Bài viết của Thành Đức Phú

[MINH HUỆ 08-02-2021] Tôi tên là Thành Đức Phú, sống ở đường Bạch Ngân, thị trấn Quế Khê, huyện Điếm Giang, Trùng Khánh. Năm nay tôi 75 tuổi, nhập ngũ tháng 10 năm 1965 và được biên chế vào Trung đoàn 42 thuộc Sư đoàn 114 của Quân đoàn 38, đóng quân ở Đông Bắc Trung Quốc vào thời điểm đó.

Thời điểm đó quan hệ giữa Trung Quốc và Liên Xô cũ rất căng thẳng và chúng tôi được yêu cầu luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu. Trung đội của tôi được giao nhiệm vụ canh gác kho đạn và kho thóc 24 giờ một ngày, ngay cả khi nhiệt độ xuống -30℃. Do canh gác nhiều giờ đồng hồ và hàng ngày phải ăn cơm cao lương lạnh, kết quả là tôi bị bệnh dạ dày nghiêm trọng.

Vào năm 1967, quân đội được triển khai gần Bắc Kinh để đảm nhận trách nhiệm canh gác thủ đô. Trung đoàn của tôi được lệnh tham gia dự án nạo vét sông Hải Hà ở Thiên Tân. Đó là mùa đông, nhiệt độ thấp hơn -20 ℃. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn phải làm việc trong thời tiết lạnh cóng, mà chỉ mặc một chiếc áo vest và đồ lót. Để chống lại cái lạnh, chúng tôi được yêu cầu ăn cháo cao lương trộn với rất nhiều ớt trước khi bắt đầu làm việc. Món cháo cực kỳ cay và nóng đã làm cổ họng tôi bị tổn thương nghiêm trọng. Sau đó, khi cổ họng tôi đau thắt và tôi gần như sắp chết, đại đội trưởng thay vì sắp xếp cho tôi nằm viện điều trị, lại cố tình trừ khẩu phần ăn của tôi và chỉ cho tôi ăn một chút mỗi bữa.

May mắn thay, một bác sĩ quân y kỳ cựu đã điều trị cho tôi trong chuyến thị sát của ông ấy, nếu không tôi chắc chắn đã chết. Cuộc phẫu thuật cổ họng khiến tôi nói chuyện rất khó khăn. Đồng thời, vì tôi luôn nỗ lực hết mình trong bất cứ việc gì được giao cộng với điều kiện làm việc khắc nghiệt và nhu cầu thể chất quá mức đã ảnh hưởng không nhỏ đến sức khỏe của tôi. Tôi mắc đủ thứ bệnh như phong thấp, viêm xoang, viêm phế quản, vai cóng, bệnh dạ dày, loạn thần kinh…Ngực tôi cảm thấy rất nặng nề như bị một phiến đá đè lên.

Sau khi kết thúc nghĩa vụ quân sự, tôi đi làm trong công ty sản xuất than. Trong một lần đi công tác, tôi bị tai nạn ô tô, tài xế tử vong ngay lập tức, còn tôi bị thương nặng ở cột sống cổ và thắt lưng. Xương đùi của tôi cũng bị gãy, cộng với một chấn động nặng. Tất cả điều này tác động nặng vào sức khỏe vốn đã bị vùi dập của tôi. Nỗi đau và sự đau khổ mà tôi đã trải qua không thể diễn tả được. Tôi đã đi khắp nơi để tìm kiếm các bác sĩ giỏi và các loại thuốc cũng như tiêu tốn rất nhiều tiền. Tôi cũng đã học tất cả các môn khí công với hy vọng bằng cách nào đó bản thân có thể được chữa khỏi, nhưng dường như không có hiệu quả gì.

Vào năm 1997, tôi vô cùng may mắn khi một người bạn giới thiệu cho tôi biết về Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Chỉ hai ngày sau khi tôi học luyện công, tất cả bệnh tật của tôi đã biến mất một cách kỳ diệu. Cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng và khỏe mạnh. Tôi hoàn toàn choáng ngợp trước những gì mình đang trải qua và cảm thấy vô cùng biết ơn Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập môn tu luyện.

Tuy nhiên, hai năm sau, Giang Trạch Dân, lãnh đạo lúc bấy giờ của ĐCSTQ và bè lũ của ông ta đã tiến hành một cuộc đàn áp tàn bạo đối với Pháp Luân Công. Viên Bí thư ĐCSTQ của Ủy ban Các vấn đề Chính trị và Pháp luật địa phương ở quận chúng tôi đặc biệt có ý nghĩa đối với tôi vì vào những năm 80 tôi đã từng tố cáo về hành vi tham nhũng và lạm dụng quyền lực của ông ta khi ông ta là giám đốc sở cảnh sát địa phương.

Ông ta cùng đám tay chân đã bắt giữ tôi một cách bất hợp pháp và đưa tôi vào một trại giam. Ông ta cũng chỉ thị cho lính canh và tử tù tra tấn tôi càng dã man càng tốt. Sau đó, tôi bị chuyển đến trại lao động Tây Sơn Bình ở Trùng Khánh để bị bức hại thêm.

Cuối cùng, ngay sau khi tôi được thả và trở về nhà, tôi lại bị cưỡng bức đưa đến một nơi gọi là “lớp học” (trung tâm tẩy não) cho một đợt giam giữ khác.

Không thể chịu đựng được sự sách nhiễu và bắt bớ, vợ con lần lượt bỏ tôi ra đi. Sau khi ly hôn, tôi kết hôn với một người phụ nữ khác và chúng tôi sống với nhau hơn hai năm. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã bị đình trệ trong việc tu luyện của mình do áp lực cao từ chính quyền và cuộc bức hại liên tục. Tôi cũng thường xuyên không luyện các bài công pháp, chỉ thỉnh thoảng luyện công vào lúc nửa đêm. Do đó, tôi lại bắt đầu xuất hiện các triệu chứng của một số vấn đề sức khỏe cũ của mình.

Vào tháng 7 năm 2011, một số cảnh sát thuộc Phòng An ninh Nội địa của Sở Cảnh sát Điếm Giang đã nhiều lần đến nhà tôi để đe dọa và quấy rối. Họ cũng cưỡng bức lấy đi ảnh của hai vợ chồng tôi, và đe dọa rằng sẽ có một lớp học (để tẩy não) trong quận trong vài ngày tới và tôi sẽ phải tham dự.

Do chưa bao giờ trải qua bất cứ điều gì như thế này trước đây, vợ tôi trở nên rất sợ hãi. Tháng 8 năm đó, không hỏi ý kiến tôi, cô ấy đã viết đơn ly hôn, nộp lên tòa án địa phương và bỏ tôi mà không nói lời từ biệt. Tôi lo lắng cho cô ấy đến nỗi trong vài ngày, tôi không ăn được gì, ngoại trừ việc uống một ít nước lạnh có pha chút muối.

Tôi đi tìm cô ấy ở quê, nhưng không thấy cô ấy đâu cả. Cảm thấy vô cùng thất vọng, tôi lên xe trở về Điếm Giang. Vào khoảng 6 giờ chiều, khi xe buýt vừa đi qua một ngôi làng tên là Hạp Khẩu, đột nhiên tôi cảm thấy có người vỗ vào ngực mình ba cái, và sau đó tôi cảm thấy có hai người nắm lấy tay tôi và đẩy tôi đi về phía trước, với tốc độ rất nhanh, và tôi có thể nghe gió thoảng qua tai.

Một lúc sau, tôi nghe thấy một người trong số họ hét lên: “Phạm nhân đến. Quỳ xuống!“. Sau đó, tôi nghe một người khác báo cáo: “Khải tấu Vương gia, nam nhân mà ngài cho đòi đã được triệu đến đây rồi.”

Tôi nghe một giọng nói với mình: “Ngẩng đầu lên”. Tôi ngẩng lên nhìn và thấy một người ngồi trên ngai, đầu đội hoàng quan, thân mặc bào phục màu nhạt, nhìn giống như một vị hoàng đế.

Tôi hỏi: “Ngài có phải là Diêm Vương?”

Ông ấy trả lời: “Đúng vậy. Đây là Địa ngục. Những người ở trần gian không tin có Diêm Vương và Địa ngục nên mới dám làm đủ thứ chuyện xấu xa. Ông nghĩ sao?”

“Giờ tôi đã đến địa ngục rồi, làm sao có thể không tin rằng Ngài là Diêm Vương chứ?”

Sau đó ông ấy hỏi tên và tuổi của tôi. Tôi bảo rằng mình 66 tuổi. Ông ta lẩm bẩm: “Không đúng rồi”. Sau đó hỏi tôi lần nữa: “Ngươi đến từ đâu?”. Tôi trả lời: “Điếm Giang”.

Ông ấy lớn tiếng gọi quỷ sai: “Các người bắt nhầm người rồi. Hãy đi bắt Trần Đức Phú 40 tuổi ở Trạm Giang, không phải Điếm Giang. Hắn ta đã làm rất nhiều điều sai trái và đáng phải chết”.

Hóa ra là hai quỷ sai nghe nhầm tên của địa điểm từ Trạm Giang thành Điếm Giang, và vì tên của tôi nghe rất giống với Trần Đức Phú nào đó ở Trạm Giang, họ đã bắt nhầm tôi.

Diêm Vương bèn giở xem một quyển sổ lớn trên bàn (có lẽ là sổ Sinh Tử).

Ông ấy nói với tôi với một nụ cười: “Đây rồi. Chúng nó đã bắt nhầm người. Bây giờ ông là khách quý của tôi. Tên của ông đã được xóa khỏi sổ của tôi từ lâu, vì ông không thuộc về nơi đây“.

Tôi hỏi: “Vậy ai sẽ quản tôi?”. Ông ta nói: “Một người nào đó trên Thiên thượng”.

Đột nhiên tôi nhớ rằng mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ đã từng giảng trong Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006].

“Từ hồi đầu tôi đã giảng cho chư vị rồi, với mỗi cá nhân đệ tử Đại Pháp tôi đều trừ [bỏ] tên [chư vị] ở địa ngục rồi; người thường ai ai cũng có tên trong danh sách dưới đó. Những tên của đệ tử Đại Pháp có trong danh sách địa ngục trước đây đều được tôi gạch bỏ cho chư vị, gọi là ‘địa ngục trừ danh’; dưới đó không còn tên chư vị nữa”.

Diêm Vương bảo tôi: “Bây giờ ông đã ở đây, ông có thể nhìn xung quanh trước khi quay trở lại. Có ba điều ông cần làm: Đầu tiên, khi ông quay trở lại, ông phải nói những người ở trần gian rằng Diêm Vương và địa ngục là có tồn tại để trừng phạt những kẻ xấu xa. Thiện ác hữu báo. Những người đã làm điều xấu, chắc chắn sẽ nhận quả báo”.

“Thứ hai, ông có một sứ mệnh phải hoàn thành. Khi quay trở lại, ông phải làm nhiều việc thiện hơn và cứu nhiều người hơn. Thứ ba, nói với những người ở trần gian những gì tôi đã nói và những gì ông thấy ở Địa ngục. Nếu đã làm những điều sai trái, họ cần phải sửa đổi bản thân và không được tiếp tục làm điều ác, để có thể bảo đảm một tương lai tốt đẹp cho chính họ. Ông phải nhớ những gì tôi đã nói ”.

Tôi hứa: “Tôi sẽ nhớ và làm những gì ngài đã nói”.

Diêm Vương nói: “Vậy thì, ta sẽ lệnh hai quỷ sai này đưa ông đi xem những kẻ ác đang bị trừng phạt như thế nào ở Địa ngục sau khi làm điều ác ở trần gian. Vì ông không có thời gian để xem tất cả mười tám tầng của Địa ngục, vậy hãy xem hình phạt nhẹ nhất vậy.”

Theo mệnh lệnh, hai quỷ sai đưa tôi đến cầu Nại Hà trước. Nó rất hẹp, bên dưới là vực thẳm không đáy. Tôi không dám băng qua nó và run lên vì sợ hãi. Cuối cùng thì hai quỷ sai đã phải giúp tôi qua cầu.

Các quỷ sai nói với tôi: “Chúng tôi tử tế với ông vì ông là khách quý của Diêm Vương. Đối với những người xuống đây để bị trừng phạt vì những điều xấu xa mà họ đã làm, chúng tôi sẽ chỉ kéo họ bằng xích sắt mà không cần quan tâm đến việc họ có sợ hãi hay không.”

Sau khi chúng tôi đi qua cầu Nại Hà, quỷ sai bảo tôi hãy nhìn vào Huyết Hải. Tôi gần như sợ chết khiếp. Biển máu vô tận toàn là người. Hầu hết họ đều mặc quần áo phổ thông hoặc nhiều loại đồng phục khác nhau dành cho công tố viên, văn phòng tư pháp… Cũng có những người mặc đồng phục công sở và áo choàng trắng. Họ bị ngâm trong máu, bị cắn bởi cá sấu, rắn, sư tử và các loài động vật ăn thịt khác. Tay và chân của họ bị xé nát và bị ăn thịt bởi những con vật. Họ la hét và khóc lóc, cầu xin sự thương xót. Cảnh tượng thật sự thê thảm và kinh hoàng. Tôi nhìn chằm chằm vào cảnh đau khổ vô tận và hoàn toàn chết lặng.

Quỷ sai nói với tôi: “Nhanh lên, qua đây nhìn này”. Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nhìn vào nơi họ chỉ. Đó là một cảnh còn kinh hoàng hơn: Tôi nhìn thấy một quảng trường khổng lồ chứa đầy đủ các loại dụng cụ tra tấn và mỗi cái đều có người bị tra tấn trên đó.

Công cụ tra tấn lớn đầu tiên có một người đàn ông cao và béo bị trói vào đó. Anh ta trông giống như một quan chức cấp cao. Một kẻ tra tấn đang đứng ở hai bên của anh ta, với một con dao cắt thịt lớn trong tay và một miếng thịt ở tay kia.

Người đầm đìa mồ hôi, tôi run giọng hỏi các quỷ sai: “Vì sao ông ta bị tra tấn như thế?”

Một quỷ sai nói: “Hắn ta là một quan chức, nhận hối lộ và biển thủ công quỹ. Không ai biết hắn ta đã lấy bao nhiêu tiền công để sử dụng cho riêng mình. Bây giờ hắn phải ở trong Địa ngục để trả lại bằng xương bằng thịt, bị chặt ra từng mảnh.”

Tôi hỏi, cảm thấy rất sợ hãi cho người đó: “Ông ta có thể trả hết bằng cách này không?”

Quỷ sai nói với tôi: “Mọi thứ đều phải được thanh toán. Nếu một người được thả ra mà chưa trả hết nợ, những người khác sẽ phàn nàn rằng Diêm Vương bất công, bẻ cong luật pháp để thiên vị, và chính ông ấy sẽ bị Trời trừng phạt.”

Người bị tra tấn tiếp theo là bốn người đàn ông mặc bốn loại quần áo thực thi pháp luật và đội mũ có quốc huy của ĐCSTQ. Họ bị trói vào một dụng cụ tra tấn cạnh nhau, với một thanh thép xuyên qua lưng dưới của bốn người đàn ông. Một kẻ tra tấn đang đứng ở hai bên của họ, người liên tục đẩy và kéo thanh thép. Bốn người đàn ông la hét đau đớn và sàn nhà bê bết máu.

Tôi hỏi quỷ sai: “Họ đã làm gì mà phải chịu những hình phạt như thế?”

“Các nhân viên thực thi pháp luật lẽ ra nên thưởng thiện phạt ác. Nhưng họ đã làm ngược lại. Họ đã được trả lương bằng tiền của người đóng thuế, nhưng họ lại lạm dụng luật pháp và làm việc cho các quan chức tham nhũng và quyền lực. Họ không phân biệt thiện ác và ra tay hãm hại người tốt. Họ vi phạm pháp luật với danh nghĩa thực thi pháp luật và nợ máu chồng chất. Vô số người tốt đã trở thành nạn nhân dưới tay họ. Đây là cách họ bị trừng phạt khi đến Địa ngục. Mỗi lần kéo hoặc đẩy thanh thép là một món nợ máu được trả hết ”.

Sau đó, tôi thấy một người đàn ông tầm thước trung bình bị trói vào một dụng cụ tra tấn khác, với một kẻ tra tấn ở hai bên, tay cầm một con dao nhỏ và một miếng thịt.

Các quỷ sai giải thích: “Hắn ta là một doanh nhân, đã phạm tội làm giá và lừa dối khách hàng của mình. Hắn phải trả lại tất cả những gì đã nợ người khác bằng xương bằng thịt của mình, cho đến khi không còn một khoản nợ nào”.

Trên công cụ tra tấn tiếp theo, tôi thấy một người đàn ông và một người phụ nữ bị trói vào đó, đối mặt với nhau. Phần trên của khuôn mặt của họ đã bị cắt bỏ, với phần thịt nhô ra phía sau để che đi phần dưới của khuôn mặt. Trông chúng đáng sợ kinh khủng.

Các quỷ sai nói với tôi: “Hai người này đã phạm tội ngoại tình. Họ không biết xấu hổ và không có đạo đức”.

Tôi định hỏi quỷ sai chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông bị trói ngược trên dụng cụ tra tấn tiếp theo, nhưng họ kéo tôi và bảo tôi nhìn về phía trước.

Tôi nhìn lên và sửng sốt trước những gì nhìn thấy, vô số người xếp thành nhiều hàng, và trước mỗi hàng đều có một cái bàn.

Những người ở dòng đầu tiên trông giống như các quan chức. Mỗi người trong số họ đều lộ ra vẻ lo lắng và hồi hộp, nước mắt lưng tròng. Những người ở hàng số 2 mặc đồng phục thực thi pháp luật khác nhau và đội mũ có quốc huy của ĐCSTQ. Tất cả đều trông rất hối hận, những người ở hàng 3 mặc vest công sở thắt cà vạt, trông như công chức nhà nước. Những người ở hàng 4 là nhân viên y tế mặc áo choàng trắng. Có rất nhiều dòng người nữa, quá nhiều không thể đếm được.

Khi tôi định hỏi quỷ sai tại sao những người này lại ở đó, tôi nghe thấy Diêm Vương nói: “Hết giờ rồi. Ông có nhớ ba điều tôi đã bảo ông làm không? ”

Tôi bảo ông rằng đã nhớ rất tốt.

“Vậy thì ông phải nhanh lên và quay lại bây giờ, nếu không sẽ trễ đó”.

Hai quỷ sai túm tôi lại và ném đi. Tôi sợ họ có thể ném tôi ra quảng trường để trừng phạt nên tôi đã hét lớn: “A!”

Cùng lúc đó tôi nghe ai đó nói: “Ông ta tỉnh lại rồi! Ông ấy còn sống!”

Tôi mở mắt ra và hỏi: “Tôi đang ở đâu vậy?”

Một bác sĩ nói với tôi rằng tôi đang ở Khoa Cấp cứu của bệnh viện quận. Một vài người xung quanh tôi đều hỏi tại sao tôi lại la lối như vậy. Tôi nói với họ rằng tôi vừa mới đến Địa ngục và nó đáng sợ như thế nào. Tất cả họ đều rất muốn biết những gì tôi đã thấy. Vì vậy, tôi đã kể cho họ nghe tất cả những gì tôi đã trải qua trong Địa ngục.

Đột nhiên, tôi nhớ ra mình đang ở trên xe buýt và hỏi vì sao mình lại ở trong bệnh viện.

Nhân viên soát vé xe buýt nói với tôi: “Con thấy bác đổ mồ hôi rất nhiều và mặt tái đi”. Cháu ấy giải thích với tôi: “Sau đó bác ngã quỵ xuống, vì vậy con bảo mọi người đỡ bác lên ghế và hỏi hành khách xem có thể đưa bác đến bệnh viện trước không. Tất cả đều đồng ý. Tài xế xe buýt phóng nhanh và bấm còi liên tục để cảnh báo cho những người khác trên đường. Sau khi đưa bác đến bệnh viện, chúng cháu đưa những hành khách còn lại đến nơi họ muốn. Sau đó chúng cháu bắt xe buýt trở lại và quay lại bằng taxi để xem bác thế nào.”

Nhân viên soát vé xe buýt tiếp tục kể: “Khi chúng cháu đến, bác nằm ở đây và không có dấu hiệu của sự sống, không có cung cấp oxy hoặc truyền dịch tĩnh mạch. Các nhân viên y tế đã nhiều lần thúc giục chúng cháu đưa bác đến nhà xác, nhưng chúng cháu từ chối. Chúng cháu quyết định rằng đến 11 giờ đêm nếu bác vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống, lúc đó sẽ đưa bác đến nhà xác”.

Tôi cảm ơn tất cả mọi người ở đó vì đã cứu mạng tôi. Vì đã 11 giờ đêm, tôi đề nghị đưa mỗi người 20 tệ cho tài xế xe buýt, nhân viên soát vé xe buýt, bác sĩ và y tá để họ có gì đó ăn, và nói tôi sẽ quay lại giải quyết việc khám bệnh, chi phí vào ngày hôm sau.

Bác sĩ nói: “Oxy không tính tiền vì bác không có dùng. Chi phí truyền dịch chỉ vài nhân dân tệ, để cháu lo là được rồi. Bác đừng bận tâm trả cho chúng cháu mỗi người 20 nhân dân tệ. Cháu tin những gì Diêm Vương đã nói với bác, và chúng cháu sẽ coi những gì mình đã làm cho bác là điều tốt đầu tiên chúng cháu đã làm. Dù sao cũng cảm ơn bác vì lời đề nghị đó”. Sau khi nói những lời này, các bác sĩ và y tá quay trở lại văn phòng trực ban của họ.

Khi chúng tôi bước ra khỏi bệnh viện, người tài xế xe buýt nói với tôi: “Tối nay chúng ta đã làm một việc tốt. Cảm ơn vị khách quý của Diêm Vương đã cho chúng tôi biết những gì bác đã thấy ở Địa ngục. Chúng ta sẽ làm nhiều việc thiện hơn và sẽ không làm điều gì xấu, để không phải chịu đựng trong Địa ngục. Cảm ơn bác nhé, bảo trọng và tạm biệt.”

Nước mắt tôi chảy dài trên khuôn mặt lúc nhìn người tài xế và người soát vé xe buýt biến mất trong bóng đêm. Tôi biết rằng bây giờ họ sẽ là những người tốt vì họ đã biết được chân tướng.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/8/419628.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/1/191186.html

Đăng ngày 18-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share