Khi vụ án của chồng tôi được trình cho tòa án, tôi gợi ý rằng tôi sẽ đóng vai chính còn luật sư thì sẽ hỗ trợ tôi. Anh ta rất cảm động và đồng ý.

Sự tự tin của anh ta đã tăng lên khi tôi liên tục giảng chân tướng cho anh ta. Anh ta còn nhận các vụ án của các học viên khác. Một lần, quan tòa đã gọi điện và dọa anh ta: “Như vậy là anh muốn biện hộ cho họ đến cùng hả?”

Vị luật sư đó đã bình tĩnh đáp lại: “Vâng, tôi sẽ bào chữa cho họ đến cùng.” Tôi đã rất mừng cho anh ta khi nghe thấy việc này. Anh ta thật sự đã thay đổi nhiều.

Tình huống mới nhất

Bên tư pháp muốn tất cả các vụ án đang xử và đang bị treo phải được hoàn thành vào cuối năm 2019. Tất cả đã được thực hiện xong trừ vụ của chúng tôi. Bởi vì chúng tôi vẫn tường tình vụ việc và vạch trần tội ác của những kẻ có dính líu, không có ai dám tham gia vào nữa.

Sau Tết năm 2020 quan tòa đã gọi cho luật sư đó và nói với anh ta rằng phiên tòa đã bị hoãn do vi-rút corona bùng phát.

Các học viên bị bắt vẫn đang bị tạm giam, và để họ được thả ra là một chặng đường dài phải đi. Chúng tôi vẫn cần phải loại bỏ rất nhiều chấp trước như sự oán hận, ích kỷ, sợ hãi, hiển thị, và tranh đấu. Dù vậy, chúng tôi đã quyết tâm rằng cho dù phải đương đầu với khó khăn cỡ nào, chúng tôi sẽ đối diện bằng chính niệm và làm tốt những gì mình cần phải làm!

Chúng con xin bày tỏ lòng biết ơn chân thành tới Sư phụ vì sự từ bi vô bờ và sự bảo hộ của Ngài!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/28/-409665.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/8/190309.html

Đăng ngày 21-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share